• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Ly dừng lại, đôi mắt hơi nheo lại, giọng điệu lười nhác nhưng chẳng còn chút phản bác: "Ừ, đúng như em nghĩ đó. Hắn chán rồi!"

"Tôi đã sớm biết mà... sớm biết sẽ có ngày này..."  

Giang Dị lẩm bẩm, cả người run rẩy trong hoang mang: "Tiêu Nghiễn Chi làm sao có thể ở cùng loại người như chị lâu được? Chị chỉ là một con khốn đê tiện, sau khi chơi chán thì bị vứt bỏ thôi!"

Nghe những lời cay nghiệt ấy, Giang Ly khẽ nhíu mày. "Em muốn mắng thế nào thì mắng nhưng từ nay về sau, chị không có tiền đưa cho em nữa đâu." Giọng nói của cô bình thản như thể sự đau đớn không thể chạm đến cô nữa. "Còn nếu em đã chê chị bẩn thì cứ coi như chị chưa từng tồn tại."

Khi thốt ra những lời này, đôi mắt cô khẽ run nhưng cảm xúc được cô che giấu rất nhanh. Bề ngoài vẫn là vẻ lạnh lùng như một tảng băng, không cho phép ai đến gần. Giang Ly đứng thẳng lưng, bờ vai mảnh khảnh nhưng đầy kiêu hãnh, giống như một hòn đảo cô đơn giữa đại dương, không ai có thể dựa vào.

Cô liếc nhìn đồng hồ rồi cất giọng: "Chị phải quay lại làm việc, em đi đi. Nếu không, chị sẽ gọi bảo vệ!"

Giang Dị ngay lập tức túm lấy cô, không để cô rời đi dễ dàng. "Chị, chị lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, chẳng lẽ không quen biết ông chủ nào khác?" Ánh mắt hắn lóe lên đầy hy vọng, giọng gấp gáp, tay nắm chặt lấy tay cô. "Chị xinh đẹp thế này, chắc chắn có nhiều người muốn... Chị chọn thêm một người khác, không phải xong sao?"

Câu nói của hắn rõ ràng là ám chỉ điều gì đó, khiến Giang Ly không khỏi khinh bỉ. Hắn tiếp tục, giọng đầy thương hại nhưng lại pha lẫn sự khẩn thiết: "Chị, nếu sau này không kiếm được tiền, chúng ta sẽ sống thế nào? Những kẻ đòi nợ sẽ g.i.ế.c hai người chúng ta mất thôi!"

"Đó là nợ của em, không phải của chị," Giang Ly lãnh đạm bẻ từng ngón tay của Giang Dị ra, gằn từng chữ. "Bọn họ sẽ không g.i.ế.c chị. Còn em thì hãy nghĩ xem, sau khi không còn hút m.á.u từ chị nữa, em sẽ sống ra sao?"

...



Giang Ly luôn nghiêm túc trong công việc, đúng giờ quay trở lại trường quay sau kỳ nghỉ ngắn. Bé trợ lý hối hả chạy tới đón cô, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng. "Chị làm em sợ muốn chết! Chị đi lâu quá, em còn tưởng chị gặp chuyện gì không may rồi."

Cô gật đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. "Sắp quay chưa?"

"Còn ba phút nữa thôi. Để em trang điểm lại cho chị một chút." Bé trợ lý cười tươi như thường lệ, khiến Giang Ly không khỏi mỉm cười nhẹ. "Phiền em vậy."

Sau khi hoàn thành cảnh quay, Giang Ly mệt mỏi tựa người vào ghế trong xe đưa đón. Tâm trạng cô nặng nề hơn bình thường, có chút không yên.

Bé trợ lý liếc nhìn Giang Ly, có vẻ lo lắng. Nghĩ ngợi một lát, cô bé lên tiếng: "Chị Ly Ly, nếu tâm trạng không tốt, chị có thể ăn gì đó chị thích. Tâm trạng sẽ khá lên ngay."

Giang Ly ngẩng đầu, đăm chiêu hỏi: "Thật vậy sao? Ăn đồ mình thích thì sẽ vui hơn?"

"Đúng vậy." Trợ lý nhỏ gật đầu chắc chắn, khuôn mặt sáng lên. "Mỗi khi em cãi nhau với bạn trai, anh ấy luôn mua cho em một chiếc bánh ngọt nhỏ. Anh ấy biết rõ em thích vị gì nhất. Chỉ cần ăn xong, em sẽ quên hết mọi giận dỗi. Quan trọng nhất là hạnh phúc khi ở bên nhau."

Giang Ly mím môi, đuôi mắt khẽ ánh lên chút hâm mộ nhàn nhạt. Hạnh phúc giản dị và bình yên ấy, cô cũng từng khao khát biết bao.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK