Sinh nhật 18 tuổi của Quý Quân húc trong nháy mắt đã đến, Thẩm Khang Viễn dự định tổ chức thật hoành tráng, mời hết thảy bạn học, cùng nhiều đối tác kinh doanh, ông có ý muốn tuyên bố cho mọi người biết Quý Quân Húc chính thức trở thành người nhà họ Thẩm.
“Không phải họ Quý này là con riêng của cha ông đấy chứ? Hắn cứ được nâng bi như thế.” Hồ Vân Bằng nói.
Nghe vậy Thẩm Xán liền xụ mặt xuống: “Ông nói anh ta sao cũng được, nhưng không cho phép cậu động đến cha mẹ tôi.”
“Là, là… ai chẳng biết bác trai Thẩm bác gái Thẩm tình nghĩa sâu nặng, vợ chồng đằm thắm, làm sao có chuyện có con rơi được.” Tuần Hữu vội giảng hòa. “Có điều ông không cảm thấy rằng bác trai Thẩm thật sự đối xử rất tốt với Quý Quân Húc sao? Không sợ những thứ khác, chỉ sợ hắn ra vẻ tội nghiệp để lấy lòng thương hại của bác, muốn làm tu hú chiếm chỗ chim khách.”
Thẩm Xán nhìn vào giữa hội trường, Quý Quân Húc rất rạng ngời đi theo cha mình cười nói chúc rượu bồi mọi người, trong lòng cậu không phải không nổi sóng, cậu hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm đi, anh ta không có bản lĩnh đó đâu.”
“Chưa chắc, diễn xuất không kém trên truyền hình sao?” Có lẽ Hồ Vân Bằng không có ý xấu, đơn giản chỉ nhắc nhở Thẩm Xán chú ý, dù sao lũ bạn cậu không quen không biết Quý Quân Húc là hạng người như thế nào, nhưng hắn thực sự đã phá vỡ giới hạn kìm nén lửa giận cùng lòng đố kỵ của Thẩm Xán.
“Vì ba tôi không biết anh ta vốn là tên biến thái, nếu phát hiện ra chắc chắn sẽ đuổi cổ anh ta liền.” Thẩm Xán quơ lấy ly rượu trong khay trên tay người phục vụ, nốc một cái thật mạnh, nhưng vì chưa từng uống rượu nên bị nghẹn. Tuần Hữu thấy vậy mới đập lưng giúp cậu để thoát hơi thuận khí, cũng không quan tâm việc cậu không thích bị người khác đụng chạm: “Chậm thôi, đã không biết uống còn vội vã như vậy.”
“Mà ông vừa nhắc tới biến thái? Là ý gì?” Hai người bên cạnh tỏ ra hứng thú.
“Anh ta thích con trai, không phải biến thái chứ là gì?” Thẩm Xán nói một cách khinh thường trong lúc tập trung cao độ nhìn về bóng dáng Quý Quân Húc.
Hồ Vân Bằng khiếp sợ liếc qua Tuần Hữu, Tuần Hữu kìm nén bối rối làm vẻ mặt tự nhiên hỏi Thẩm Xán: “Sao ông biết? Chẳng lẽ…”
“Bậy! Tôi… có lần tôi tình cờ nhìn thấy anh ta hôn môi một cậu nam sinh mới biết.” Thẩm Xán lại uống một hớp rượu để che giấu nội tâm hoảng loạn.
Thật ra hai đứa kia cũng không nghĩ bậy về Thẩm Xán, nghe cậu nói vậy tất nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ hỏi nam sinh kia là ai.
“Tôi chưa từng thấy qua, không biết, có lẽ không phải học sinh trường mình.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Đột nhiên Tuần Hữu nảy ra một ý xấu: “Làm sao cũng không tin nổi, gái thích hắn nhiều như vậy, lẽ nào lại có tình cảm với con trai? Mấy ngày trước tôi còn thấy hắn liếc mắt đưa tình với chị hoa khôi cấp 3 nữa à, rõ ràng là để ý cô ta.”
“Tôi cũng không tin lắm.” Hồ Vân Bằng thật thà.
“Trừ phi ông chứng minh được.” Tuần Hữu thừa cơ nói ngay.
“Chứng minh? Chứng minh làm sao?” Thẩm Xán không hiểu.
“Làm cho chính miệng hắn thừa nhận thích con trai, với lại sức hấp dẫn của Thẩm công tử nhà mình trước giờ rất mãnh liệt, nếu có thể khiến hắn yêu thích ông, sau này ông còn sợ gì hắn tác oai tác quái nữa?” Tuần Hữu tràn đầy ác ý.
Vốn là Thẩm Xán nên cự tuyệt lời đề nghị hoang đường này nhưng lại có chút gì động tâm không rõ.
“Bọn này không ngại đánh cuộc.” Tuần Hữu tiếp tục nói khi thấy Thẩm Xán do dự.
“Đánh cuộc gì?”
“Tất nhiên là cược Thẩm công tử ngọc thụ lâm phong nhà ta có thể khiến cho hắn đem lòng yêu chính đối thủ một mất một còn của mình.”
“Chắc là không được đâu.” Hồ Vân Bằng thật sự khó có thể tưởng tượng ra hình ảnh như vậy.
“Được, tôi đồng ý vụ đánh cược này.” Thẩm Xán bỗng nhiên sục sôi ý chí chiến đấu khi bị nói khích.
“Trong vòng hai tháng.”
“Mấy ông chờ thua đi, nếu thua tôi nói gì cũng phải làm theo.” Nực cười, người anh ta thích là ông đây, còn phải mất đến hai tháng sao?
“Được, nếu ông thua cũng phải làm theo yêu cầu của bọn tôi.”
“Một lời đã định!”
Thẩm Xán phấn khích nhìn Quý Quân Húc trong đại sảnh đứng cách đó không xa đang tán gẫu với bạn bè mà không biết rằng bản thân mình là đề tài trung tâm của họ.
Tiệc rượu kết thúc, Hồ Vân Bằng và Tuần Hữu cùng cáo từ rồi rời đi trước, Thẩm Xán bị bỏ lại trong phòng tiệc cũng không còn hứng thú nữa, có một người lặng lẽ rời đi định ra ngoài kiếm chỗ hóng mát một chút.
Đêm đến trời lạnh thấu xương tiết lập đông, bên ngoài bể bơi không một bóng người, Thẩm Xán run lập cập ngồi xuống cạnh bờ, thà rằng cậu ra hứng gió rét còn hơn là ở trong kia nhìn vẻ mặt đắc ý của Quý Quân Húc.
Ánh đèn vàng chiếu tỏa lấp loáng trên mặt nước dập dờn, Thẩm Xán cắn chặt răng mà vô thức tận hưởng cảnh trí tuyệt đẹp này, trong đầu toàn nghĩ đến việc đánh cược với Tuần Hữu.
Quý Quân Húc hôn lén mình, rõ ràng anh ta thích mình đấy nhỉ? Hay là anh ta vốn thích con trai, đổi thành trai nào khác cũng được? Cứ coi như anh ta thích mình thật, với tình trạng hiện giờ tránh mặt nhau, không có gì để nói, làm sao khiến anh ta bày tỏ thích mình bây giờ?
“Hắt xì!” Một cơn gió lạnh thổi qua, Thẩm Xán không nhịn được hắt hơi một cái, thầm nghĩ chắc là bị cảm rồi.
Bất thình lình có một người ôm chầm lấy Thẩm Xán từ phía sau, Thẩm Xán giật mình vội tránh ra xoay lại, chỉ thấy một dáng người âm u mang kính, đứng trước mặt Thẩm Xán là một nam sinh tóc tai bù xù: “Cậu làm quái gì thế?”
“Học trưởng… tôi… tôi…” Nam sinh muốn nói lại thôi, đầu cúi xuống mang dáng vẻ lo sợ, nhưng vẫn tiến lên từng bước một.
Thẩm Xán thấy một chiếc áo khoác rơi xuống bên chân, cậu đoán hắn chắc là nghĩ mình lạnh nên muốn đắp lên? Cậu ngồi xổm người xuống định nhặt áo trả lại, ai dè vừa khom người thì nam sinh kia đột nhiên nhào lại ôm Thẩm Xán thật chặt: “Học trưởng, tôi… tôi thích anh…”
Vốn không thích tiếp xúc quá thân mật với người khác, Thẩm Xán sau khi nghe lời thổ lộ xong thì tự nhiên lộ ra vẻ khinh bỉ muốn buồn nôn, cậu nhấc chân lên tàn nhẫn giẫm thật mạnh vào mũi chân tên nam sinh ấy, nghiền ép, đau đến mức tên kia không nghĩ đến việc ôm Thẩm Xán nữa, chỉ muốn cứu nguy cho bàn chân của mình.
Sau khi Thẩm Xán thoát thân được, cậu ném áo khoác vào người nam sinh: “Biến thái, buồn nôn!”
Giọng điệu của Thẩm Xán tràn đầy khinh thường dường như thêm kích thích tên kia, hắn nhào đến túm lấy Thẩm Xán lần thứ hai.
“Cút ngay!” Thẩm Xán bực bội không chịu nổi, nghiêng người tách ra khỏi hắn, nhưng dùng sức quá mạnh, toàn thân chao đảo té ùm xuống bể bơi.
“Thẩm Xán!” Có một bóng người nhảy xuống nước.
“Anh điên à, nhảy xuống làm gì?” Thẩm Xán vừa ổn định đứng lên trong bể bơi thì bị sóng nước đánh dồn dập.
“Tôi…” Quý Quân Húc từ phòng tiệc đi tìm Thẩm Xán thì cùng lúc ấy thấy một màn rơi xuống nước, không kịp suy nghĩ gì, tay nhanh hơn não, anh cởi ngay giày nhảy vào bể bơi, “Cậu không bị sao là tốt rồi.”
“Tôi có thể gặp chuyện gì chứ? Tôi biết bơi, hơn nữa đây là hồ bơi, không phải ngoài biển.” Nói lời mang địch ý đã trở thành phản ứng bản năng của Thẩm Xán mỗi khi nhìn thấy Quý Quân Húc, “Đệch, thằng biến thái kia không thấy đâu.”
Thẩm Xán nhìn qua bên bờ, tên nam sinh đã biến mất tăm.
Người mới từ dưới nước bò lên, gió lại thổi qua một hơi làm Thẩm Xán lạnh đến run rẩy.
“Mau đi tắm rửa rồi thay quần áo nào.” Quý Quân Húc kéo xuống một chiếc khăn trải bàn choàng lên người Thẩm Xán, dìu cậu đi vào sảnh.
Lấy thẻ phòng quét mở cửa xong, Thẩm Xán vừa cởi quần áo vừa bước vào buồng tắm, cậu thấy Quý Quân Húc còn ở trong phòng bỗng nhớ ra anh ta đang có tình ý với mình thì dừng ngay việc cởi nút áo: “Anh còn không đi? Muốn tắm chung với tôi sao?”
Áo sơmi trắng ướt đẫm hoàn toàn gần như trong suốt dính vào thân người Thẩm Xán, hai điểm trước ngực cậu do lạnh nên bị kích thích đứng thẳng lên dưới lớp áo mỏng manh làm người ta phải chú ý ngay, quần tây đã bị lột ra ở cửa, quần lót màu xám bó sát vào hạ thân, khắc họa đường nét bờ mông trông rất ngon lành, chỉ tiếc đã bị vạt áo phủ lên che khuất không nhìn thấy được gì.
Thân người ươn ướt mê hoặc mấy ai có thể kềm chế được, huống chi Quý Quân Húc còn đang tuổi thiếu niên tràn đầy tinh lực, nghe Thẩm Xán nói vậy mới không nhìn chằm chằm nữa mà quay đầu đi: “Đây là thẻ phòng của tôi.”
Thẩm Xán nhìn xác định đây không phải phòng mình, vì từ nhà tới khách sạn có sảnh tiệc cũng cách một đoạn khá xa, Thẩm Khang Viễn sợ hai đứa qua lại khó khăn, nên đặt luôn hai phòng ở khách sạn mỗi đứa một phòng. Cậu nhặt quần tây rơi trên đất lên thò tay vào túi, định đưa cho Quý Quân Húc thẻ phòng của mình để anh qua bên kia tắm, nhưng tìm đâu cũng không thấy: “Không biết có bị rớt mất chỗ bể bơi không.”
“Không tìm được thì thôi, cậu mau đi tắm đi, kẻo cảm lạnh đó.” Quý Quân Húc đẩy mạnh Thẩm Xán vào buồng tắm.
Nước nóng từ vòi sen rơi xối xả lên đầu, thân người lạnh run bỗng chốc ấm áp trở lại, Thẩm Xán nhìn cửa phòng tắm, trong lòng cảm thấy hơi bất an, muốn Quý Quân Húc vào tắm chung nhưng lại ngại mở miệng, cậu tưới ướt người hai ba lần rồi mặc áo tắm mà đi ra ngoài.
“Xong rồi, tới phiên anh tắm đó.”
“Nhanh quá vậy?” Quý Quân Húc đã cởi áo, anh vươn tay lấy khăn lông lau khô người cậu.
“Xối mấy cái mà thôi, không có kỳ lưng.” Thẩm Xán không để ý tới anh mà nằm dài ra giường.
Quý Quân Húc đã vào buồng tắm một lúc lâu, thân người ướt cả. Trước mắt anh hình ảnh Thẩm Xán cứ hiện lên, anh chống hai tay lên tường nhẫn nại chịu đựng.
Không biết tắm trong bao lâu, làn da bị luộc nóng đến đỏ bừng, Quý Quân Húc mới ra khỏi buồng tắm, Thẩm Xán đã ngủ mất trên giường.
Quý Quân Húc bèn tới giúp cậu đắp chăn kín lại, xoay người mở cửa, muốn qua phòng kia để ngủ nhưng tay cầm nắm cửa cứ ngập ngừng mãi không chịu cử động, cuối cùng thở dài một hơi rồi rời đi.
Thẩm Xán nghe được tiếng đóng cửa xong bèn ngồi dậy trên giường, cậu cứ tưởng anh sẽ ở lại giống như lần trước lén nhìn mình, nhưng không ngờ anh chẳng làm gì cả. Cậu chợt nghĩ đến vụ cá cược với Tuần Hữu thì buồn bực mà gãi gãi đầu, rồi căm tức nằm xuống kéo chăn phủ kín người.
Sáng hôm sau, Thẩm Xán rời giường trong trạng thái hơi bèo nhèo, hẳn là hôm qua bị cảm lạnh rồi? Cậu cũng không để ý, mấy bệnh vặt vãnh thường uống hai chén nước nóng là ổn cả.
Con gái của bác Tường sắp kết hôn nên thím nghỉ làm một tháng để về nhà chuẩn bị, Thẩm Khang Viễn cũng đi công tác, trong nhà chỉ còn lại hai người Thẩm Xán cùng Quý Quân Húc.
Vì người không được khỏe nên về nhà là Thẩm Xán vào ngay phòng ngủ, riết thành quen nếu không có gì thì tránh không tiếp xúc với Quý Quân Húc, anh cũng không phát hiện Thẩm Xán khác thường, tận khuya anh đi mua cơm về gọi Thẩm Xán ra ăn mới thấy cậu nóng sốt bừng bừng nằm trên giường.
Quý Quân Húc không muốn làm Thẩm Khang Viễn lo lắng nên không gọi báo cho ông, anh tìm một áo khoác dày khoác lên người Thẩm Xán, rồi ôm cậu xuống lầu, đón một chiếc taxi tiến thẳng đến bệnh viện.
Thẩm Xán mơ mơ màng màng trên đường đi, cậu biết Quý Quân Húc ở bên cạnh nên không muốn lộ vẻ suy yếu ra ngoài để anh chê cười, cậu định đẩy anh ra, nhưng tay chân mềm nhũn cả thành thử động tác như vịn nhẹ lên người anh.
Quý Quân Húc thấy cậu ngã về mình thì nghĩ rằng cậu bị lạnh, anh bèn ôm sát cậu vào trọn trong lồng ngực.
Đến bệnh viện, trước gian khám cấp cứu, Quý Quân Húc một tay vừa đăng ký lấy thuốc còn tay kia đỡ lấy Thẩm Xán sắp ngất đi muốn luống cuống lên hết, thật căng thẳng quá sức, mãi đến tận khi đưa được cậu lên giường bệnh rồi anh mới buông lỏng lại đôi chút, nằm nhoài bên giường mệt đến ngủ thiếp đi.