Dự cảm Hà Kiều có lẽ đang trên du thuyền, Y Y vội liên lạc với Cảnh Nguyên: "Nguyên, tìm xem Liễu Y Vân có đến bến cảng phía Đông hay không? Hoặc là Hà Linh Đan chẳng hạn?".
Tín hiệu điện thoại lại sáng rồi, đang chạy về hướng biển.
Cảnh Nguyên vội gửi định vị cho hai người, Lưu Thiên Úy tăng tốc, vượt qua mọi chiếc xe trên đường cao tốc, tiến thẳng về bến cảng phía Đông.
Trên chiếc du thuyền, Hà Kiều đã thay bộ đồ mới, ngồi một góc giường nhìn chằm chằm vào tên điên Hoàng Văn.
Ánh mắt của cô như muốn thiêu sống người khác khiến hắn không khỏi buồn cười: "Muốn ngủ thì cứ ngủ, em lườm cái gì?".
Có điên mới ngủ trước mặt anh. Chẳng lẽ anh không nhớ đến chuyện năm đó?
Hà Kiều mơ hồ, ánh mắt nhìn hắn như muốn lên án tội ác tày trời nào đó.
Hoàng Văn lúc này cũng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ấy, hắn chỉ cười rồi quay đi:
Năm đó đúng là tôi sai. Nhưng tôi chưa từng hối hận vì theo đuổi em.
Cái đó không phải là theo đuổi. Anh chính là tên biến thái.
Hà Kiều! Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi.
Hắn đột nhiên quát lên khiến Hà Kiều giật mình, sợ hãi lùi lại. Như nhận ra bản thân làm sai, Hoàng Văn nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi đi, sáng mai có người đem thức ăn đến cho em."
Bước ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy Hà Linh Đan, cô em gái cùng cha khác mẹ của người đẹp kia không khỏi nhíu mày: Đúng là khác mẹ nên mới thế, trông thật giả tạo.
Hà Linh Đan nhìn thấy Hoàng Văn, ánh mắt bỗng chốc như phát sáng, mặc kệ Hoàng Ân đang đứng bên cạnh mà chạy đến làm quen: "Anh gì ơi, có thể đế lại số điện thoại không?"
Đột nhiên bị chặn đường, Hoàng Văn cau nhẹ đôi mày, thái độ từ chối lịch thiệp: "Xin lỗi vị tiểu thư đây, tôi đã có người trong lòng rồi."
Hà Linh Đan tiếc nuối, quay gót rời đi. Hoàng Ân chỉ cúi đầu theo sau, bỏ qua ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ cùng ẩn ý của Hoàng Văn.
Lưu Thiên Úy đến được bến cảng, cố gắng lần mò mọi hướng, tìm thấy chiếc điện thoại của Hà Kiều ở phía sát mỏ neo. Có vẻ Liễu Y Vân đã biết được gì đó rồi.
Không thể chờ đợi lâu, anh dựa vào quan hệ rộng muốn tìm một chiếc ca nô hoặc thuyền nhỏ để đến cứu cô.
Nhưng đã khuya, còn ai giờ này có thể đem ca nô đến đây?
Có thể, nếu đó là thiên tài giới tài chính trẻ tuổi Lâm Y Y.
Lâm Y Y phái theo bốn chiếc ca nô chuyên dụng cùng sáu đặc vệ của Wang gia, giúp Lưu Thiên Úy tiếp cận chiếc du thuyền. Ngay trong đêm, khi những ngôi nhà dần chìm vào giấc ngủ, thì tại bến cảng phía Đông, một trận chiến sắp xảy đến.
Du thuyền lần này là một chợ giao dịch đen, nơi nhưng con người tha hóa, những kẻ thiếu thốn muốn trèo cao tìm đến. Và kẻ chủ trì cho chuyến đi lần này chính là Hoàng Văn.
Dù rất đáng ghét nhưng Hà Kiều vẫn phải công nhận tài năng và nỗ lực của hắn, mọi thành công có được ngày hôm nay đều dựa vào đôi bàn tay trắng ấy.
Xung quanh du thuyền luôn có vệ sĩ canh 24/24, không để bất kì kẻ nào xâm nhập. Hoàng Văn tự tin vào đám vệ sĩ tinh nhuệ này, thoải mái nằm trên chiếc ghế bành, quan sát toàn du thuyền qua chiếc camera.
Hoàng Văn thoải mái nhìn đám người thác loạn tại sảnh du thuyền, đám tiểu thư nổi tiếng dịu hiền thục nữ cuối cùng lại là đám kỹ nữ cao cấp, lấy lòng đám giám đốc, bộ trưởng già.
Liếc nhìn đến camera tại phòng VIP, hắn thấy Hà Kiều đang ngủ với tư thế vô cùng đáng thương: Cả người cong vào như lạnh, hai tay dù ngủ cũng không ngừng bấu chặt, khuôn mặt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt thủy tinh.
Hoàng Văn thở dài, thầm cảm thán bản thân: Không ngờ có ngày Hoàng Văn này lại đi xem camera trong phòng của một cô gái đấy.