Trình phủ tất nhiên không thể so sánh với mức độ tráng lệ huy hoàng của phủ công chúa, từ phòng khách ra ngoài, chỉ đi hai bước đã đến viện của Trình Tuyết Nhàn, đối Hạ Cẩn mà nói -- có thể thấy rằng nó nhỏ hẹp đến nhường nào.
Nhưng Trình phủ cũng không phải không có ưu điểm. Khắp nơi đều được bố trí tương đối lịch sự tao nhã, cực kỳ phù hợp với trí tưởng tượng của Hạ Cẩn về giới văn nhân.
Về phần viện của Trình Tuyết Nhàn, cũng nhỏ mà lịch sự tao nhã, còn có cả mùi mực thoang thoảng.
Hạ Cẩn tò mò nhìn tới nhìn lui, Trình Tuyết Nhàn thấy thế nên chủ động đưa hắn đi thêm vài ngã rẽ, nàng mở cánh cửa của một gian phòng trong số đó, nói: “Đây là thư phòng của thiếp.”
“Thư phòng?” Hạ Cẩn bước vào theo, ngay lập tức bị những cuốn sách trước mắt làm cho kinh ngạc “Thật nhiều sách.”
Căn phòng không lớn, nhưng ngoại trừ bức tường bên cạnh cửa sổ kia, ba mặt còn lại đều lắp kín giá sách, mỗi giá sách đều chứa đầy sách. Bởi vì lắp đặt ba giá sách, còn phải dành chỗ cho việc đi lại, căn phòng này chỉ có thể kê một chiếc bàn nho nhỏ. Vì vậy, một chút giấy và bút mực cũng đủ để chất đầy nó.
Hạ Cẩn nhíu mày, hắn đang định nói gì đó, lại nghe thấy Trình Tuyết Nhàn nói: “Có phải rất nhỏ hay không? Tuy nhiên đừng nhìn sách nhiều, kỳ thật sách đứng đắn có rất ít.”
Trình Tuyết Nhàn dẫn Hạ Cẩn đi tới một giá sách trong đó, nàng rút ra mấy quyển cho Hạ Cẩn xem, tất cả đều là thoại bản (*).
(*):Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết.
Hạ Cẩn nhìn ngó, thoại bản ở nơi này có rất nhiều thể loại, nói về chuyện yêu đương, yêu ma quỷ quái, còn có võ hiệp thịnh hành mấy năm gần đây … Hắn tò mò hỏi: “Nhạc phụ cho phép nàng xem những thứ này?”
Về phần Trình mẫu… noi theo quan điểm lệch lạc về trình độ của nữ tử, tất nhiên bà sẽ chẳng biết gì cả, nếu không Trình Tuyết Nhàn cũng không thể bày biện chúng một cách quang minh chính đại như vậy.
Nghe thế, động tác của Trình Tuyết Nhàn hơi khựng lại, mơ hồ nói: “Dù gì cũng đều là sách, sao lại không xem được.” Nàng không muốn để Hạ Cẩn biết chuyện, điều đó có thể phá hỏng hình tượng của cha mình, vội vàng dời đề tài: “Đi dạo ở nơi khác nhé, được không?”
Hạ Cẩn nhướng mày, gật đầu theo lời nói của Trình Tuyết Nhàn, trước khi đi hắn còn im lặng nhìn những giá sách đó, sau đó hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía Trình Tuyết Nhàn, thầm nói một câu trong lòng --
Ôi, kẻ lừa đảo.
…
Trình Tuyết Nhàn dẫn hắn tới khuê phòng của mình, nàng không hề có ý tứ thẹn thùng, còn để mặc Hạ Cẩn nhìn đông nhìn tây, thậm chí cũng tùy ý hắn lật trái lật phải.
Hạ Cẩn hỏi nàng: “Nàng không sợ ta phát hiện ra điều gì sao?”
Trình Tuyết Nhàn chỉ nói: “Thiếp cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, sao phải sợ?”
Nàng thẳng thắn như vậy khiến Hạ Cẩn cảm thấy cực kỳ không thú vị, hắn cũng không lục lọi đồ đạc nữa, làm lơ biểu cảm không vui của Trần ma ma, đặt mông ngồi xuống giường của Trình Tuyết Nhàn, hỏi nàng: “Vậy nàng có sợ điều gì không?”
Trình Tuyết Nhàn ngẫm nghĩ, nói: “Có, thiếp sợ sét đánh, cũng sợ sâu.”
Hạ Cẩn càng nhàm chán, nàng thành thật như vậy khiến hắn chẳng còn lạc thú tìm hiểu nào, càng nghĩ hắn lại càng không cam lòng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, trên gương mặt lộ ra ý cười xấu xa: “Vậy nàng có sợ ta không… hả?”
Người đẹp thực sự làm gì cũng dễ nhìn, dáng vẻ lưu manh của Hạ Cẩn giống hệt các hoa hoa công tử được miêu tả trong thoại bản. Biết rõ hắn hư hỏng, biết rõ hắn đa tình, nhưng vẫn không nhịn được trầm luân trong mị lực của hắn… Trong lòng Trình Tuyết Nhàn suy nghĩ, nam tử trước mắt này là trượng phu của nàng thật sự quá tuyệt, vì vậy nàng ôm mặt Hạ Cẩn rồi hôn lên.
Hạ Cẩn:!!!
Mọi người:!!!
…
Sắc mặt Trần ma ma đen như đáy nồi, bà không lời biện minh lôi kéo đám tỳ nữ rời khỏi căn phòng, sau đó đảo ánh mắt sắc bén qua tỳ nữ Trình phủ: “Có một số việc tốt nhất nên làm cho nát vụn ở trong bụng, nếu để ta biết…!”
Đám tỳ nữ cúi đầu, run rẩy lo sợ.
Trong số những người Hạ Cẩn đưa đến chỉ có Bích Châu được đi theo vào phòng. Đối mặt với ánh mắt tò mò của nhóm người bên này, nàng không nói gì cả, biểu cảm cũng không chút thay đổi, trong lòng chỉ yên lặng nâng cao địa vị của thiếu phu nhân đối với Hạ Cẩn.
Thiếu phu nhân, thật lợi hại!