• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì Quý Quân Húc có vài tiết học nên anh thức dậy sớm hơn so với bình thường, sau khi thu thập chuẩn bị xong xuôi anh lên lầu kêu Thẩm Xán thức dậy.

Gõ cửa phòng ba lần mà vẫn không có tiếng trả lời, Quý Quân Húc bèn trực tiếp đẩy cửa vô thì phát hiện bị khóa trái, anh mới xoay người đi xuống lầu tìm chìa khóa rồi mở cửa. Quả nhiên, bên trong Thẩm Xán vẫn còn đang ngủ mê. Tối nào cũng mộng du như vậy, sáng sớm thức dậy được mới lạ, Quý Quân Húc tựa mình vào cánh cửa ngẫm nghĩ, rồi không do dự mà dùng tay đập thật mạnh vào cửa, mong có thể đánh thức được cậu, câu trả lời dành cho anh là một chiếc gối bay vèo tới.

Nhìn đồng hồ trên tay đã bảy giờ, nếu lát nữa lái xe nhanh một chút thì bây giờ ăn sáng vẫn kịp. Nghe mùi cháo hải sản thơm ngon bay xộc vào mũi từ phòng bếp do bác Tường nấu, Quý Quân Húc quyết định ăn điểm tâm ở nhà, anh nhanh chân tiến đến xốc cái chăn trên người Thẩm Xán lên, bên dưới Thẩm Xán nằm cuộn tròn như con sâu, tự ôm mình mà vật lộn giãy dụa. Vài giây sau rốt cục cậu cũng chiến thắng được cơn buồn ngủ rồi nổi trận lôi đình: “Anh làm cái qué gì thế, muốn tôi lạnh chết à?”

“Yên tâm, lạnh không chết được đâu.” Đạt mục đích rồi, Quý Quân Húc mới liệng chăn sang một bên, “Rửa ráy nhanh rồi mau xuống lầu.”

Có giờ lên lớp tiết một, hai nên Thẩm Xán rất ít khi ăn điểm tâm ở nhà, bác Tường biết cậu không kịp giờ thường sẽ cố tình chuẩn bị một phần bánh mì với sữa bò nóng để cậu mang theo ăn trên đường đi. Riêng ngày hôm nay lần đầu tiên Thẩm Xán phá lệ, nhanh chóng soạn đồ cặp vở xong hết rồi xuống lầu ăn cơm.

Ở dưới nhà không chỉ ba người Thẩm Khang Viễn, Quý Quân Húc và bác Tường, mà còn có một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh Quý Quân Húc, đó là Thẩm Kiều – em họ của Thẩm Xán.

“Chào anh Xán.” Thẩm Kiều ngẩng đầu lên chào hỏi Thẩm Xán đang từ trên lầu xuống.

“Con bé này làm sao tới sớm thế?” Thẩm Xán ngáp liên tục.

“Bên đó gần nghỉ hè, em quyết định qua nhà anh liền, anh không cảm động chút nào sao?” Chưa nói xong Thẩm Kiều đã xáp lại gần bên người Quý Quân Húc, thiếu điều muốn leo lên anh luôn, “Anh Quân Húc, tối nay là đêm Giáng Sinh, anh có rảnh không? Tụi mình hẹn hò nha.”

Thẩm Khang Viễn vốn có tư tưởng văn minh nên làm như không thấy gì hết, cứ thế mà ăn ngon lành.

“Xin lỗi, tối có hẹn rồi, chắc không được.” Quý Quân Húc lột một quả trứng gà ngon mắt đưa cho Thẩm Kiều, Thẩm Kiều không nhận lấy mà kê miệng qua cắn một miếng.

Thẩm Xán chán chường từ trên lầu đi xuống: “Anh Quý cao sang của chúng ta bận rộn lắm, còn có hoa khôi của trường phục vụ cơ đấy.”

“Anh Quân Húc, anh chưa chịu chia tay với bạn gái nữa, em làm sao bây giờ? Anh đừng có bắt cá hai tay nha!” Thẩm Kiều ôm lấy Quý Quân Húc làm nũng.

Nghe tới đó, Thẩm Khang Viễn mới ngẩng đầu nhìn về phía Quý Quân Húc, ông có vẻ quan tâm chuyện của anh với bạn gái.

“Ngoan, đừng quậy nè.” Quý Quân Húc cầm miếng trứng còn lại đút luôn vô miệng Thẩm Kiều, Thẩm Kiều nhai nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, bị mắc nghẹn, Quý Quân Húc mới đưa cô ly nước trái cây.

Loáng một cái nước trái cây đã vô bụng Thẩm Kiều hết, làm cô phục hồi tinh thần lại, gạt ly nước sang bên, cô ôm lấy cổ Quý Quân Húc mà nũng nịu nói: “Anh Quân Húc, anh lại cứu em một mạng rồi, anh nói xem em không lấy thân báo đáp anh sao được?”

“Con gái thì ý tứ chút đi, hở một tí lấy thân báo đáp là sao.” Thẩm Khang Viễn rốt cục không nhịn được mở miệng nói.

Thẩm Kiều bĩu môi rời khỏi người Quý Quân Húc rồi lầm bầm than thở: “Hồi xưa rõ ràng là bác hứa chờ con lớn lên rồi cho con cưới anh Quân Húc làm chồng.”

“Thời buổi này làm gì còn hôn nhân sắp đặt nữa, bác đâu quyết định được, con phải hỏi anh Quân Húc coi có chịu cưới con không chớ.” Thẩm Khang Viễn cười nói.

Thẩm Kiều lập tức chớp chớp mắt nai ẩm ướt nhìn về phía Quý Quân Húc tràn đầy chờ mong.

Quý Quân Húc húp xong miếng cháo hải sản cuối cùng rồi cầm lấy cặp sách: “Con đi trước đây thưa chú Thẩm.”

Thẩm Xán không được ai để ý tới, chào hai người kia rồi cũng gấp rút bước ra ngoài.

“Ê, Tiểu Xán, bánh mì bánh mì nè!” Bác Tường lạch bạch rượt theo từ trong nhà bếp, nhưng cả hai đều đã rồ ga vọt xe đi rồi.

“Rõ ràng là thứ thấp kém hạ đẳng chỉ biết bám vào gia sản thế lực nhà người ta, vậy mà còn mơ mộng trèo cao muốn cưới em họ người ta, đúng là thấp kém từ trong trứng nước, trùng không biết bò lại đòi biến thành rồng lộn!” Thẩm Xán mọi khi im lặng ngồi trong xe hôm nay đột nhiên khinh bỉ nói.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không hề có ý định kết hôn với em họ nhà cậu đâu.” Quý Quân Húc lạnh lùng cười khẩy.

“Hừ, xem như anh tự biết thân biết phận vậy.” Quý Quân Húc nói có một câu mà bao nhiêu khó chịu trong bụng cậu tan biến hết, tâm trạng Thẩm Xán trở nên vui vẻ hẳn, cậu thò tay định lấy bánh mì theo thói quen thì phát hiện mình quên mang theo.

“Tôi có người thương rồi, sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ cầu hôn cô ấy, vì thế cậu cứ yên 120 cái tâm, tôi không cưới em họ nhà cậu đâu mà lo.”

“Anh muốn kết hôn với Đường Tiêu Vân à?” Lời nói đê hèn chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra, rồi cứ thế mà bắn liên thanh không hãm lại được: “Nói cái này thô tục tí nha, nghĩ sao đi thích con đàn bà đó vậy, chẳng biết hàng của ả bao nhiêu người đã đâm chọt rồi, hai người ngủ với nhau chưa? Có muốn tôi phụ một tay kiểm tra hàng cho không…”

Xe thắng gấp mạnh một phát, Thẩm Xán bật lên đụng vào hàng ghế phía trước.

“Xuống xe!” Giọng điệu Quý Quân Húc cực kỳ khủng bố âm trầm.

“Nhắc tới ả nên giãy đành đạch lên hả? Không lẽ nói trúng tim đen rồi? Anh đúng là đang xài hàng rách nát đã qua sử dụng?” Tuy nói những lời ác độc kinh khủng như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Xán cũng không thoải mái bao nhiêu.

Quý Quân Húc ánh mắt hình viên đạn sôi sục căm hờn, xoay người lại kẹp cổ Thẩm Xán: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn sỉ nhục Đường Tiêu Vân thì đừng trách tôi không nể nang.”

“Ủa bây giờ có cái thể loại này nữa sao, lúc trước ai là người quỳ liếm dưới chân ba tôi như con chó rồi một mực nói có chết cũng báo đáp ân tình này nọ.” Thẩm Xán túm chặt lấy cánh tay đang kẹp cổ mình, mặt cậu đỏ bừng lên, cái đệch, anh ta muốn chơi thì chơi à, vì con tiện nhân đó mà vũ phu với mình.

“Nếu tôi là chú Thẩm, tôi thấy thật đáng buồn khi có đứa con trai như cậu.” Quý Quân Húc buông tay đang kẹp cổ Thẩm Xán ra, tháo dây an toàn rồi xuống xe.

“Đệch, anh đi đâu đó? Quay lại cho tôi!” Thấy Quý Quân Húc tự đi bộ, Thẩm Xán kéo cửa kính xuống mà hô to, đáp lại cậu là bóng lưng của Quý Quân Húc càng lúc càng xa rồi biến mất trong dòng xe cộ.

“Ừ, xuống xe đi bộ tới trường đi, cho mệt chết anh luôn!” Cậu mở cửa xuống xe rồi bước tới ngồi vào trong ghế lái, Thẩm Xán đạp chân ga nghênh ngang phóng xe rời đi.

Mặc dù biết Quý Quân Húc không thể đến giảng đường kịp giờ, nhưng Thẩm Xán lúc tới cổng trường không nhịn được mà ngồi đực ra đó chờ anh, chờ mãi đợi mãi chừng hơn nửa canh giờ sau vẫn không thấy người ấy đâu.

Kết thúc tiết học thứ nhất, Thẩm Xán nằm bò trên bàn ngủ bù, rồi bị một người đánh thức.

“Quân Húc đâu? Sáng nay anh ấy không đi học chung với cậu à?”

Thẩm Xán liếc Đường Tiêu Vân rồi quay mặt qua chỗ khác ngủ tiếp, không để ý gì tới cô.

“Tôi hỏi cậu, anh Quân Húc sao không thấy lên lớp?”

Thẩm Xán mở mắt ra, ngồi thẳng lên nhìn Đường Tiêu Vân cười nói: “Anh ấy là bạn trai của cô chứ đâu phải bạn trai tôi, mắc cười quá tự nhiên bồ cúp học cái đi hỏi tôi là sao?”

“Hai người ở chung với nhau, không hỏi cậu chứ hỏi ai giờ?” Đường Tiêu Vân trừng mắt đẩy người bên cạnh ra xong ngồi xuống kế Thẩm Xán.

“Hôm nay anh ta bất chợt muốn vận động một chút, tự đi bộ đến trường.” Thẩm Xán xoay xoay cổ mình, tối hôm qua có vẻ như ngủ không ngon, cổ bị đau.

“Gì cơ? Cậu để anh ấy đi bộ?” Đường Tiêu Vân vừa nghe Quý Quân Húc bị “ngược đãi” thì tức giận mà không biết nói sao, hận không thể nhào tới chọt vô cổ Thẩm Xán.

“Chính ảnh muốn đi bộ thì trách ai đây?” Thẩm Xán không để ý lắm.

“Nhất định là cậu cố tình hoạnh họe anh ấy, cậu có lương tâm không, ngày nào anh ấy cũng làm tài xế đưa đón cậu đi học, cậu nỡ đối xử với anh ấy vậy sao?”

“Trước giờ nhà tôi không có nuôi người vô tích sự, lười biếng.”

“Mày mới là đồ chúa lười biếng! Thứ lòng lang dạ sói!” Tuy không thể dùng tay chân nhưng chửi nhau thì nhất quyết không chịu thua, Đường Tiêu Vân mắng Thẩm Xán một trận rồi mới quay mông bỏ đi.

Lúc Đường Tiêu Vân làm loạn thì phòng học trở nên yên tĩnh, sau khi cô rời đi nguyên lớp mới ồn ào lại.

“Ê, Đường Tiêu Vân nhìn xinh đẹp lịch sự vậy mà đanh đá thấy ớn luôn, hung hăng vãi.” Tôn Trạch ngồi bên cạnh Thẩm Xán thở dài, đúng là không nên để vẻ lung linh bề ngoài mê hoặc.

“Còn phải nói, có điều mày không thấy ẻm đối với Quý Quân Húc dịu dàng chảy nước luôn, lúc nào cũng õng ẹo khiến người ta nhìn là thích mê liền.” Dương Đào ngồi bên kia nhớ lại lúc trước thấy mấy cảnh nũng nịu của Đường Tiêu Vân nên phải đem ra so sánh, trước sau quả thực như hai người khác nhau.

“Học đi, câm miệng!” Thẩm Xán cau mày.

Hai người im re ngượng ngùng, mở sách vở ra làm bộ làm tịch nghe bài giảng ghi ghi chép chép.

Dương Đào phát hiện Thẩm Xán đầu óc để đâu đâu, tâm hồn như trên mây, mắt thì chằm chằm nhìn lên bảng ra vẻ chăm chú nghe giảng lắm, sách trên tay thì vẫn vậy không lật qua trang nào, muốn nhắc nhở nhưng nghĩ đến tâm trạng không vui của cậu, nên quyết định không nhiều chuyện nữa, để hồn cậu muốn bay đi đâu thì bay.

Học xong hai tiết đầu thì phải đổi phòng khác, hai môn kế là hai môn tự chọn, nhiều người muốn đi sớm một chút để chiếm chỗ ngồi tốt.

Gần tới giờ học, sinh viên đã lục đục vào lớp đông đủ cả, Thẩm Xán nhìn bao quát bốn phía vẫn không thấy bóng dáng Quý Quân Húc đâu, Đường Tiêu Vân cũng vậy không thấy tăm hơi.

“Đêm nay Giáng Sinh cô có đi mua táo không?” Mấy đứa con gái xếp sau líu ríu tán gẫu.

“Chán chết, mấy cái trò này tụi tôi không có hứng.”

“Có ý nghĩa mà, lễ ít lòng nhiều đó.”

“Nhắc mới nhớ, tối nay chàng hẹn tôi đi ăn, chắc không về ngủ đâu. Lúc kiểm tra phòng, cô bao che giúp tôi cái nha.”

“Mấy người, khà khà khà…”

“Thấy ghét hà…”

Tiếng chuông lên lớp cắt đứt cuộc buôn dưa lê của mấy bà tám, Thẩm Xán mới thảy sách vở mình qua cho Tôn Trạch: “Học xong mang về ký túc xá dùm tôi.” Ký túc xá trường đại học G được xây theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, lúc nào Thẩm Xán không đi học thì vẫn có chỗ để nghỉ ngơi, nên nhà họ Thẩm cứ thế mà bao luôn ký túc xá của Thẩm Xán.

“Còn hai tiết nữa, cậu không học sao?” Tôn Trạch vừa hỏi vừa cầm lấy sách vở.

“Không, có chút việc, lát điểm danh dùm tôi.” Nói xong Thẩm Xán vội vã rời đi.

Thẳng đến bãi đậu xe, cậu lần theo đường cũ mà lái xe về.

Trên đường cậu chạy rất chậm, vừa chạy vừa nhìn xung quanh chú ý đến người đi đường.

Tên kia chắc không đi bộ đi học thật đâu nhỉ? Đoạn đường này quá trời taxi, cứ gọi một cuốc thôi? Đường Tiêu Vân cũng không thấy đâu, phỏng chừng là đi đón anh ấy rồi? Nghĩ tới đây, Thẩm Xán đột nhiên thấy nản, bèn thắng cái két dừng xe lại. Anh ấy đã có bạn gái lo cho, mày nhiều chuyện làm gì không biết?

Càng chạy càng xa, thoáng chốc đã về gần đến nhà, sắc mặt của Thẩm Xán cũng càng lúc càng tối tăm, anh ấy chắc hẳn là được Đường Tiêu Vân đón đi rồi. Hừ! Cậu bất thình lình đập tay xuống vô lăng như điên, tiếng còi xe vang lên đinh tai nhức óc khiến người đi đường khiếp sợ mà dạt qua một bên né tránh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK