• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tiêu Nghiễn Chi mặc áo khoác màu đen, gió đêm thổi qua vạt áo, ánh mắt càng ngày càng lạnh, không chút kiêng dè rơi trên mặt Giang Ly.

"Tôi bảo cô đi bộ về nhà khi nào? Đừng tự nói như mình đáng thương như vậy." Hắn trầm giọng nói, cũng không có nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh:

“Tôi đưa cô về!”

Giang Ly nhấc mí mắt lên đang muốn nói chuyện, liền thấy Tần Yểu Yểu Di bước nhanh tới, mím chặt môi, sắc mặt có chút khó coi:

“Nghiễn Chi, anh vừa rồi uống rượu, không thể lái xe.”

"Không uống, vừa rồi trong ly của tôi không có rượu.” Khuôn mặt của Tiêu Nghiễn Chi lạnh lùng, khó có được giọng điệu với Tần Yểu Yểu cũng mang theo không kiên nhẫn:

“Cô cũng lên xe đi.”



Tần Yểu Yểu ngồi ở ghế lái phụ, tượng trưng cho thân phận partner của cô ta, Giang Ly đương nhiên ngồi ở hàng sau.

Trong xe có mùi hương gỗ thơm mát mà Giang Ly quen thuộc. Chai nước hoa trên xe này là món quà mà cô ấy đã tặng cho Tiêu Nghiễn Chi trước đây.

Ngửi thấy mùi vị này, Giang Ly không hiểu sao cảm thấy rất an tâm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

“Cô đang thoải mái xem tôi là tài xế?” Tiêu Nghiễn Chi từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, hừ lạnh một tiếng: “Giang Ly, thủ đoạn hiện tại của cô càng ngày càng cao rồi.”

Hắn là nói vừa rồi Giang Ly dùng thủ đoạn cố ý giả bộ ủy khuất để lấy sự đồng tình của người khác.

Giang Ly khựng một chút, vẫn im lặng không nói gì với hắn ta.

Giang Ly hơi dừng lại, trầm mặc không đáp lời anh.



Tần Yểu Yểu ngồi ở ghế phụ, thấy Tiêu Nghiễn Chi đang tức giận, cắn môi, khẩn trương nhìn hắn:

“Nghiễn Chi, anh đừng chọc chị Ly Ly giận nữa mà.”

"Vừa rồi cũng không phải lỗi của chị Ly Ly, chị ấy ở trong giới nhiều năm như vậy, khẳng định rất biết giao tiếp với người khác, nhân duyên đương nhiên cũng tốt."

Nghe giống như đang nói thay cho Giang Ly, nhưng trong lời nói của Tần Yểu Yểu rõ ràng là nói cô tay áo dài múa giỏi, có thể dễ dàng để cho người đàn ông khác đưa về nhà.

“Không giống như em, ngồi trong phòng cả đêm cũng không dám nói chuyện, ngay cả kết giao bạn mới cũng không được. Chỉ có thể cùng Nghiễn Chi nói chuyện thôi.”

Giang Ly ngước mắt lên, nhìn Tần Yểu Yểu trước mặt ai oán tự trách, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Ngây thơ và nhàm chán.

Tần Yểu Yểu làm như không nghe thấy, trên mặt mang theo nụ cười, quay đầu nhìn về phía Giang Ly:

“Chị Ly Ly, lát nữa khi em và Nghiễn Chi đưa chị về nhà, chị phải nghỉ ngơi sớm một chút nha.”

Giọng điệu thân thiết giống như khi nãy trong phòng hai người xảy ra xung đột không phải là bọn họ vậy.

Giang Ly không có tâm tình ứng phó cô ta, thuận miệng ừ một tiếng.

Kết quả, khi Tiêu Nghiễn Chi dừng xe, lại lái tới dưới nhà của Tần Yểu Yểu trước.

"Nghiễn Chi, không phải nói đưa chị Ly Ly về nhà trước sao?" Tần Yểu Yểu nhìn cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, có dự cảm không tốt, nhỏ giọng hỏi.

Cô ta không muốn Tiêu Nghiễn Chi cùng Giang Ly ở một mình.

“Tôi muốn Yểu Yểu ngủ sớm một chút.”

Trong đôi mắt đen nhánh của Tiêu Nghiễn Chi mang theo ôn hòa, ngữ khí nhu hòa: “Đã chơi đến muộn như vậy rồi. Tôi sợ sáng mai cô không dậy nổi. Không phải còn có một cuộc hẹn hò sao?”



Vốn dĩ Tần Yểu Yểu còn có chút không vui, nhưng khi cô ấy nghe Tiêu Nghiễn Chi ở trước mặt Giang Ly nói hẹn hò với mình, tâm tình cô nàng lập tức tốt hơn, lộ ra khuôn mặt tươi cười hồn nhiên:

“Được, Nghiễn Chi, anh cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp ạ.”

“Ngày mai gặp.” Tiêu Nghiễn Chi đáp ứng, còn thay Tần Yểu Yểu cởi dây an toàn.

Lúc Giang Ly ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Tần Yểu Yểu đột nhiên cúi người hôn lên má Tiêu Nghiễn Chi.

“Hôn chúc ngủ ngon, tạm biệt anh.”

Tiêu Nghiễn Chi ngẩn ra, dường như cũng không ngờ được cô ta sẽ đột nhiên hành động như vậy như vậy, lông mày vội cau lại, lại không bị phát hiện nhanh chóng giãn ra, nhàn nhạt cười nói:

"Chúc ngủ ngon.”

Giang Ly nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau, cũng không phản ứng gì.

Đến khi Tần Yểu Yểu vào nhà, nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Nghiễn Chi gần như biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự thờ ơ lạnh lùng.

"Bản lĩnh lớn rồi, còn chưa chấm dứt hợp đồng với Giang Ngu, đã thông đồng với Trần Tư Tề?"

Ý tứ châm chọc trong lời nói của hắn lộ ra rõ ràng, khóe miệng gợi lên độ cong lạnh lẽo: “Trước tiên rời đi, sau đó tính toán ký với Trần Thị?”

Giang Ly cũng không né tránh đề tài này, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Tôi không có tâm cơ như anh nghĩ.”

Cô và Trần Tư Tề tính ra thì đây cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt mà thôi.

Lần đầu tiên là vào ngày sinh nhật của Tiêu Nghiễn Chi.

Tiêu Nghiễn Chi không nói gì, nhưng thái độ của anh đã thể hiện tất cả.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK