Khi đám người Bích Châu tiến vào trong phòng hầu hạ, bọn họ nơm nớp lo sợ vì hai tiếng tát tay trước đó. Sau khi vào phòng, bầu không khí trong phòng cũng có chút nặng nề đúng như các nàng suy nghĩ, điều này khiến các nàng càng thêm sợ hãi.
“Trong số các ngươi ai biết chải đầu? Giúp ta búi tóc.”
Đám nha hoàn vô thức nhìn về phía Bích Đào, lại thấy nàng ta lập tức đi về phía Hạ Cẩn, Bích Châu thấy thế thì nhíu mày, sau đó nàng đi đến bên người Trình Tuyết Nhàn, cầm lấy chiếc lược.
“Nô tỳ biết một chút, mong rằng thiếu phu nhân sẽ không chê.”
Trình Tuyết Nhàn hơi mỉm cười, ra hiệu cho Bích Châu bắt đầu, nàng rũ mặt mày, tựa như lão tăng nhập định không quan tâm lắm đến mọi thứ xung quanh.
Bên kia, Bích Đào đi tới trước mặt Hạ Cẩn, dùng giọng nói mà nàng ta tự nhận là uyển chuyển dễ nghe nhất: “Thiếu gia, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu.”
Dứt lời, nàng ta cầm lấy chiếc khăn nhúng vào nước ấm rồi vắt ráo, nhưng còn chưa chạm tới Hạ Cẩn đã bị ánh mắt của hắn dọa sợ tới mức tâm thần nát vụn, đứng giằng co tại chỗ không dám tiến lên.
Bích Châu, Bích Đào đều là tỳ nữ nhất đẳng, đồng thời cũng là tỳ nữ được trưởng công chúa tự mình lựa chọn đưa tới bên người Hạ Cẩn. Bọn họ hầu hạ Hạ Cẩn đã nhiều năm, Bích Đào còn bị đối xử như thế, huống chi những người khác? Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nín thở im lặng, không dám tới gần Hạ Cẩn.
Toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có vài tiếng động nhẹ bên phía bàn trang điểm.
“Lạch cạch --”
Bích Châu buông lược xuống, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, xong rồi.”
Trình Tuyết Nhàn vuốt tóc mai, mỉm cười vô cùng hài lòng, nàng vốn định thưởng cho Bích Châu một chút, rồi lại nhớ tới nàng mới đến một nơi mà mình không quen thuộc, cũng không biết bên trong của hồi môn có những gì -- Dù sao ngay cả nữ nhi ruột cũng có thể tính kế, ai biết liệu của hồi môn có bị động tay động chân hay không -- Nhưng nàng lại không muốn từ bỏ, vì vậy nàng nghĩ tới Hạ Cẩn.
Ừm, dù sao cũng gả cho hắn rồi, yêu cầu hắn đưa chút tiền không phải rất bình thường sao?
Nghĩ như vậy, Trình Tuyết Nhàn gọi Hạ Cẩn một tiếng, thấy hắn không phản ứng, nàng nhỏ giọng nói thầm: “Đã lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh lại?”
Sau đó, dưới cái nhìn lén lút đầy lo lắng của đám nô tỳ, nàng đi đến mép giường, vắt chiếc khăn từ trong chậu nước khác, cầm khăn tiến lại gần Hạ Cẩn, chính là tư thế muốn tự mình lau mặt cho Hạ Cẩn!
Đám nô tỳ càng căng thẳng hơn, thậm chí còn quên cả hít thở.
Hạ Cẩn vẫn giữ nguyên ánh mắt hung ác kia, nhưng Trình Tuyết Nhàn lại chẳng hề sợ hãi -- Dù sao, lần trước Hạ Cẩn nhìn nàng như vậy, nàng đã trả lại cho hắn một cái tát-- Chiếc khăn được đặt trực tiếp và thô bạo lên gương mặt tuấn tú của Hạ Cẩn, sau đó dường như nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Hạ Cẩn, động tác của nàng mới trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn rất nhiều.
Lau mặt như vậy xong, Hạ Cẩn không muốn tỉnh cũng khó, chỉ là dường như hắn vẫn chưa ngủ đủ, tỉnh táo rồi dáng vẻ cũng hung tợn. Nhìn thấy Trình Tuyết Nhàn tự tay hầu hạ mình, hắn trực tiếp nổi giận với đám tỳ nữ trong phòng: “Các ngươi là chủ tử hay chúng ta là chủ tử? Mỗi tháng trong phủ phát nhiều bạc cho các ngươi như vậy, để các ngươi không phải làm việc gì à?”
Trình Tuyết Nhàn không chút nghĩ ngợi lại lấy khăn che mặt Hạ Cẩn: “Vừa rồi dáng vẻ của chàng hung dữ như thế, ai dám tới gần chàng?”
Hạ Cẩn đen mặt giữ chặt cổ tay Trình Tuyết Nhàn: “Vậy sao nàng còn dám?”
Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt: “Thiếp? Thiếp khác bọn họ.”
Hạ Cẩn muốn hỏi nàng khác chỗ nào, nhưng hắn lại nhớ tới lời nói tối hôm qua của nàng--
“Bọn họ sao có thể giống thiếp? Người bái đường thành thân với chàng là thiếp, không phải bọn họ, kế tiếp, người chung sống với chàng cũng là thiếp… Thiếp đã là thê tử của chàng …”
Có lẽ bởi vì thành thân, cho nên ở trước mặt mình nàng mới khác biệt đến thế.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng, Trình Tuyết Nhàn như vậy, chỉ vì nàng không sợ mà thôi.
Đang xuất thần, Trình Tuyết Nhàn lại gọi hắn hai tiếng, sau khi hắn trả lời, lại nghe thấy nàng nói: “Hạ Cẩn, chàng giúp thiếp thưởng cho Bích Châu được không?”