• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Thiên Úy biết tin liền chạy đến bệnh viện. Lúc này cũng đã 10 giờ đêm, mẹ của cô- Cảnh Miên đang phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng bệnh, ánh trăng sáng len lỏi qua khe cửa sổ chiếu đến chiếc giường bệnh. Xung quanh mẹ cô toàn là những sợi dây chằng chịt, cắm xuống da thịt người phụ nữ phúc hậu lại đáng thương.

Hà Kiều ngồi trên chiếc ghế tựa nâu, bàn tay nắm chặt lấy tay người mẹ, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà sưng đỏ. Có vẻ cô đã quá mệt mỏi rồi.

Lưu Thiên Úy xót xa, muốn lau vệt nước còn vương lại trên khuôn mặt kiều diễm của cô nhưng lại sợ đánh thức báu vật nhỏ tỉnh giấc.

Cứ ngập ngừng như vậy, cuối cùng anh đành từ bỏ, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Đúng lúc vừa bước ra ngoài, anh nhìn thấy Cảnh Nguyên đang cùng Y Y hôn môi. Lưu Thiên Úy tưởng rằng Cảnh Nguyên phản bội Hà Kiều liền tức giận lao đến, đấm cho anh một phát.

Y Y giật mình, điên tiết muốn đánh Lưu Thiên Úy liền bị anh mắng cho ngơ người:

Wang tiểu thư, tôi trước giờ tưởng cô là người bạn tốt của Kiều Kiều, là người sống chính trực, hào hiệp. Thật không ngờ cô ở đằng sau em ấy lại.....

Y Y bị mang tiếng xấu liền cáu giận, chỉ tay vào mặt anh: ”Lưu Thiên Úy, anh có bệnh à? Tự dưng đánh Cảnh Nguyên rồi chửi tôi? Tôi làm gì có lỗi với Kiều Kiều hả?”

Thời gian đã nửa đêm, tiếng cãi nhau vang vọng khắp hành lang phòng bệnh.

Có chuyện gì vậy hả?

Hà Kiều bước ra từ phòng bệnh, khuôn mặt mệt mỏi dựa vào cánh cửa nhìn đám người trước mặt.

Biết mình đã vô ý làm ảnh hưởng đến người khác, Lưu Thiên Úy cùng Y Y im lặng, nhìn cô như có điều muốn nói.

Được rồi, vào phòng nghỉ bên cạnh nói chuyện.

Hà Kiều thở dài, dáng người nhỏ bé yếu đuối làm mọi người không khỏi đau lòng.

Trong phòng nghỉ, Hà Kiều dựa người vào chiếc ghế sofa chính giữa phòng. Rót cốc trà ra mời, cô nhẹ nhàng hỏi: ”Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải to tiếng như vậy?”

Y Y kích động, kể hết ra như một đứa trẻ mách mẹ khi bị lấy mất kẹo vậy:

Cái tên điên này nè, hắn tự dưng lao ra đánh anh Cảnh Nguyên rồi nói mình có lỗi với cậu. Hừ, tức chết mất!

Hà Kiều nghe đến đây cũng đoán được chuyện gì, nhìn sang Lưu Thiên Úy. Anh đang mân mê đầu ngón tay, ánh mắt lo lắng nhìn cô như sợ lời nói của Y Y sẽ làm Hà Kiều tổn thương vậy.

Cô bật cười, giải thích cho anh: ”Haha, đừng trách anh ấy. Là mình không nói rõ đó, anh ấy tưởng Nguyên ca là người yêu của mình. Xin lỗi anh ấy hộ mình nha!”

Y Y ngớ người, khuôn mặt gật gù như ý nói: À hiểu rồi hiểu rồi.

Nhưng rồi cô vẫn không vui, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống Thiên Úy: "Nhưng mà phải để Cảnh Nguyên đấm lại một phát mới được.”

Biết được mình lỡ đấm anh vợ tương lai, Lưu Thiên Úy nhục không biết giấu mặt chỗ nào, thầm khóc trong lòng.

Hà Kiều thấy anh bày ra loạt biểu cảm sinh động không khỏi buồn cười: Chỉ đánh một cái thôi mà? Xin lỗi là xong rồi, cuống cái gì cơ chứ?

Nếu Lưu Thiên Úy đọc được suy nghĩ này của cô, anh chỉ muốn nói: Không ai lại đi đánh gia đình của vợ tương lai cả.

- ---------------

Sáng ngày hôm sau, Hà Kiều quyết định đến tìm bác sĩ Lý- bác sĩ điều trị chính cho mẹ.

Chào cô Hà, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với cô đây.

Mẹ tôi có chuyện gì sao bác sĩ?

Không phải, tôi muốn chúc mừng đến gia đình cô, nhờ khả năng điều trị tốt ở nước ngoài mà lần điều trị này không đến mức quá nghiêm trọng. Mẹ cô có thể sẽ tỉnh lại trong hôm nay.

Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ.

Hà Kiều nghe bác sĩ nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn liên tục.

Tại sảnh bệnh viện, một người phụ nữ mặc đồ đen bí ẩn đang đến quầy tiếp tân: ”Cho hỏi phòng của bệnh nhân Cảnh Miên là phòng số bao nhiêu?”

Nhìn thấy dáng vẻ khả nghi của người phụ nữ, y tá cười lịch sự hỏi: ”Cho tôi hỏi cô đây có quan hệ gì với bệnh nhân ạ?”

Người phụ nhíu mày, khó chịu lên tiếng: ”Tôi hỏi thì cô trả lời thôi, việc gì phải hỏi mấy chuyện này hả? Mất việc thật.”

Giật lấy chiếc túi xách trên bàn, người phụ nữ bước nhanh ra khỏi bệnh viện, đụng ngay Y Y đang bước vào: ”Đi đứng không biết nhìn à?”

Y Y hoang mang, còn chưa kịp nói gì bà ta đã chửi rồi bỏ đi: Ủa cái gì vậy? Là bà ta đâm vào mình mà nhỉ?

Chợt nhớ ra chuyện quan trọng, cô vội vàng đến phòng bệnh tìm Hà Kiều. Thang máy chỉ đến số 8, cô liền nhìn thấy Lưu Thiên Úy đang đứng nép bên góc cửa phòng bệnh: ”Ê, làm gì đấy?”

Lưu Thiên Úy đang không biết nên mở lời thế nào khi bước vào thì bị Y Y gọi cho giật mình: ”Cô làm cái gì mà nói to thế hả?”

Tôi nói to hay nhỏ còn phải hỏi ý anh à? Đứng đây làm gì?

T..tôi tính vào.

Thì vào luôn đi còn gì.

Nói xong, Y Y liền mở cửa bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK