• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Khánh Chi quay về năm ông mười bốn tuổi.

Mùa xuân năm ấy, phụ thân dẫn ông tới chùa Thanh Viễn gặp bạn bè. Khi đó ông trẻ tuổi hiếu động, cảm thấy ngồi xem hai ông cụ chơi cờ uống trà nói chuyện phiếm quá mức nhàm chán, nên chạy đi ra ngoài định đi dạo một vòng quanh chùa Thanh Viễn.

Tuy nhiên vận may của ông không được tốt, hôm ấy tình cờ là ngày các nữ quyến của quan lớn đến lễ Phật, sợ có người va chạm, hơn nửa chùa miếu bị phong tỏa, rất nhiều cảnh sắc nổi tiếng của chùa Thanh Viễn đều không thể xem.

Cũng may ông không quá để ý đến chuyện này. Ông đi dạo một lúc, tìm nơi có ánh nắng không tồi nhắm mắt lại, dự định ngủ một giấc.

Ngủ chưa được bao lâu, ông đột nhiên bị một tiếng khóc đánh thức, khi mở mắt ra, ông nhìn thấy một tiểu cô nương mặc váy hồng trốn trong góc khóc thút thít.

Tiểu cô nương kia rất xinh đẹp, còn có một đôi mắt trong veo ngây thơ như nai con, mặc chiếc váy hồng tựa như một con bướm nhỏ màu hồng.

Vừa liếc mắt, trái tim rực lửa của chàng thiếu niên đã đập bang bang.

“Muội làm sao vậy? Vì sao lại trốn ở đây khóc nhè?” Trình Khánh Chi không khỏi đi đến trước mặt nàng, giọng nói nhỏ nhẹ, sợ dọa đến bướm hồng.

Nhưng điều đó cũng chẳng có ích gì, ông vẫn dọa bướm hồng sợ hãi, nàng sợ tới mức liên tục rơi nước mắt.

Dáng vẻ của nàng khiến trái tim Trình Khánh Chi đau nhói, chân tay lại luống cuống, ông cũng không biết mình có thể làm gì, chỉ liên tục nói đừng khóc đừng khóc.

“Muội đừng khóc, trước tiên muội có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao muội ngồi khóc ở đây một mình?”

Bướm hồng hai mắt đẫm lệ nhìn ông, sau đó cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Trình Khánh Chi thấy nàng thật sự không muốn nói, gạt bỏ suy nghĩ, nói với nàng: “Muội ra ngoài lâu như vậy, chắc hẳn người nhà của muội đang rất lo lắng, chi bằng muội trở về trước đi.”

Bướm hồng nghe thế thì cả kinh, nhấc chân đang định rời đi nhưng rồi lại dừng lại, rụt rè nhút nhát quay đầu lại nhìn ông.

Trái tim Trình Khánh Chi đập dữ dội hơn, ông hít một hơi thật sâu, hỏi nàng: “Chẳng lẽ, muội không nhớ đường?”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Trình Khánh Chi rất muốn nói rằng mình sẽ đưa nàng về, nhưng hắn biết điều đó là không thể, nếu có người nhìn thấy trai đơn gái chiếc đi cùng nhau, nam tử như ông thì không sao, nhưng thanh danh của cô nương này sẽ bị hủy hoại, cho nên chỉ có thể nói cho nàng đoạn đường đại khái.

Bướm hồng nghe rất nghiêm túc, sau đó vừa nhấc chân…… phương hướng lại sai rồi. Trình Khánh Chi đỡ trán, gọi nàng trở lại rồi chỉ phương hướng chính xác cho nàng.

Sợ nàng đi tới đi lui rồi lại không biết sẽ đi đâu, càng sợ nàng gặp phải nguy hiểm, Trình Khánh Chi lén lút đi theo phía sau, thấy nàng đi nhầm hướng ông sẽ ném hòn đá nhỏ ra hiệu cho nàng, mới đầu nàng còn sợ tới mức phát khóc, nhưng sau vài lần cũng thành quen, thậm chí còn chủ động đứng ở ngã rẽ chờ hòn đá nhỏ ném tới, mãi đến khi tỳ nữ bên người nàng tìm thấy nàng mới thôi.

Trước khi rời đi, cô nương kia quay đầu nhìn lại, dường như muốn nói điều gì đó.

Trình Khánh Chi nhìn nàng rời đi, trái tim non nớt rực lửa vẫn bồn chồn bất an như cũ, hắn hạ quyết tâm, trở về nhất định phải kể cho cha mình việc này.

“Con muốn cưới nàng.”

Trình phụ không đồng ý, trước đó đã cho người đi hỏi thăm, sau khi biết được đó là nữ quyến nhà nào, ông cụ nói: “Nàng không phù hợp với con, gia đình nàng không cho nữ tử đọc nhiều sách.”

Nhiều thế hệ Trình gia đều cho rằng, tài sản là vật ngoài thân, chỉ có tri thức ghi tạc trong đầu mới thuộc về bản thân mình, bất kể nam nữ trong nhà, tất cả đều phải đọc sách biết chữ. Chính vì điều đó, Trình gia trải qua biết bao nhiêu mưa gió phiêu bạt, trong suốt thời gian dài như vậy vẫn có thể tiếp nối, giữ vững tên tuổi thư hương thế gia hàng trăm năm.

Nhưng hoàn cảnh gia đình của cô nương mà Trình Khánh Chi coi trọng, lại trái ngược hoàn toàn với Trình gia.

Bướm hồng xuất thân từ Lâm gia trong kinh thành. Lâm gia này không thích cho nữ tử đọc sách, chỉ dạy dỗ các nàng nhận biết một ít chữ, xem hiểu sổ sách, phần lớn thời gian đều cho các nàng học nữ công và quản gia. Hơn nữa Lâm gia vẫn thường thích gả nữ nhi vào nhà cao cửa rộng. Bậc cha chú và các nam hài tử trong nhà thoạt nhìn cũng không có nhiều bản lĩnh, hầu hết tất cả các địa vị chính thức hiện nay đều dựa vào quan hệ thông gia.

Trình phụ nhìn thấu, nói: “Con chỉ có một thân bố y, cho dù có thêm người phụ thân là đại nho như ta, cho dù danh tiếng của con có truyền xa, người ta cũng không thèm để mắt tới con.”

Thật ra nếu Trình Khánh Chi nhìn trúng thứ nữ Lâm gia thì cũng không phải là không thể hỏi cưới được, thế nhưng hắn lại nhìn trúng đích nữ, hơn nữa còn là đích nữ duy nhất, ngoại hình nổi bật nhất trong nhà. Lâm gia vốn có ý định gả nàng thật cao, để giành được càng nhiều vinh hoa phú quý hơn, tất nhiên không có khả năng thấp gả cho Trình Khánh Chi.

Trình phụ lại nói: “Cho dù chuyện có thành, đợi cảm giác mới mẻ qua đi, con sẽ biết ngày tháng khó khăn cỡ nào.”

Một câu thành sấm, tất cả những gì Trình phụ nói đều ứng nghiệm.

Nhưng mà lúc này Trình Khánh Chi nào có nghe lọt tai lời phụ thân nói, trái tim thiếu niên của ông đều dừng trên người bướm hồng. Mặc kệ con đường phía trước có mờ mịt như thế nào, trong tâm trong mắt ông đều muốn cưới nàng.

Trình Khánh Chi nhờ phụ thân đi cầu hôn, quả nhiên đúng như dự đoán của phụ thân, bọn họ đã từ chối.

Trình Khánh Chi không bỏ cuộc, quyết tâm tham gia khoa cử vào năm sau, nhìn dáng vẻ nếu không đụng phải tường nam sẽ không quay đầu lại.

Trình phụ khuyên bảo vài lần không có kết quả, đành phải tự an ủi chính mình rằng con cháu có phúc của con cháu, buông tay mặc kệ.

Ngay từ khi còn trẻ, tài năng của Trình Khánh Chi đã được lan truyền rộng rãi, tất nhiên một kỳ thì nhỏ bé không làm khó được ông, còn trở thành Trạng Nguyên đầu tiên đứng nhất lục nguyên của Đại Thịnh, nổi bật vô song.

Nhưng dù có như vậy, Lâm gia vẫn chướng mắt ông, cảm thấy ông chỉ là một kẻ vừa mới bước chân vào quan trường, chẳng giúp ích được gì cho gia đình, không muốn kết thân với hắn.

Trình Khánh Chi đành phải suy nghĩ biện pháp khác, nắm bắt mọi cơ hội, sau khi cửu tử nhất sinh điều tra rõ ràng án kiện tham ô khoản tiền cứu tế, ông từ bỏ tất cả các phần thưởng chỉ xin Hoàng Thượng tứ hôn. Sau bao khó khăn vất vả như thế, bướm hồng thời niên thiếu ông vừa liếc mắt đã nhìn trúng, cuối cùng cũng nằm gọn trong lòng bàn tay ông.

Ngày đại hôn, Trình Khánh Chi nâng khăn trùm đầu lên, nhìn bướm hồng mặc bộ giá y đỏ rực lóa mắt, ông cười ngây ngô hỏi nàng còn nhớ mình không, bướm hồng của ông nhẹ nhàng gật đầu.

Ánh mắt Trình Khánh Chi càng thêm nóng rực, bướm hồng bị ông nhìn tới mức đỏ bừng mặt, khẽ cắn đôi môi đỏ gọi ông một tiếng phu quân.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Trình Khánh Chi tràn đầy sự vui sướng sau khi đạt được ước nguyện.

Ông nghĩ, mình sẽ dành cả cuộc đời bên nàng, trọn đời với chú bướm hồng của ông.

……

“Lão gia, lão gia?”

Trình Khánh Chi mở mắt ra, bên cạnh là Phương di nương mới vào phủ không lâu, bà ấy nhìn ông đầy vẻ quan tâm, nhanh chóng đưa khăn mặt tới để ông lau mặt.

“Dạo gần đây lão gia ngủ không ngon, có cần gọi đại phu tới xem không?”

Trình Khánh Chi lau mặt xong tự mình đứng dậy vò sạch khăn mặt rồi treo lên, nghe vậy lắc đầu, nói: “Ta không sao, không cần phải phiền toái như thế.”

Phương di nương nghe xong cũng không nhiều lời, ngồi vào bàn sách nhỏ cầm lấy cuốn sách đang đọc dang dở tiếp tục đọc, ngay khi Trình Khánh Chi cho rằng chuyện này đã xong xuôi, bà ấy lại đột nhiên mở miệng: “Đợi nhị tiểu thư trở về, nàng sẽ lo lắng.”

Trình Khánh Chi im lặng một lúc, nói: “Ngày mai đi, ngày mai mời đại phu tới đây.”

Phương di nương ngừng nói, vùi đầu tiếp tục đọc sách.



Trình Khánh Chi đứng tại chỗ một hồi, sau đó cũng ngồi vào bàn sách của mình bắt đầu xử lý công vụ.

Hai người lớn sinh hoạt chung trong một căn phòng, nhưng lại phân biệt ranh giới rõ ràng.

Người không biết nội tình đều cho rằng Trình Khánh Chi yêu và trân trọng Phương di nương có dung mạo bình thường, ngày ngày gọi bà ấy vào thư phòng hồng tụ thiêm hương (*), sự nâng niu trân trọng này ngay cả đương gia chủ mẫu trước kia cũng chưa từng có. Rốt cuộc, trước khi Phương di nương vào phủ, chủ mẫu cũng chưa từng đặt chân vào thư phòng.

(*):Hồng tụ thiêm hương: chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.

Nhưng chỉ có vài người ít ỏi mới biết sự tình căn bản không phải như thế, chẳng có hồng tụ thiêm hương gì cả, Trình Khánh Chi ngày ngày gọi Phương di nương vào thư phòng để diễn trò cho người ta xem. Bởi vì bà ấy chỉ thích đọc sách, nên Trình Khánh Chi đã kê thêm một chiếc bàn nhỏ và một giá sách cho riêng bà ấy ở trong thư phòng, khiến thư phòng vốn khá rộng rãi trở nên hơi chật chội.

Hơn nữa đừng nhìn hai người ngày ngày ở chung một phòng, trên thực tế, rất ít khi giao lưu tiếp xúc, ngay cả buổi tối trở về phòng ngủ cũng luôn ngủ giường riêng.

Việc này đã được Phương di nương đồng ý trước khi vào phủ, Trình Khánh Chi mời bà ấy về phủ hỗ trợ diễn kịch, với điều kiện là giúp mẫu thân bà ấy chữa bệnh, sau bốn năm năm sẽ trả tự do cho bà ấy, đồng thời cung cấp một khoản tiền để làm chi phí sinh hoạt sau này. Sự hào phóng của Trình Khánh Chi không phải là lý do, ông chỉ có một yêu cầu duy nhất với Phương di nương, chính là bà ấy phải an phận thủ thường, nếu không hiệp ước sẽ mất hiệu lực.

Chuyện tốt như vậy, đúng lúc Phương di nương lại đang đứng trước hoàn cảnh hết sức khó khăn, nên đã đồng ý.

Những chuyện đó, tất nhiên người ngoài sẽ không biết, chỉ cho rằng Trình Khánh Chi thật sự thích tân di nương mới vào cửa, thế nên mới lạnh nhạt với đương gia chủ mẫu. Nếu không phải Trình gia quản gia nghiêm khắc, nói không chừng sẽ xảy ra không ít chuyện nâng cao đạp thấp.

Non nửa canh giờ sau, gã sai vặt gõ cửa nhắc nhở Trình Khánh Chi đã đến lúc nên ra cửa dự tiệc, Trình Khánh Chi buông công văn xuống đứng dậy đi thay xiêm y. Trước khi rời đi, ông nói với Phương di nương: “Có lẽ phải đêm khuya mới có thể trở về, đêm nay ta nghỉ ngơi ở thư phòng, nàng ngủ sớm một chút, không cần chờ ta.”

Phương di nương gật đầu, sau đó lại tiếp tục đắm chìm vào trong sách vở.

Trình Khánh Chi đã quen với dáng vẻ này của bà ấy, nên cũng xoay người rời đi.

Vừa ra đến cửa, Trình Khánh Chi quay đầu nhìn thoáng qua, không biết có phải ảo giác hay không, ông luôn cảm thấy mùa thu đông năm nay rét lạnh hơn quá khứ một chút.

**********

Có người cũng cảm giác như vậy, bà ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nhặt chiếc lá vàng rơi trên bậu cửa sổ, lẩm bẩm: “Lạnh quá……”

Khi Lâm Thất Nương thành thân, phụ thân đã đặt tên cho bà, chỉ có duy nhất một chữ Châu. So với tên của các tỷ tỷ được ông mở điển cố ra để lựa chọn, tên của bà có vẻ chiếu lệ hơn rất nhiều, đơn giản vì Trình Khánh Chi chắn ngang khiến rất nhiều kế hoạch của ông bị thất bại, nên ông đã giận chó đánh mèo với bà.

Bà không thích cái tên này lắm, ngược lại thích nhũ danh mẫu thân đặt cho bà trước khi thành thân—— Bảo Nhi.

Mặc dù vậy, nhưng Lâm Thất Nương cũng chưa bao giờ hối hận vì gả cho Trình Khánh Chi, thậm chí còn cảm thấy vô cùng may mắn khi mình có thể gả cho ông.

Mấy vị tỷ tỷ của bà gả cho “người trong sạch”, mỗi lần trở về, trong ánh mắt của mỗi người, không ai xuất hiện ý cười. Cũng bởi vậy mà mẫu thân cực kỳ lo lắng cho tương lai của bà, thường xuyên vuốt mặt bà rồi thở dài không nên sinh bà quá xinh đẹp. Mãi đến khi Trình Khánh Chi cầm theo thánh chỉ tới Lâm gia, lúc ấy bà mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

“Hiền tế là người tốt, con phải sống thật vui vẻ với hắn.”

Trước khi thành thân, mẫu thân liên tục khóc lóc nói đi nói lại những lời này.

Trình Khánh Chi đương nhiên là người rất tốt, ông có tài hoa hơn người, ngọc thụ lâm phong, lại một lòng yêu thương bà sâu sắc, có thể gả cho trượng phu như vậy, đương nhiên không thể tốt hơn.

Ông thích gọi bà là Điệp Nhi, điển cố đằng sau cách xưng hô này cũng sóng vai cùng Bảo Nhi, trở thành cái tên mà bà yêu thích nhất.

Tân hôn qua đi, các vấn đề xuất hiện càng ngày càng nhiều, trong lòng Lâm Điệp Nhi cảm thấy tự ti và sợ hãi. Bà không biết gì cả, chỉ uổng phí một diện mạo xinh đẹp, nhưng phu quân của bà thực sự là một nam tử tốt, tài mạo song toàn, tuyệt thế vô song, nếu có một ngày ông ghét bỏ bà thì phải làm sao?

Khi đó Lâm Điệp Nhi không tự ngẫm lại bản thân, cũng không nghĩ đến việc thay đổi bản thân mình, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Khánh Chi, thậm chí ông đối xử hơi tốt với nữ nhi của bọn họ một chút, bà cũng ghen ghét không thôi.

Sau đó…

Khi ấy bà thấp thỏm lo âu sợ trượng phu thích người khác. Lâm Điệp Nhi, người luôn sợ cuộc hôn nhân này bị thất bại, dù thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới, chính mình suýt chút nữa đã tự tay phá huỷ cuộc hôn nhân này.

Cũng gần như huỷ hoại máu thịt của mình.

Khoảng thời gian này Lâm Điệp Nhi đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, bà không phải là một thê tử tốt, cũng không phải là một mẫu thân tốt, xứng đáng bị người thân ruột thịt ghẻ lạnh.

……

“Phu nhân, cẩn thận cảm lạnh.” Nha hoàn lấy chiếc áo choàng khoác lên người Lâm Điệp Nhi, nàng ta lo lắng cho Lâm Điệp Nhi, nhưng lại không dám nói lời dư thừa.

Sau khi nhị tiểu thư về lại mặt, Trình gia bán hơn nửa nô bộc, trong đó của hồi môn của Lâm Điệp Nhi chiếm đa số, nhất thời ai ai cũng cảm thấy bất an. Đợi Phương di nương quản gia, bà mối đã đưa người tới lấp đầy chỗ trống trong phủ, nhưng các quy tắc quản lý lại nghiêm khắc hơn trước kia. Một trận thanh tẩy lớn mới diễn ra cách đây không lâu, hiện giờ sợi dây trong lòng đám nô bộc bọn họ vẫn đang thắt chặt, không dám phạm sai lầm.

Trong phủ đã thay đổi rất nhiều, các chủ tử cũng thay đổi không ít, ngay cả Lâm Điệp Nhi cũng im lặng hơn trước kia, thân thể cũng gầy ốm hơn xưa rất nhiều, thường xuyên ngồi trong phòng hơn nửa ngày, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Lão gia, hiện tại ông ấy đang ở đâu?”

Từ ngày Phương di nương vào phủ, Lâm Điệp Nhi không còn hỏi đến lão gia, hiện tại đột nhiên nhắc tới khiến nha hoàn có chút trở tay không kịp. Cũng may mặc dù phu nhân không hỏi, nhưng nàng ta vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên kia, lúc này nhớ lại một chút là có thể trả lời: “Hôm nay lão gia phải ra ngoài dự tiệc.”

Lâm Điệp Nhi lại không nói gì, sự im lặng khiến trong lòng nha hoàn lo sợ bất an.

Thật lâu sau, lại nghe bà nói: “Ngươi tới chỗ Phương di nương hỏi một câu, hỏi nàng ta nếu muốn đọc sách, nên bắt đầu học như thế nào?”

Trong lòng nha hoàn kinh ngạc, nhưng chủ tử đã ra lệnh như vậy, nàng ta vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Bên kia, Phương di nương cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao bà ấy cũng không phải thiếp thất thật sự, bà ấy biết Trình Khánh Chi vẫn còn yêu thương Lâm Điệp Nhi, vậy nên bà ấy không chút do dự chọn vài cuốn sách căn bản cho Lâm Điệp Nhi.

Phương di nương không cảm thấy Lâm Điệp Nhi bắt đầu học ở độ tuổi như vậy là không cần thiết, ngược lại bà ấy cho rằng học tập lúc nào cũng không muộn. Nếu không phải kiêng kỵ thân phận hiện tại của mình, thật ra bà ấy rất sẵn lòng dạy Lâm Điệp Nhi. Dù sao Trình Khánh Chi cho bà quá nhiều đãi ngộ, mà việc bà ấy phải làm thật sự quá ít, thế nên trong lòng bà ấy vẫn có chút băn khoăn.

Vì vậy, Phương di nương đã cẩn thận dặn dò nha hoàn rất chi tiết, sợ nàng ta không nhớ được còn nói lại lần nữa.

Phương di nương suy nghĩ, đêm nay vẫn nên chờ lão gia trở về, bảo ông đi mời thầy dạy học cho Lâm Điệp Nhi.

Nha hoàn từ chỗ Phương di nương trở về chủ viện, một đống sách cộng thêm rất nhiều lời dặn dò khiến trong lòng Lâm Điệp Nhi có chút sợ hãi, nhưng dù có bất an thế nào, bà cũng không buông cuốn sách trong tay xuống, ngược lại còn đặc biệt quý trọng vuốt ve vài lần.

……

Khi Trình Khánh Chi hồi phủ, nhìn thấy Phương di nương đứng trước cửa thư phòng, ông nói: “Không phải đã dặn nàng đừng chờ ta rồi sao?”

Phương di nương nói: “Có việc này.”

Sau đó bà ấy kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Trình Khánh Chi nghe thế thì im lặng hồi lâu, sau đó xoay người rời đi.

Phương di nương nhìn ông rời đi, bà ấy mỉm cười, sau đó trở về phòng, cuối cùng bà ấy cũng có thể nghỉ ngơi.

—— Không biết đôi phu thê này xảy ra chuyện gì, hy vọng bọn họ sớm ngày hòa giải.



Lại nói Trình Khánh Chi đi tới chủ viện, đã muộn như vậy mà Lâm Điệp Nhi vẫn chưa nghỉ ngơi, ánh sáng trong phòng như ban ngày nhưng lại yên tĩnh. Ông vẫy lui đám nô bộc, đứng ở cửa suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Lâm Điệp Nhi đang chép sách, mỗi một nét bút đều nghiêm túc, hoàn toàn không để ý tới có người vào phòng.

Không biết đã xem bao lâu, đột nhiên có một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống:

“Như thế không được.”

Lâm Điệp Nhi hoảng sợ, nhưng bà nhanh chóng nghe ra giọng nói của ai. Lúc này bà lại bị dọa sợ, thân thể cứng đờ không dám cử động.

Dường như Trình Khánh Chi không nhận ra điều đó, ông nói: “Vừa không biết chữ lại không biết ý nghĩa của nó, dù có chép bao nhiêu lần cũng không học được.”

Năm đó Trình Khánh Chi cũng từng nghĩ tới việc dạy Lâm Điệp Nhi đọc sách viết chữ. Đương nhiên ông biết trình độ của bà, đối với cuốn sách hiện tại bà đang chép, có thể nói là bà không biết đến nửa, thế nên dù có chép nhiều lần cũng vô ích.

Lâm Điệp Nhi không dám nói lời nào, chỉ vùi đầu càng thấp hơn, cảm giác tự ti trong lòng sắp bao phủ cả người bà.

Trình Khánh Chi thở dài, nói: “Ngày mai đi, ngày mai sau khi kết thúc công việc ta sẽ dạy nàng.”

Lâm Điệp Nhi đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn ông.

Trình Khánh Chi nói: “Khoảng thời gian này ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta cũng có chỗ sai, không phải chỉ một mình nàng.”

Nếu lúc trước sau khi biết được tình huống thực tế của thê tử, ông có thể ngăn cản bà làm nũng chơi xấu, cứng rắn yêu cầu bà học tập, hoặc dạy dỗ bà nhiều đạo lý hơn, hiện giờ có lẽ hai người bọn họ đã không đi đến nước này.

Lâm Điệp Nhi đột nhiên bật khóc.

Bà vốn tưởng rằng Trình Khánh Chi sẽ mắng mình, sẽ thất vọng về mình, sẽ vĩnh viễn không để ý tới mình, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới Trình Khánh Chi sẽ nói ông cũng có lỗi sai, rõ ràng, rõ ràng… Rõ ràng người làm sai chính là bà!

Trình Khánh Chi ôm Lâm Điệp Nhi vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng bà, hành động này khiến Lâm Điệp Nhi càng khóc dữ dội hơn.

Trình Khánh Chi nhớ tới những lời Trình Tuyết Nhàn đã nói với ông.

Không ai hiểu con hơn phụ thân, ngược lại cũng thế.

Trình Tuyết Nhàn biết sau khi chuyện gả thay bại lộ, phụ thân sẽ tức giận sẽ áy náy, sẽ nổi giận với mẫu thân và tỷ tỷ, sẽ áy náy với người bị hại là nàng, nhưng chắc chắn ông sẽ càng giận bản thân mình hơn, giận mình không thể dạy dỗ tốt thê tử và nữ nhi, giận mình không thể bảo vệ tốt nữ nhi.

Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Hạ Cẩn thật sự là tên ăn chơi trác táng…

Trình Khánh Chi không có cách nào tha thứ cho thê tử và đại nữ nhi, cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Trình Tuyết Nhàn biết, nếu không cởi bỏ khúc mắc, phụ thân và mẫu thân sẽ thật sự không thể quay lại được.

Vì thế nàng đã chủ động tìm Trình Khánh Chi nói chuyện.

Trình Tuyết Nhàn hỏi ông: “Lúc trước biết được ý định của Bệ hạ, phụ thân đã nghĩ như thế nào?”

Trình Khánh Chi không phải loại người bán con cầu vinh, lúc trước sau khi Nhị hoàng tử thả ra tin tức đó, chính ông đã đi tìm Bệ hạ từ chối việc này. Huống chi là nhi tử của công chúa, tất nhiên không có khả năng cứ để Bệ hạ tùy tiện tứ hôn. Sau khi biết chuyện, ông đã nói rõ thái độ của mình với Bệ hạ, nhận được sự ám chỉ của Bệ hạ ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Hạ Cẩn thật sự không thể chịu đựng nổi như vậy, bất kể nữ nhi nào của ông cũng sẽ không gả cho hắn.

Ban đầu khi đại nữ nhi không muốn, kỳ thật ông đã nói qua với đại nữ nhi, nhưng nàng ta không tin, còn cùng thê tử…

“Thế nên suy nghĩ của phụ thân, ngay từ lúc bắt đầu đã không tồn tại, nếu không tồn tại, vậy vì sao phải dùng nó để tra tấn bản thân mình?”

“Nhưng…”

“Phụ thân tội gì phải để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.” Trình Tuyết Nhàn nói “Sau khi thành thân nữ nhi mới biết, có một người làm bạn với mình trên cõi đời này là cảm giác hạnh phúc chừng nào. Nữ nhi biết ngài vẫn yêu mẫu thân, nữ nhi không muốn nửa đời sau của ngài vì một lỗi lầm không có mà tra tấn bản thân, khiến mình không vui.”

Trình Tuyết Nhàn nghiêm túc nói: “Phụ thân, nữ nhi sống rất tốt, thật sự rất tốt. Lúc nữ nhi biết mình bị gả thay cũng từng sợ hãi, nhưng nghĩ đến hắn là người do phụ thân lựa chọn, trong lòng cũng không còn cảm giác bất an. Nữ nhi biết phụ thân sẽ không tùy tiện tìm một hiền tế, để giao phó cuộc đời của mấy nữ nhi ra ngoài, cho nên con chưa từng trách ngài. Về phần mẫu thân và tỷ tỷ, mặc dù con không thể trở lại như xưa với tỷ tỷ và mẫu thân, nhưng con sẽ tha thứ cho bọn họ. Vậy nên, phụ thân cũng phải sớm tha thứ cho bản thân mình, ngài phải sống thật mạnh khỏe.”

Lời nói của Trình Tuyết Nhàn khiến Trình Khánh Chi vô cùng xúc động, tư tưởng của ông cũng thông thoáng hơn rất nhiều. Nhưng ông không phải không phạm sai lầm như tiểu nữ nhi nói, ông vẫn sai, sai lầm của ông là ngay từ đầu đã không dạy dỗ tốt thê tử và đại nữ nhi.

Điều may mắn duy nhất chính là, không có sai lầm lớn không thể cứu vãn.

Trình Khánh Chi nói: “Lúc trước không dạy dỗ nàng thật tốt, hiện giờ dù thế nào ta cũng phải nghiêm túc dạy dỗ nàng, cho nên ta sẽ rất nghiêm khắc.”

Lâm Điệp Nhi khóc lóc gật đầu, bà chỉ sợ ngay cả dạy ông cũng không muốn.

Trình Khánh Chi lại nói: “Qua khoảng thời gian này, nàng và ta tới phủ Trưởng công chúa, chúng ta đi xin lỗi nữ nhi.”

Lâm Điệp Nhi liên tục gật đầu: “Được!”

Trình Khánh Chi nói: “Chúng ta hãy cùng nhau bù đắp lỗi lầm.”

Nước mắt của Lâm Điệp Nhi càng chảy dữ dội hơn: “Ừm!”

……

Về phần Phương di nương ——

“Có phải nàng đã đoán được chuyện gì hay không?”

Nếu không phải, hôm nay sao Lâm Điệp Nhi có thể đi thỉnh giáo Phương di nương.

Lâm Điệp Nhi vùi mình thật sâu vào trong ngực ông, nhẹ nhàng gật đầu.

Trước kia bà quá ngu ngốc, cũng không tin tưởng Trình Khánh Chi, sau này sẽ không như vậy nữa.

Bà nói: “Khánh Chi, thiếp sẽ cố gắng.”

Lâm Điệp Nhi sẽ cố gắng học tập, cố gắng làm một thê tử tốt, cố gắng làm một mẫu thân tốt!

Trình Khánh Chi vui mừng mỉm cười.

“Điệp Nhi, ta sẽ ở bên cạnh nàng.”

“Ừm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang