• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Yểu Yểu, Đoàn Dật Bác hơi khựng lại, cổ quái nhìn thoáng qua Tiêu Nghiễn Chi.

"Mẹ kiếp, ai đây?"

Đoàn Dật Bác bốc phát tính tình ngang ngược. Từ trước đến nay, hắn nói chuyện không cần nể nang bất cứ ai.

Vẻ mặt Đoàn Dật Bác thất vọng: “Không phải trước đó đã nói rồi sao? Đến khi sinh nhật tôi, cậu phải dẫn Giang Ly tới cùng chứ?”

Có thể thấy việc Tiêu Nghiễn Chi đưa Tần Yểu Yểu đến đây khiến Đoàn Dật bác rất không hài lòng.

Lời này vừa dứt, phòng riêng trở nên yên tĩnh, Tần Yểu Yểu vốn nhút nhát, giờ phút này cũng sững người, bất an cắn môi, giật giật ống tay áo của Tiêu Nghiễn Chi.

Tiêu Nghiễn Chi không chút để ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ Tần Yểu Yểu để trấn an, sau đó lạnh nhạt nói với Đoàn Dật Bác:

“Hôm nay đến chúc mừng sinh nhật cậu đều là người nhà, dẫn cô ấy đến làm gì.”

Đoàn Dật Bác cũng không khách khí hỏi lại: “Giang Ly không phải là người nhà sao?”

Anh nhíu mày, tức giận đến mức muốn gọi điện thoại cho Giang Ly, muốn gọi cô qua.

Vẻ mặt Tiêu Nghiễn Chi không có chút thay đổi, chỉ là giữa hai lông mày hơi cau lại.

Tần Yểu Yểu ngồi rất gần Tiêu Nghiễn Chi và có thể dễ dàng quan sát những thay đổi trên khuôn mặt anh.

Cô nhìn ra được, lúc nhắc tới Giang Ly, sắc mặt Tiêu Nghiễn Chi không dễ nhìn cho lắm.

Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Nghiễn Chi, Đoàn thiếu hình như không muốn gặp em. Anh nên dẫn chị Ly Ly tới, chị ấy thích hợp hơn em.”



Tiêu Nghiễn Chi đưa tay đẩy đĩa trái cây có dâu tây tươi tới trước mặt cô, ngón tay thon dài gõ gõ mép đĩa: “Cậu ta muốn gặp ai, liên quan gì đến tôi?”

“Tôi mang cô đến, thì cô cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây. Không cần sợ bất cứ ai.”

Giọng điệu của hắn tản mạn lười biếng, ánh mắt như không có việc gì đảo mắt nhìn về phía Đoàn Dật Bác một cái.

Lúc này Tần Yểu Yểu mới ngửa mặt lộ ra một nụ cười vô hại, cầm một quả dâu tây, bỏ vào trong miệng.

Nước từ những quả dâu tây vừa cắn trượt xuống miệng, thơm và ngọt.

Trong khi ăn, Tần Yểu Yểu nhịn không được lén nhìn Tiêu Nghiễn Chi.

Đường cong gương mặt lạnh lùng cứng rắn của hắn hoàn mỹ, khí chất cao quý giữa hai hàng lông mày cũng rất quyến rũ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta phải xuýt xoa.

Vừa rồi vẻ mặt ghét bỏ của Đoàn Dật Bác làm cho Tần Yểu Yểu có chút không thoải mái, nhưng lại nhớ tới câu trả lời của Tiêu Nghiễn Chi, tâm tình lại tốt hơn không ít.

Cho dù thanh danh Giang Ly có lớn hơn nữa, năng lực có ưu việt hơn nữa, nhân duyên có tốt đến đâu thì đã thế nào? Người Tiêu Nghiễn Chi thích hiện tại không phải là Tần Yểu Yểu cô sao?

Chỉ cần có Tiêu Nghiễn Chi, những người khác tính là cái gì?

Đoàn Dật Bác đi tới một góc không có người, mở điện thoại tìm đoạn chat với Giang Ly, gọi video qua.

Bên này, Giang Ly vừa mới quay phim xong. Đang do dự có nên gọi điện cho Tiêu Nghiễn Chi để hỏi thăm tình hình hay không thì cuộc gọi video của Đoàn Dật Bác hiện lên.

“Giang Ly, cô đang ở đâu?”

Khuôn mặt phóng đãng không kiềm chế của Đoàn Dật Bác đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Trên đầu đội một chiếc mũ sinh nhật màu sắc không đúng kích cỡ, trông rất buồn cười.



Giang Ly vừa mới kết thúc công việc ở đây, sự mệt mỏi trong mắt rất nhanh thu liễm, trước ống kính lộ ra nụ cười lễ phép:

"Xin lỗi Đoàn Thiếu, hôm nay tôi có cảnh quay phải quay, hiện tại tôi chạy tới thì vẫn kịp chứ?”

"Mau lên, mọi người đều đã tới rồi. Tôi chờ cô. Khi đến phải tự phạt ba ly đó.”

Đoàn Dật Bác cũng không coi trọng, tùy ý nói: "Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, Tiêu Nghiễn Chi dẫn một cô gái không quen biết tới đây. Ngồi một chỗ không nói tiếng nào. Thật nhàm chán!”

Nghe được câu này, bàn tay Giang Ly vô thức cuộn lại một chút.

“Tiêu Nghiễn Chi đã tới rồi sao?”

Đoàn Dật Bác không nghĩ nhiều, trực tiếp chuyển góc quay sang chế độ camera sau, nhắm vào Tiêu Nghiễn Chi và Tần Yểu Yểu đang ngồi cách đó không xa.

Hai người ngồi cách nhau rất gần, vừa vặn nhìn thấy Tần Yểu Yểu đang ăn dâu tây cười với Tiêu Nghiễn Chi.

"Đúng vậy, tới được một lát rồi. Hai người luôn ghé vào nhau nhỏ giọng nói thầm, cũng không biết có cái gì để nói."

Đoàn Dật Bác thần kinh thẳng, nói chuyện cũng không hề suy nghĩ: ư“Không biết, còn tưởng rằng hai người này đang yêu nhau.”

Vừa nói ra, anh ta liền ý thức được điều gì đó, vỗ trán: "Không đúng nha, Giang Ly, Nghiễn Chi không phải đang hẹn hò với cô sao? Hắn sao lại dẫn nữ nhân khác tới đây?”

Hiện tại, coi như là Đoàn Dật Bác chậm chạp hơn nữa, cũng ý thức được có vấn đề, ngượng ngùng nói: “Cái đó… Cậu ta không phải là đang ngoại tình, đúng không?”

Nói là ngoại tình thật ra đều có chút gượng ép. Đàn ông trong giới như bọn họ, ôm trái ôm phải rất bình thường. Đây là bởi vì Đoàn Dật Bác có quan hệ tốt với Giang Ly nên mới đứng về phía cô mà nói.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK