Gần đến mười giờ, Tuần Hữu cảm thấy chán nên chào Thẩm Xán một tiếng, quay sang tạm biệt Thẩm Khang Viễn và Quý Quân Húc rồi rời đi trước.
“Tài xế nhà tôi có việc không đến được, đi xe của cậu thôi.” Tuần Hữu nhìn Hồ Vân Bằng nói.
“Được, cậu đợi tôi đi nói một tiếng đã, chìa khóa cho cậu, lái xe tới cửa chờ tôi.” Hồ Vân Bằng đưa chìa khóa cho Tuần Hữu. Từ nhỏ với kết quả học tập thường xuyên đội sổ, Hồ Vân Bằng ở lại hai lớp, Tuần Hữu học rất giỏi chẳng biết vì sao cũng ở lại một lớp, cộng với việc bắt đầu cấp một muộn, nên so với Thẩm Xán hai người già hơn nhiều, bằng lái xe cũng lấy rất sớm.
Chờ Hồ Vân Bằng chào hỏi mọi người rồi đi ra, xe đã đậu trước cổng, Tuần Hữu ngồi ở ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, Hồ Vân Bằng tự giác ngồi vào ghế lái.
“Dừng xe ven đường.” Chạy được nửa đường Tuần Hữu bỗng kêu ngừng.
“Không có gì, tự nhiên muốn làm chút chuyện.” Nói xong Tuần Hữu tháo dây an toàn dạng chân ngồi lên người Hồ Vân Bằng, Hồ Vân Bằng phối hợp hạ ghế dựa xuống.
“Nơi này có say không?” Tay mò vào bên trong quần tây, nắm chặt con chim đại bàng còn chưa thức tỉnh, “Bình thường không thấy cậu mặc âu phục, hôm nay diện lên thật sự trông rất……”
“Đẹp trai?” Hồ Vân Bằng tự sướng.
“Thật sự mặc long bào vào cũng không giống thái tử.” Tuần Hữu khẽ cắn vành tai hắn.
“Đúng rồi, hôm nay cậu đánh cược với Thẩm Xán là sao thế này?” Hồ Vân Bằng dùng răng cắn mở khuy áo sơmi của Tuần Hữu, lộ ra đầu nhũ phấn hồng, hắn bèn ngậm lấy.
“Chơi thôi, hứng lên rồi đánh cược.”
“Nó còn nói Quý Quân Húc biến thái, thích con trai là biến thái.” Hồ Vân Bằng chợt nhớ tới lời Thẩm Xán, nhả đầu nhũ đang ngậm trong miệng ra, nhìn Tuần Hữu chờ câu trả lời.
“Chúng ta không phải……” Tuần Hữu ôm lấy đầu Hồ Vân Bằng rồi tự ưỡn đầu nhũ của mình lên, tay chầm chậm sờ vào tấm ngực đầy lông trước mặt, “Cậu không thích tôi, chúng ta chỉ là bạn giường chiếu, là nhu cầu giải tỏa ham muốn bình thường đàn ông ai cũng có, không phải biến thái……” Hắn nhìn ánh mắt người trước ngực tràn đầy thâm tình rồi lại thống khổ.
“Ư…… Nhẹ chút…… Đã bảo cậu không được dùng răng cắn……”
Hồ Vân Bằng không yên được nữa liền cởi bỏ dây nịt trên người ra, tay liên tục xoa nắn bờ mông của người kia không nhẹ không mạnh.
“Biểu hiện của cậu hôm nay không tệ, còn biết hùa với tôi nói khích nó.” Tuần Hữu khen ngợi rồi cúi người hôn nhẹ vào cánh môi Hồ Vân Bằng.
“Nói khích? Tôi khích nó hồi nào?” Hồ Vân Bằng mơ hồ.
“Không phải cậu…… Quên đi, cậu vốn là đứa ngốc chẳng biết phối bè nhịp nhàng gì cả.” Hồ Vân Bằng đúng là ngốc bẩm sinh, thấy hắn cùng mình kẻ xướng người họa, Tuần Hữu cảm giác hắn cố ý, nhưng có mấy ai tin được hắn thật không phải cố ý?
Đứa ngốc, trừ tôi ra còn ai để ý cậu? Phải ở sát bên cạnh tôi mới được, tuyệt đối đừng bị người khác dụ đi mất nhé.
Tác giả có lời muốn nói: thả miếng thịt vụn cho đỡ thèm.