• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng công chúa và Trình Tuyết Nhàn mới chỉ ngồi ở Khôn Ninh Cung tầm hai khắc, Thánh chỉ phong cáo mệnh đã tới.

Cung kính tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng Trình Tuyết Nhàn lại đổi mới trình độ được sủng ái của Hạ Cẩn lần nữa.

Nàng không ngờ, trượng phu vẫn là “thường dân”, còn mình đã là Thục Nhân tam phẩm.

Cất Thánh chỉ đi, trong lúc Trình Tuyết Nhàn đứng dậy, nàng vô tình nhìn thấy sự ghen ghét chợt lóe qua gương mặt Hoàng Hậu, liên tưởng tới hai khắc trò chuyện ngắn ngủi trước đó, nàng cảm thấy không phải Hoàng Hậu ghen ghét Thục Nhân tam phẩm là mình -- Đương nhiên, người ta đã là Hoàng Hậu, không có khả năng bỏ Hoàng Hậu đấy không làm, đi làm Thục Nhân tam phẩm -- Có lẽ thứ bà ta ghen ghét, chính là ân sủng cả nhà Trưởng công chúa nhận được.

Chắc hẳn điều này cũng có chút ý nghĩa.

Hoàng Thượng có tổng cộng mười mấy nhi tử, trong đó sáu người đã trưởng thành, chủ yếu là sáu vị Hoàng tử này đang ở trong cuộc đua tranh giành ngôi vị Hoàng đế, mà Ngũ hoàng tử lại xuất thân từ trung cung hiện giờ.

Theo lý mà nói, hơn phân nửa nhóm sĩ phu triều đình sẽ ủng hộ chính thống, tức là con của Hoàng Hậu tại trung cung.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, trung cung hiện giờ là người đảm nhận chức vị thứ hai, cũng chính là người kế vị. Tuy rằng Nguyên hậu mới chỉ ngồi trên địa vị Hoàng Hậu một năm đã bệnh nặng rời xa nhân thế, nhưng bà cũng để lại Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Ngũ công chúa, ở trong mắt sĩ phu, ba người bọn họ mới là chính thống thật sự.

Chắc hẳn Hoàng Thượng cũng nghĩ như vậy. Mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng Trình Tuyết Nhàn vẫn chú ý tới, khi Hoàng Thượng và trưởng công chúa nói tới ba vị kia, biểu cảm trên mặt sẽ mềm mại hơn một chút, giọng điệu cũng tương đối gần gũi. Ngược lại, khi nói về những đứa trẻ khác, trên mặt ông không có cảm giác gần gũi như vậy, so sánh với những người con khác, rõ ràng ông càng sủng ái hài tử do Nguyên hậu lưu lại hơn.

Nhưng sự sủng ái này cũng không quá mức rõ ràng, ít nhất khi so sánh với Hạ Cẩn, nó không quá rõ ràng.

Nàng nghĩ, chính xác vì điểm này, thế nên Hoàng Hậu nương nương mới có chút không cam lòng.

Nhưng bà ta không cam lòng cũng vô dụng, bởi vì gia đình trưởng công chúa rõ ràng đang được ân sủng, chẳng những bà ta không thể biểu hiện sự không cam lòng ra ngoài, tránh đắc tội với bọn họ, ngược lại còn phải tìm mọi cách mượn sức bọn họ, để nhi tử của mình được tăng thêm một chút phần thắng.

Biết điều này, Trình Tuyết Nhàn nhìn về phía trưởng công chúa, nàng vẫn cung kính Hoàng Hậu như cũ, nhưng sẽ không có ý định thân thiết, đồng thời cũng không cho Hoàng Hậu có cơ hội thân thiết với mình.



Nhìn con dâu và Hoàng Hậu đánh Thái Cực, trưởng công chúa uống một ngụm trà, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.

Tới giờ cơm trưa, Hoàng Thượng cho người tới mời trưởng công chúa và Trình Tuyết Nhàn qua đó dùng bữa, còn sử dụng ba chữ “Người một nhà”, nhưng lại không mời Hoàng Hậu đi cùng.

Trình Tuyết Nhàn không dấu vết nhìn về phía Hoàng Hậu, quả nhiên, nàng nhìn thấy sự ghen ghét và không cam lòng trong mắt bà ta càng thêm mãnh liệt.



Đợi trưởng công chúa và Trình Tuyết Nhàn tới, ngồi quanh chiếc bàn còn có hai nam một nữ, trước tiên bọn họ hành lễ với trưởng công chúa, miệng cũng gọi cô cô. Trình Tuyết Nhàn hiểu ra, có lẽ đây là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Ngũ công chúa, nàng cũng mau chóng hành lễ với bọn họ.

Hoàng Thượng cười nói: “Đều là người một nhà, không cần đa lễ.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không có ai coi đó là sự thật.

Dựa theo bối phận và thân phận, Trình Tuyết Nhàn nên ngồi bên người Hạ Cẩn, nhưng khi nàng đang định đi tới bên người hắn, Ngũ công chúa lại ngăn cản, chỉ thấy vị công chúa tôn quý xấp xỉ tuổi nàng cười nói vui vẻ: “Mới liếc mắt nhìn thoáng qua ta đã thích muội rồi, chi bằng ngồi cùng ta nhé!”

Trình Tuyết Nhàn thấy nàng nói thật lòng, nên cũng không từ chối, để nàng kéo mình đi.

Nhân lúc đồ ăn chưa lên, hai tiểu cô nương ngồi phía dưới chụm đầu trò chuyện, sau một hồi lẩm bẩm xì xào, tình cảm của hai người tiến bộ vượt bậc, còn hẹn cả thời gian địa điểm để lần sau gặp mặt.

Hạ Cẩn: “…”

-- Mẹ nó, vì sao luôn có người muốn cướp thê tử của ta?!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK