• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Y Vân sau khi trở về từ bệnh viện, không trừ khử được Cảnh Miên liền tức giận, muốn tìm Đinh Vĩ ra tay.

Ngồi trong phòng riêng, Liễu Y Vân sốt ruột, đi đi lại lại gọi điện cho tình nhân. Vậy nhưng cả chục cuộc đều không được đáp lại.

Hà Linh Đan lúc này đột nhiên xông vào khóc lóc:

Mẹ ơi, Lưu Thiên Úy không muốn kết hôn cùng con. Anh ấy còn lưu luyến ả Hà Kiều kia, phải làm sao bây giờ?

Liễu Y Vân ôm lấy con gái, ánh mắt rắn độc hiện lên, tay vừa vuốt lưng ả vừa nhẹ nhàng nói: ”Không phải lo. Mẹ sẽ tìm mọi cách để con trở thành Lưu phu nhân.”

- --------------

Lưu Thiên Úy bên này vừa từ bệnh viện trở ra cũng bị cha Lưu gọi về.

Vừa bước đến cửa nhà, anh đã nghe thấy tiếng cãi nhau của cha mẹ:

Ông đừng ép buộc con nữa. Để cho nó được tự do lựa chọn đi.

Lựa chọn cái gì? Cưới Hà Linh Đan chẳng phải tốt sao, sau này Hà gia và Lưu gia có thể cùng nhau phát triển.

Ông không để tâm chút nào đến hạnh phúc của con trai sao hả?

Thôi đi, bà không hiểu được đâu.



“Cạch”

Cha, mẹ. Con mới về ạ.

Lưu Thiên Úy lễ phép cúi chào, bước đến ngồi đối diện với cha Lưu- Lưu Khải.

Mẹ của anh- Sở Yên bất lực, lui về phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Chắc con nghe rồi nhỉ? Thế nào, dù sao cũng đã 24 tuổi rồi.

Có phải chỉ cần có lợi cho Lưu gia là được đúng không ạ?

Con có đối tượng?

Vâng, là Hà Kiều.

Không được. Nó đã mất đi quyền thừa kế rồi.

Vậy nếu em ấy có tư cách khác thì sao? Cao hơn cả Hà gia?

Ý con là gì?

Lưu Thiên Úy mỉm cười, đẩy thiệp mời màu xanh dương xinh đẹp đến trước mặt ông: ”Con lấy danh tổng giám đốc Lưu thị mời người đến buổi tiệc khánh thành được không ạ?”

Lưu Khải bất lực với cậu con trai, cầm mấy thiệp mời rồi nói: ”Được, để ta xem con giở trò gì? Nếu không vừa ý, ta liền bắt con kết hôn cùng Hà Linh Đan, biết chưa hả?”

Anh cười hài lòng, giơ ngón tay cái: ”Đương nhiên là được ạ, sẽ không làm cha thất vọng.”

Bà Lưu lúc này cũng từ phòng ăn gọi với ra: ”Vào ăn cơm thôi hai cha con.”

Hà Kiều ra ngoài làm chút việc liền trở về, nhìn thấy hai vệ sĩ cạnh cửa phòng bệnh liền nghi hoặc: ”Hai anh là...”

Người vệ sĩ cung kính cúi đầu, tay đặt lên ngực trái đáp: ”Chúng tôi là vệ sĩ mà Lưu thiếu gia gửi đến ạ. Chào Hà tiểu thư.”

Hà Kiều mỉm cười, vỗ vai hai người rồi nói:



Được rồi, cứ gọi tôi là Hà Kiều đi. Hai người đã ăn tối chưa?

“Chúng tôi ăn rồi ạ. Cảm ơn cô Kiều.” Chàng vệ sĩ máy móc trả lời.

“Lạch cạch”

Nghe thấy tiếng động trong phòng, Hà Kiều vội mở cửa chạy vào.

Mẹ của cô- bà Cảnh Miên đã tỉnh lại, đang cố với tới cốc nước trên bàn.

Cô vội chạy lại, giúp mẹ lấy cốc nước rồi nhờ người gọi y tá và bác sĩ đến: ”Mẹ chờ chút nhé, con đã gọi bác sĩ rồi ạ.”

Lát sau, bác sĩ Lý cùng hai y tá chạy đến nơi. Hà Kiều đứng bên cạnh thấp thỏm nhìn mẹ đang được kiểm tra thân thể.

Bác sĩ Lý sau một hồi liền nhìn cô mỉm cười, lúc này Hà Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn mọi người.

Mẹ của cô nằm trên giường bệnh, nhìn cô con gái ngày nào còn nhỏ giờ đã khôn lớn đến nhường này không khỏi xúc động.

Hà Kiều lấy cháo cùng nước uống từ trong túi ra, quay đầu thấy mẹ đang khóc liền hốt hoảng: ”Mẹ ơi, mẹ đau ở đâu ạ? Để con gọi bác sĩ nhé.”

Cảnh Miên lắc đầu nhìn con gái, giọng nói nghẹn ngào cất lên:

Kiều Kiều nhà ta lớn thật rồi. Mẹ xúc động quá mới khóc mà thôi.

Cô nghẹn lời, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ:

Con đã ước được ôm mẹ như thế này từ rất lâu rồi. Mẹ để con chờ lâu quá...hức...

Bà từ tốn vuốt lưng cô, xoa xoa mái tóc con gái:

Mẹ xin lỗi Kiều Kiều nhé. Từ giờ mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, có được không?

Hà Kiều lau nước mắt, nụ cười xinh đẹp hiện lên trên khuôn mặt kiều diễm của cô: ”Được ạ. Ở bên cạnh con cả đời luôn. Mẹ đói chưa? Ăn chút cháo nhé.”

Cảnh Miên gật đầu, ngắm nhìn cô chạy đi chạy lại: Thật giống như lúc nhỏ. Kiều Kiều vui chơi nhảy nhót ở sân vườn.

- --------------

Phía bên này, Lâm Y Y tại Wang gia cũng đang lên kế hoạch vạch trần Liễu Y Vân.

Điện thoại của Đinh Vĩ ở trong tay cô, nhìn thấy đống cuộc gọi cùng tin nhắn của Liễu Y Vân khiến cô vô cùng hả dạ.

Chiếc bật lửa vừa được bật lên liền bị giật lấy, Cảnh Nguyên từ phía sau khuyên nhủ cô: ”Đừng hút thuốc nữa. Không tốt cho sức khỏe của em đâu.”

Y Y không nói gì, kéo anh đến gần: ”Vậy làm sao bây giờ, em muốn hút quá đi mất.”

Nhìn dáng vẻ này của cô, anh liền áp sát môi cô:

Vậy đến đây, cho em nghiện thứ khác.

Cảnh Nguyên cúi xuống, môi lưỡi triền miên cùng Y Y, cô nàng cũng cùng phối hợp, mở miệng tiếp nhận sự ngọt ngào.

Triền miên một lúc, cô nàng không chịu nổi phải đánh vào ngực anh xin tha: ”Um..umm...dừng..lại..”.

Cảnh Nguyên lùi lại, liếm môi nói:

Vừa ngọt vừa đắng, rất đáng thưởng thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK