Toàn bộ cảnh tượng đều được Lưu Thiên Úy từ đằng xa trông thấy. Cảm giác bất lực không thể làm gì, biết mình không xứng đáng nhưng không cam tâm để cô ở bên cạnh người khác.
Anh một mình lê bước trên con đường tối, dằn vặt bản thân: ”Tại sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ? Liên tục làm em ấy tổn thương...lại làm em ấy khóc mất rồi...”
Hà Kiều ở bên này được anh trai an ủi liền vui vẻ ăn bánh ngọt, còn hào hứng chụp bức ảnh đăng lên weibo với dòng chữ:
Cảm ơn @Cảnh Nguyên Y đã mua tặng chiếc bánh kem dễ thương này nha!!
Là một cô gái xinh đẹp tri thức, weibo của cô cũng có rất nhiều fan. Ngay lập tức, mọi người liền bình luận dưới bài viết:
“Chị Kiều có người yêu rồi hả?”
“Ể tui biết anh trai này nè. Là thiên tài ngành y đó.”
“Đỉnh đỉnh đỉnh. Trai tài gái sắc, quả thực xứng đôi.”
...............Xem thêm bình luận................
Lưu Thiên Úy dại quá mất khôn, nhìn thấy bình luận và bài viết liền nhắn tin cho cô: ”Kiều Kiều, thật sự là người yêu của em? Không thể suy nghĩ lại được sao?”
Nhìn thấy tin nhắn, Hà Kiều liền mặc kệ không thèm trả lời.
Sốt ruột, Lưu Thiên Úy liên tục nhắn đến, trực tiếp bị cô chặn trên Wechat.
- ---------------
Không thể làm gì được, anh liền đến quán bar của bạn thân để giải sầu.
Cố Phong Thần thấy anh đến liền muốn đuổi người: ”Điên à Thiên Úy? Ông uống rượu thay cơm hay gì?”
Anh không thèm nghe, trực tiếp nốc chai rượu trên bàn, than thở ỉ ôi với Cố Phong Thần.
Hắn nhíu mày, lắc thằng bạn dậy hỏi chuyện: ”Cậu không thấy có gì đó kỳ lạ à? Sao Hà Kiều lại hoảng sợ đến mức như vậy. Như thể trước đó từng gặp phải rất nhiều lần rồi?”
Lưu Thiên Úy tỉnh táo hơn vì câu nói của hắn: ”Đúng rồi nhỉ? Mình phải điều tra mới được, về đây.”
Ê tên kia! Chưa trả tiền rượu...ê..
Ghi vào sổ nợ đi.
Nói rồi anh liền bước một mạch trở về.
Sự việc đã xảy ra từ lâu, thật sự rất khó để điều tra được mọi chuyện.
Lưu Thiên Úy đành phải tìm đến cô bạn Y Y của Hà Kiều.
Y Y đi con xe màu đỏ vô cùng chói lọi, mặc trên mình bộ đồ đen gợi cảm cùng cặp kính râm sang chảnh bước vào quán cà phê.
Nhìn thấy anh, cô liền tiến đến ngồi xuống ghế đối diện. Gọi cho mình một cốc Americano, Y Y tháo chiếc kính để trên bàn, dáng vẻ ngạo nghễ nhìn Lưu Thiên Úy: ”Không biết Lưu tiên sinh tìm tôi là có việc gì?”
Nhìn cô gái trước mặt, anh nghiêm túc nói: ”Wang tiểu thư, tôi biết cô là bạn thân của Kiều Kiều. Tôi muốn hỏi cô về quá khứ của em ấy trong suốt...”
Y Y giơ tay ra hiệu dừng lại, bình thản hỏi ngược lại anh: ”Anh xứng sao? Xứng để hỏi về Kiều Kiều nhà tôi?”.
Lưu Thiên Úy căng thẳng, muốn giải thích: ”Không phải, tôi biết tôi không xứng nhưng tôi rất lo cho em ấy.”
Y Y vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, ngón tay thon dài gõ lên chiếc bàn: ”Lấy gì để tôi tin anh? Nhỡ anh muốn làm hại bạn của tôi thì sao?”
Anh không biết nói gì hơn, thái độ ngập ngừng làm cô chán ghét: ”Nếu anh không có gì để nói thì...”
Khoan đã Wang tiểu thư, thật sự cầu xin cô, hãy nói cho tôi biết. Dù chỉ một chút ít thôi...xin cô....
Lưu Thiên Úy thấy cô muốn đứng dậy liền ngay lập tức quỳ xuống. Y Y giật mình hoảng hốt, vội kéo anh đứng lên:
Anh bị điên à?
Cầu xin cô, Wang tiểu thư!
Thái độ thành khẩn của anh khiến cô mủi lòng, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: ”Lưu Thiên Úy mong anh đừng làm tôi thất vọng!”
Hai chân vắt chéo đầy kiêu kỳ, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt Y Y nhìn về phía xa, dần hồi tưởng lại quá khứ:
“Tôi cùng Kiều Kiều gặp nhau năm cả hai 20 tuổi. Cô ấy xinh đẹp nhưng lại luôn mang vẻ u buồn, không có bạn bè cũng không có lấy một ai bên cạnh.
Cho đến sau này tôi mới biết Kiều Kiều kiên cường đến mức nào, đứa trẻ 18 tuổi phải tự mình chống lại thế lực của bà mẹ kế, tự mình tìm bác sĩ cho mẹ, tự mình nỗ lực kiếm tiền học, tiền chữa bệnh.
Tôi chỉ trách rằng sao lúc ấy lại gặp cô gái này muộn như vậy? Không thể giúp cậu ấy trải qua nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.
Liễu Y Vân luôn tìm cớ có việc mà ra nước ngoài mỗi tháng một lần, mỗi lần như vậy bà ta liền tìm đến Kiều Kiều để tra tấn cô cho hả dạ.
Vì không thể chống cự trước một đám người mà cô ấy chằng chịt vết thương trên người, cũng may mà bà ta không làm việc gì đến danh dự của Kiều Kiều.
Lúc ấy, anh lại đang ở đâu vậy Lưu tiên sinh? Anh cùng Hà Linh Đan làm lễ đính hôn lớn, chiếu sáng cả một khu thượng lưu, thật hoành tráng đẹp đẽ. Để lại cô gái nhỏ Hà Kiều đáng thương tự mình cứu vớt lấy bản thân ra khỏi vũng bùn lầy.
Nếu không gặp tôi, cậu ấy sẽ còn phải chống chọi đến bao lâu nữa?
Ngài trả lời được không, Lưu tiên sinh?”
Lưu Thiên Úy nghe không sót một chữ nào, toàn thân cứng đờ. Y Y cũng không thèm để tâm, trực tiếp đứng dậy bước ra khỏi quán.
Cô lấy một điếu thuốc, hít một hơi thật dài. Làn khói nhả ra mơ hồ, cô mỉm cười: ”Tôi chỉ giúp được đến đây! Còn lại phải tùy vào duyên số rồi.”