• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Giang Ly bước ra khỏi trường quay, cô đã quên mất chiếc áo khoác. Gió lạnh bên ngoài khiến chân cô khẽ run rẩy.

Chị Trần vội vã đuổi theo, khoác chiếc áo lên người cô, không quên nhỏ giọng trách móc:

"Em chẳng biết tự lo cho mình gì cả. Sắp vào đông rồi mà không chịu mặc áo khoác. Đến lúc bị cảm lạnh, đừng trách chị không chăm sóc cho em đó."

Dù lời nói có vẻ trách móc nhưng chị Trần vẫn nhanh chóng cài chặt nút áo cho Giang Ly, tránh để cô bị nhiễm lạnh. Từ trước đến nay, chị Trần luôn là người ngoài lạnh trong nóng.

Giang Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói:  

"Đúng là rất lạnh!"

Cô liếc mắt nhìn sang một góc và nhanh chóng bước về phía xe đưa đón. Nhưng khi vừa mở cửa và đặt một chân lên xe, một lực mạnh bất ngờ kéo cô ra khỏi xe không thương tiếc.

Giang Ly loạng choạng vài bước, mắt cá chân bị lật khiến cô hít sâu một hơi vì đau.

Cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người vừa đến. Dù khuôn mặt kẻ đó bị che kín, chỉ lộ ra đôi mắt nhưng cô chỉ cần liếc một cái là đã nhận ra người đó.

Giang Dị, em trai cô!

"Em theo dõi chị à?"

Giang Ly trở nên căng thẳng, lập tức nhìn quanh để chắc chắn không có ai khác. Sau khi xác định không có người, cô mới thấp giọng nói:  



"Em làm gì ở đây? Chị đã dặn em không được xuất hiện ở nơi công cộng rồi cơ mà!"

"Lần trước tôi đã nói rồi, mau chuyển tiền cho tôi. Chị định giả ngu đến bao giờ hả?" Giang Dị gắt gao nắm chặt cánh tay Giang Ly, ánh mắt đỏ ngầu đầy uy hiếp:  

"Nếu chị không đưa tiền cho tôi, đừng nghĩ đến việc làm ngôi sao nữa."

Sắc mặt Giang Ly trầm xuống, cô cố gắng hất tay Giang Dị ra nhưng hắn không có ý định buông tha, nắm tay càng chặt hơn. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:

"Còn muốn ầm ĩ đến bao giờ?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả Giang Ly và Giang Dị đều sửng sốt. Giang Dị là người đầu tiên buông Giang Ly ra, quay đầu lại và nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt:

"Tiêu tổng, chị gái của tôi làm phiền anh rồi. Thật ngại quá."

Sắc mặt Tiêu Nghiễn Chi vô cùng lạnh lẽo, anh nhướng mày đầy chán nản:  

"Lần này cậu cần bao nhiêu?"

"Bảy trăm triệu, là bảy trăm triệu!" Giang Dị xoa xoa tay, giọng nói lúng túng:  

"Tiêu tổng, anh cũng biết những người đó sẽ không buông tha cho tôi, tôi đã phải trốn rất khổ sở suốt thời gian qua..."



"Chờ trợ lý của tôi đưa tiền cho cậu, và biến khỏi đây ngay." Giọng Tiêu Nghiễn Chi lạnh lùng, đầy uy hiếp:  

"Nếu cậu còn dám ra ngoài gây rắc rối, người của tôi sẽ xử lý gọn hơn bọn chúng."

"Được!" Giang Dị như được ân xá, trên mặt không hề có chút tức giận mà tràn đầy vẻ vui mừng. Hắn nhanh chóng rời đi, biến mất vào ngõ nhỏ vắng người.

Giang Ly cúi mắt, giọng điệu không có cảm xúc:  

"Cảm ơn Tiêu tổng đã giúp đỡ."

Cô cúi đầu, ánh mắt rơi vào đôi giày da đen bóng của Tiêu Nghiễn Chi. Đột nhiên cô cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ dường như trở nên mơ hồ, không chân thực.

"Cảm ơn Yểu Yểu đi." Giọng Tiêu Nghiễn Chi thản nhiên:  

"Cô ấy ở bên kia thấy cô bị kéo đi nên mới bảo tôi đến giúp."

Hóa ra ngay từ đầu anh không hề có ý định giúp cô? Giang Ly ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghiễn Chi nhưng anh chỉ quay đầu nhìn về phía Tần Yểu Yểu trong xe.

Tần Yểu Yểu đang ngồi trong xe, thấy họ nhìn về phía mình, cô vội xua tay, trên mặt thoáng chút ngượng ngùng.

Cô gái ấy thực sự rất trẻ, khuôn mặt tràn đầy thanh xuân với ngũ quan ngọt ngào, ngoan ngoãn. Cô ấy giống như hình mẫu tình đầu mà đa số đàn ông đều yêu thích.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK