• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần qua đi Thẩm Xán rốt cuộc lại nhìn thấy Quý Quân Húc.

Vết bầm tím trên mặt anh vẫn chưa tiêu hết, in trên mặt nhìn thấy mà giật mình, nhắc nhở Thẩm Xán mình đối với anh đến cùng đã làm chuyện quá đáng như thế nào.

“Anh có khỏe không?” Thẩm Xán thấp giọng hỏi.

Quý Quân Húc không đáp lại mà nhìn về phía Thẩm Khang Viễn: “Chú Thẩm, con thấy mệt mỏi, còn về phòng ngủ trước ạ.”

“Ừ, nghỉ ngơi cho tốt.”

Thẩm Xán bị lưu lại tại chỗ một mình, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Quý Quân Húc trong lòng ẩn ẩn bất an.

Trời tối người yên, cửa phòng Quý Quân Húc bị đẩy ra.

Nghe tiếng cửa phòng mở Quý Quân Húc từ trên giường ngồi dậy: “Mời cậu đi ra ngoài.”

Thẩm Xán cứ như không nghe thấy ngồi xuống bên giường: “Anh cũng không ngủ được sao?”

“Có chuyện như vậy xảy ra, cậu nghĩ là tôi sẽ thoải mái ngủ say hả?” Quý Quân Húc cười nhạo.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em thật sự không phải cố ý, anh cũng biết mà, không phải em phát, là Hà Kim không phải em.” Thẩm Xán hạ giọng biện giải.

“Ghi âm thì sao? Chú Thẩm thúc can thiệp kết quả điều tra nói ghi âm đã phát là sản phẩm được cắt nối biên tập khiến người khác tin là thật, cậu cũng sẽ không lừa mình dối người cho là thật đấy chứ?”

“Em….Em chỉ là nhất thời tức giận, em không nghĩ tới sẽ bị cậu ta trộm, cũng không nghĩ tới muốn công bố.”

“Cứ cho là vậy đi, hiện tại mục đích của cậu đã đạt được rồi, vụ cá cược ở trường học kia cậu thắng, tôi thích cậu, tôi không có thuốc nào cứu được thích cậu, cậu vừa lòng chưa? Mời cậu rời khỏi phòng của tôi, tôi không muốn lại trở thành đối tượng bị lường gạt, cũng sẽ không gạt cậu nói muốn làm bạn bè, chúng ta vốn không có khả năng chung sống hòa thuận, về sau chúng ta làm bộ như không biết nhau, không cần quấy rầy sinh hoạt của nhau, cố chịu đựng đến qua trung học tôi sẽ chuyển ra ngoài.”

“Không, không được.” lời nói đoạn tuyệt quan hệ của Quý Quân Húc khiến Thẩm Xán sợ hãi, dán lên gắt gao ôm lấy anh,“Chúng ta có thể giống như trước được không? Lần này sẽ không có đánh cuộc, sẽ không có ghi âm, đừng đi, đừng rời khỏi em.”

“Cậu thích tôi sao?”

Lại là vấn đề này, Thẩm Xán không biết vì sao Quý Quân Húc nhất định cố chấp với vấn đề này, trước kia để khiến Quý Quân Húc thổ lộ Thẩm Xán có thể lừa anh nói thích, nhưng hiện tại rõ ràng biết chỉ cần mình nói ra hai chữ kia Quý Quân Húc lập tức có thể quay đầu, nhưng Thẩm Xán thế nào cũng không mở miệng được: “Chúng ta giống như trước không tốt sao?”

“Không tốt.” Quý Quân Húc đẩy người nằm ở trước ngực ra,“Tôi đã phát chán cái trò một bên đơn phương tình nguyện, chán ngán lén lút, chán ngán…bị người trêu đùa rồi.”

“Không đâu, em cam đoan sẽ không như thế.”

“Tôi mệt rồi, đi ra ngoài mời đóng cửa lại.” Quý Quân Húc nằm xuống đưa lưng về phía Thẩm Xán ý tứ đuổi khách quá rõ ràng.

“Vì sao nhất định muốn tuyệt tình đến như vậy? Chuyện ghi âm sự là em không đúng, nhưng trong đó không phải có nội dung do chính anh ghi sao? Thứ thực sự bị lộ không phải chính là bản do anh ghi còn gì? Kể cả em không ghi lại đối thoại của chúng ta thì nếu cậu ta vớ được máy vẫn có thể công bố thôi, vì sao anh cứ nhất định muốn đem hết thảy tội lỗi đều quy lên đầu em?” Thẩm Xán nóng nảy, gấp đến độ nói không biết lựa lời, muốn giải vây cho mình, muốn Quý Quân Húc tiếp nhận mình một lần nữa, nhưng cậu không biết thái độ của cậu chỉ càng đẩy Quý Quân Húc ra xa.

“Đúng, cậu không có sai, đều là tôi sai, là tôi tự làm tự chịu, là tôi đã bị trừng phạt đúng tội, là tôi bị ma quỷ ám ảnh mới có thể nghĩ cho cậu kinh hỉ nên đã nói những lời đó với cậu, lỗi lầm như vậy tôi cam đoan sẽ không tái phạm!”

“Anh đừng như vậy, em không có ý này……”

“Tiểu Xán, cháu ở trong đó sao? Tiểu Húc, các cháu có chuyện gì thì cứ bình tình nói với nhau, đừng tranh cãi.” Nửa đêm bác Tường bị tranh chấp trong phòng Quý Quân Húc làm cho bừng tỉnh, cũng không nghe rõ hai người đang ồn ào cái gì, mặc thêm quần áo nhanh chóng xuống giường đến cửa phòng Quý Quân Húc lại phát hiện cửa bị khóa trái.

“Bác Tường đang bên ngoài, nếu cậu không muốn khiến bác ấy biết chuyện gì xảy ra thì mời cậu nhanh chóng rời đi cho.”

“Quý Quân Húc…… Em……”

“Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu, để tôi yên có được không?!” Quý Quân Húc quát.

Ngoài cửa bác Tường sợ tới không nhẹ, càng gõ cửa gấp hơn.

Thẩm Xán không có cách nào chỉ đành trước rời đi.

“Tiểu Xán, các cháu làm sao vậy?” Mở cửa bác Tường sốt ruột hỏi.

“Chút mâu thuẫn nhỏ, không có việc gì lớn, xin lỗi, để bác lo lắng rồi.” Thẩm Xán đi ra khỏi  phòng Quý Quân Húc lên lầu, Thẩm Khang Viễn đứng ở cửa cầu thang chờ hắn: “Con theo ba lại đây.”

Thẩm Xán trong lòng đánh trống, nếu Thẩm Khang Viễn đến trường học hơn nữa tạo áp lực khiến trường học sửa kết quả điều tra thì bản ghi âm thật sự hẳn đã nói cho ông biết, biết Quý Quân Húc thích mình, nhưng ông không tỏ ra bất cứ điều gì, ông đến cùng có biết mình đối Quý Quân Húc…

“Vụ việc ghi âm làm loạn một lần là đủ rồi, ba không hi vọng xuất hiện lần thứ hai.” Thẩm Khang Viễn đem Thẩm Xán gọi vào thư phòng, “Thừa dịp sự tình chưa đến mức không thể cứu vãn được con hãy nhanh chóng thu tay lại đi, đừng có quá phận.”

“Quá phận?” Thẩm Xán nhìn Thẩm Khang Viễn, “Ba, trước khi nói con quá phận sao không xem lại bản thân mình trước, con vì sao phải làm như vậy? Còn không phải bởi vì ba, bởi vì các người lúc nào cũng hướng về anh ta, trong mắt chỉ có anh ta, cảm giác như con chỗ nào cũng không bằng anh, hiện tại xảy ra chuyện người kia là đồng tính luyến ái còn đối với con trai ruột của ba nảy sinh ý đồ, ba lại không thèm quan tâm chút nào, chỉ là trách cứ con quá đáng? Có phải đợi đến lúc anh ta thật sự đem con lên giường ba cũng cho đó là lỗi của con?”

Ba một tiếng, Thẩm Khang Viễn tát một cái lên mặt Thẩm Xán: “Con mới bao nhiêu tuổi, đừng mấy lời không biết xấu hổ này!”

“Chờ ba biết mấy ngày nay anh ta đã làm gì đối đối với con thì ba mới hiểu thế nào là chân chính không biết xấu hổ, muốn con nói cho ba nghe không? Anh ta……”

Lại ba một tiếng Thẩm Khang Viễn quăng một cái bạt tai nữa: “Ba không muốn nghe mấy chuyện dơ bẩn của con.”

“Con dơ bẩn? Còn kẻ chỉ thích con trai như anh ta là cao thượng sao?” Thẩm Xán không rõ vì sao tất cả đều đến chỉ trích mình, mình ghi âm là không đúng, nhưng người đem ghi âm phát ra cũng không phải mình, ngay cả ba của mình cũng không đứng về phía mình, chỉ một mực răn dạy mình, càng nói càng tức giận, những lời ác độc không xuất phát từ trong lòng cũng nói ra,“Anh ta là đồ đồng tính luyến ái, lúc không ai anh ta hay thích trộm hôn con, thích……”

Tay Thẩm Khang Viễn lại giơ lên, nhưng bị người khác ngăn lại: “Chú Thẩm, là con không đúng, là con không nên thích cậu ấy, đừng đánh, con cam đoan về sau không bao giờ như vậy nữa.” Quý Quân Húc chắn trước người Thẩm Xán, bác Tường đứng ở ngoài thư phòng rốt cuộc nghe rõ nội dung bọn họ khắc khẩu vụng trộm lau nước mắt.

“Quý Quân Húc……” Phẫn nộ ủy khuất của Thẩm Xán ngay lúc nhìn thấy Quý Quân Húc giống như khí cầu bị rút sạch hơi mọi chuyện hoàn toàn bị phơi bày, còn lại chỉ có sợ hãi cùng bối rối, thanh âm run rẩy,“Em vừa, em…em…” Nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu giải thích.

“Tôi hiểu, tôi cam đoan về sau không dây dưa với cậu nữa, cậu có thể yên tâm, sáng mai tôi liền chuyển về nhà bác tôi.” Quý Quân Húc kéo Thẩm Xán rời đi.

Nhìn hai người Thẩm Khang Viễn chỉ thở dài, có lẽ Thẩm Xán nói không sai, nó trở nên như bây giờ đều là lỗi của mình, là do mình giáo dục thất bại, do mình đối xử với nó và Quý Quân Húc không có sự cân bằng.

Ngày hôm sau Quý Quân Húc sớm rời đi, Thẩm Xán không gặp được anh vội hỏi bác Tường anh đi đâu, bác Tường nói chắc là đến trường, chạy tới phòng Quý Quân Húc thấy đồ đạc của anh vẫn còn nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, điểm tâm cũng không ăn vội vàng gọi chú Ngô đưa đi học.

Trong trường học Quý Quân Húc cùng bạn bè chung quanh nói nói cười cười một chút cũng không nhìn ra bi thương tối hôm qua, Thẩm Xán trở về phòng học, tâm loạn như ma.

“Sao trông u ám vậy?” Tuần Hữu chụp vai Thẩm Xán.

Thẩm Xán không kiên nhẫn đem tay cậu ta vuỗi xuống: “Phiền lòng.”

“Vẫn vì vụ ghi âm à?” Tuần Hữu thấp giọng nói.

“Đừng nói hưu nói vượn.”

“Được được được, không nói, buổi tối tôi đưa ông đi chỗ này hay cực, bảo đảm mọi việc phiền lòng đều quên sạch.” Tuần Hữu thần thần bí bí.

Đến buổi tối Thẩm Xán mới biết được chỗ hay cực trong miệng Tuần Hữu chỗ nào.

Quán bar, gay bar lộn xộn.

“Tôi không vào đây.” Thấy bảng hiệu quán bar Thẩm Xán bắt đầu lùi bước.

Hồ Vân Bằng cũng không đồng ý ngăn ở cửa không cho hai người đi vào.

“Sao cậu được phép đi mà tôi lại không?” Tuần Hữu nhướn mày, đẩy Hồ Vân Bằng ra đem Thẩm Xán kéo vào.

Ba người vừa vào quán bar liền có người đến chào hỏi, nhưng mà đều là tìm Hồ Vân Bằng, vừa nhìn đã biết người quen.

Tuần Hữu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa vặn có người đến gần cố ý phao mị nhãn trêu chọc, Thẩm Xán chỉ ngồi một bên uống một ly nước sô đa lạnh như băng từ chối mấy người định tiếp cận.

Nhìn Tuần Hữu ngồi giữa ở ba bốn nam nhân, sóng mắt hàm xuân, một bộ dáng hồ ly yêu mị, trong cơn giận dữ Hồ Vân Bằng phát cáu lật bàn đem hết đám người đuổi đi.

“Mày còn không đi?” Hồ Vân Bằng nhìn về phía đám con trai đang vây quanh Thẩm Xán mời mọc cậu uống rượu.

Gã sửng sốt sao tên đó hết quản bên kia lại quản bên này vậy? Nhưng thấy đám cơ bắp của Hồ Vân Bằng vẫn thức thời rời đi.

Tuần Hữu lén vui sướng nhưng  vẫn là làm bộ như mất hứng cố ý không để ý tới Hồ Vân Bằng nói chuyện phiếm cùng Thẩm Xán: “Cãi nhau với tên đó khiến ông thẫn thờ như vậy sao? Chẳng lẽ ông thực sự thích cậu ta?”

“Nói bậy, tôi sao có thể thích anh ta, tôi cũng không phải biến thái, tôi không thích con trai!” Thẩm Xán phản ứng kịch liệt thề thốt phủ nhận, hoang mang rối loạn uống một hớp lớn nước sô đa lạnh buốt, trong lòng bất ổn,“Tôi đi WC.”

“Rõ ràng thích, còn vịt chết mạnh miệng.” sau khi Thẩm Xán rời đi Tuần Hữu cười nói.

Hồ Vân Bằng mặt đều đen xì: “Tôi không thích cậu vui đùa như vậy.”

“Cái gì vui đùa cơ?” Tuần Hữu nhìn Hồ Vân Bằng cười đến mị hoặc.

“Giống như vừa lúc nãy cùng tên đàn ông con trai khác câu kết làm bậy, trên TV nói cái này gọi là không có tự trọng, là Phan Kim Liên.”

Tuần Hữu tức mà không biết nói sao: “Được lắm Hồ Vân Bằng, tôi ăn bao nhiêu dấm chua của cậu, cậu mới ăn chút dấm chua này thì làm sao? Lại còn nói tôi không biết tự trọng, tôi với cậu có quan hệ gì hả, tôi gả cho cậu hay là đã cưới cậu? Chúng ta có giấy đăng ký kết hôn sao sao?  Đến nói chuyện yêu đương cũng chưa từng, vậy mà dám nói tôi không biết tự trọng. Tôi không biết tự trọng thì làm sao? Còn không phải do cậu ép? Cậu không đến chỗ này,  không câu tam đáp tứ thì tôi có thể nghĩ ra cái chủ ý rách nát này sao?”

Càng mắng càng ủy khuất, muốn khóc. Nhưng thấy mình nói một tràng dài, Hồ Vân Bằng vẫn mang vẻ cau mày cố gắng lý giải lại thấy buồn cười, hấp hấp mũi, khóa ngồi vào trên đùi Hồ Vân Bằng, hai tay ôm chặt cổ anh: “Chỉ cần cậu đồng ý với tôi về sau không đến chỗ này, không cùng người khác vui đùa tôi cũng không tới đây chơi nữa.” Cuối cùng đến gần bên tai Hồ Vân Bằng mang theo cầu xin cùng giọng điệu làm nũng nói: “Được không?”

Tôi không thích tới nơi này, là biểu ca cưỡng ép tha tôi đến, hơn nữa tôi cũng không giống cậu khi nãy, tôi luôn ngoan ngoãn ngồi một mình. Nhưng lúc này Hồ Vân Bằng nào còn nghĩ được cái gì để giải thích nữa, nghe được giọng điệu làm nũng của Tuần Hữu khiến anh cả người tê dại hận không thể đem cậu áp đảo lập tức đến một phát.

“Mà Thẩm Xán đi WC sao còn chưa trở về?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK