Đợi đến khi Miriam hưng phấn trở ra với nét mặt tự hào, muốn mau chứng tỏ năng lực thì Hill càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, hắn nghe Miriam nói mình vừa được giao một trọng trách.
“Đây là vụ án thứ nhất của cô nhỉ, Miriam?” Hill dịu dàng hỏi. “Vụ án đầu tiên bao giờ cũng đặc biệt.”
Miriam không dám tin tưởng cười cười: “Tôi cũng không ngờ… Ý tôi là, nhanh như vậy mà tôi đã có thể xử lý một vụ án rồi. Tôi biết, tuy ông Crawford chỉ nói tôi hỗ trợ cho công việc mọi người, kiểm tra đầu mối bị bỏ sót, nhưng…”
Cô gái này đã bị niềm vui mừng quá lớn đổ ập xuống đến mức không biết phải biểu đạt như thế nào nữa.
“Đối với một thực tập sinh mà nói, chuyện này xác thực như cơ hội khó mà có được.”
“Tôi phải cảm ơn anh, giáo sư Noras.” Đôi mắt trong suốt chân thành kia không có một chút tạp chất.
Tay Hill cầm ly chợt khựng lại: “Cảm ơn tôi?”
“Đúng vậy.” Miriam hít vào một hơi: “Hay là tôi có thể mời anh một ly cà phê?”
“Sure!” Hill đương nhiên đồng ý.
Hill và Miriam cầm ly giấy, đi trên con đường dưới cao ốc FBI, cây cỏ đang dần dần héo rũ, chỉ còn vài ba bông hoa không sợ lạnh vẫn còn ngoan cường nở rộ, trong không khí mang hơi thở băng giá, ngay cả làn hơi con người thở ra cũng đã thành những màn sương mờ.
Miriam mang một chiếc khăn quàng cổ màu xanh, có phần nam tính, nhưng điều đó chỉ làm đôi mắt cô càng thêm sáng. Cô có chút căng thẳng, dùng hàm răng cắn môi, có phần do dự: “Vì rất nhiều nguyên nhân mà tôi vào FBI, cha tôi mất từ khi còn rất sớm, thế nhưng lúc còn sống ông ấy hy vọng có thể làm cảnh sát, ông ấy đã mong anh tôi hoàn thành mong đợi của ông.”
Hill khẽ nghiêng đầu biểu thị hắn đang nghiêm túc lắng nghe.
“Thế nhưng, anh tôi lại làm ông thất vọng, anh ấy muốn làm một đầu bếp chứ không phải cảnh sát, càng không phải FBI, lúc ông mất, anh tôi còn đang học ở trường đầu bếp bên châu Âu, bão tuyết làm máy bay bị hoãn, ông cuối cùng vẫn không nhìn thấy được anh tôi.”
“Tôi xin lỗi.” Hill nói.
“Tôi tham gia cuộc thi, gia nhập FBI, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của cha.”
“Còn cô có tâm nguyện của mình không?” Hill hỏi, nhìn về phía cô gái mạnh mẽ tóc vàng.
“Trước đây, tôi cũng không biết rõ mình muốn gì, giáo sư Noras, anh còn nhớ buổi học đó không, trong ‘Tâm bệnh học’ ấy? Chúng ta không thể quyết định gien, đó là quyết định của thượng đế; cũng không thể quyết định hoàn cảnh của mình, đó là quyết định của thượng đế; Chúng ta không thể quyết định bản thân là ai nhưng có thể quyết định bản thân muốn trở thành ai.”
“Mà khi chúng ta làm ra quyết định, ta đã là ta, ngay cả thượng đế cũng không thể thay đổi.” Hill chậm rãi nói tiếp nửa câu sau, rồi hỏi: “Cô đã quyết định mình muốn trở thành ai rồi?”
“Đúng vậy, tôi muốn trở thành người như anh.” Miriam dùng một loại thái độ cực kỳ nghiêm túc mà nói.
Hill ngừng bước, nhìn về phía đối phương: “Tôi không phải là một tấm gương thích hợp đâu.”
“Thượng đế gieo một hạt giống cây gai lên băng nguyên, ngài để thú hoang cắn gặm nó, ngài để sâu bệnh tấn công nó, lẽ nào ngài còn chờ mong nó nở ra một đóa hồng trong hoa viên thiên đường hay sao?”
“Tôi nhớ kỹ nó, ‘Lời biện hộ của tên giết người hàng loạt’.” Một trong số các cuốn sách phải đọc cho môn Tâm bệnh học.
“Anh bắt chúng tôi phải trả lời câu nói đó và viết thành báo cáo.”
“Cô vẫn còn nhớ đến bài tập đó như thế, thật khiến tôi vui mừng.” Hill đùa.
“Trên lớp học, chúng tôi cho ra rất nhiều loại đáp án, gì cũng có, cuối cùng anh nói…”
“Ít nhất nó có thể lựa chọn không biến thế giới thành một địa ngục mới, cho dù nó không thể nở ra thiên đường.” Hill đương nhiên nhớ kỹ câu trả lời của mình, thế nhưng hắn chỉ thuận miệng nói ra thôi.
Miriam nghiêm túc: “Tôi nghĩ muốn trở thành người như anh, đối mặt với loại vấn đề như thế trả lời ra đáp án như thế.”
Hill trầm mặc, thật lâu sau đó, giọng nói của hắn khuếch tán trong gió lạnh.
“Miriam, Chesapeake Ripper không phải là người bây giờ cô có thể đối phó. Cô nên từ chối Crawford, Crawford đang đẩy cô vào miệng dã thú.”
“Anh biết gì đó sao.” Quả là một cô gái nhạy cảm, nếu có thời gian, cô nhất định sẽ trở thành một đặc vụ nhạy bén.
“Điều tôi biết chỉ là, một gã sát thủ trong thời gian dài như vậy mà vẫn không lộ ra một kẽ hở, một sát thủ có thể khắc chế hành vi và chu kỳ hoạt động của mình như vậy, y rất nguy hiểm, Miriam, y so với bất cứ giáo tài mẫu (bản mẫu trong tài liệu giảng dạy) nào cô thấy trên sách vở càng thêm nguy hiểm.” Hill nghiêm túc khuyên: “Bất luận người nào muốn bắt y, phải chuẩn bị tinh thần lấy mạng sống ra đánh cuộc.”
“Cho dù là tôi.” Hill dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi cũng sẽ vì truy bắt y mà trả một cái giá lớn. Chesapeake Ripper là một mục tiêu nguy hiểm như thế. Cho dù cô không từ chối Crawford, thì cũng xin cô nhất định phải chú ý an toàn.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không lỗ mãng.” Miriam nói rằng.
“Không chỉ như thế, Miriam, ‘sẽ không lỗ mãng’ vẫn chưa đủ để cam đoan an toàn cho cô, cô phải cẩn thận, cho dù là đầu mối nhỏ nhặt như thế nào cũng phải cẩn thận vô cùng.”
“Tôi sẽ cẩn thận, giáo sư Noras, cảm ơn anh.” Miriam dường như còn muốn nói gì nữa, đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Nếu như…”
“Miriam, tôi nghĩ bây giờ đặc vụ Crawford hẳn đang đi tìm tôi rồi, lần sau gặp nhé?” Hill ôn hòa cắt đứt lời cô.
Gương mặt cô gái đỏ ửng lên, thế nhưng cô cũng có đủ tự tin và dũng cảm, rất nhanh thoát khỏi tình cảnh xấu hổ căng thẳng: “Vậy lần sau gặp, giáo sư Noras.”
Nhìn Miriam rời đi, Hill im lặng đứng nguyên tại chỗ.
Trên thế giới này, có vài thứ quá mức quý giá, không thể phụ lòng được, cũng là thứ mà hắn không dám hy vọng xa vời.
#
“Đó là một sai lầm, anh biết thế, nhưng vẫn làm.” Hill tìm được Crawford đang ngồi trong văn phòng, dường như chẳng thèm quan tâm hắn đang nói gì.
“Cậu đang nói đến chuyện của Lass?”
“Cô ấy là thực tập sinh, huấn luyện của cô ấy thậm chí vừa mới bắt đầu.”
“Cô ấy đã được huấn luyện hai năm rồi, tôi không để cho cô ấy gặp nguy hiểm, chỉ là nhờ cô giúp đỡ công việc mà thôi, cậu nghĩ tôi để cô ấy một mình đối mặt Chesapeake Ripper sao?” Crawford đặt một đống văn kiện lên bàn.
Hill đi qua: “Anh cũng đâu có dám chắc là cô ấy sẽ không gặp phải Ripper trong quá trình điều tra.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thế nhưng cô ấy cũng không phải con nít. Tôi bảo cô ấy điều tra lý lịch nạn nhân, đổi phương thức nhìn vấn đề có khi có bước đột phá, không lẽ cậu tưởng tôi bị ép đến điên lên mà tùy ý quyết định sao?”
Hill không trả lời, hắn biết cho dù nói thế nào, Crawford cũng không đổi ý.
“Look, tôi biết giữa chúng ta không có cùng quan điểm, được rồi, nói thẳng thắn thì chúng ta không ưa nổi nhau, thế nhưng mặc kệ anh rốt cuộc nhìn tôi như thế nào, chúng ta đều là FBI, mà công việc của chúng ta là bắt mấy đám khốn nạn biến thái, đó là mục đích chung của chúng ta.” Crawford mở đôi bàn tay màu đen, tiếp tục nói: “Vấn đề tinh thần của Will không thông qua được đơn xin, điều tra của chúng ta lâm vào cục diện bế tắc, chúng ta cần cách nhìn mới, lực lượng mới. Miriam giống như Will, bọn họ đều có sự nhạy cảm ưu tú đối với phạm tội và khứu giác sắc bén với đầu mối.”
“Từ kinh nghiệm đối phó những tên giết người hàng loạt mà nói, cô ấy chỉ là một đứa trẻ.” Hill nói rất bình tĩnh.
“Enough! Tôi cam đoan an toàn của Miriam.” Crawford có chút không nhịn được. “Cậu từng là thầy của cô ấy, không phải mama, đi quan tâm vụ án trên tay cậu đi, bắt được Chesapeake Ripper chính là bảo vệ tốt nhất cho cô ấy.”
Cuối cùng, Hill chỉ có thể rời khỏi văn phòng Crawford. Có một câu Crawford nói không sai, Miriam chưa chắc đã tìm ra kẽ hở của Hannibal. Chỉ cần cô không uy hiếp đến Hannibal, cô ấy không có nguy hiểm.
Hắn quả thực thích Miriam, thế nhưng chỉ vậy mà thôi, nếu có khả năng, hắn sẽ tận sức bảo vệ an toàn cho cô ấy. Thế nhưng so với Miriam, hắn càng xem trọng Hannibal hơn.
Trên tay Hill không có chứng cứ chỉ ra Hannibal chính là Chesapeake Ripper, mà cho dù hắn có, hắn cũng không làm vậy. Cho dù là cứu Hannibal từ hẻm nhỏ, hay trong yểm trợ cho y trong vụ án Strangler, những hành vi này sớm đã biểu đạt thái độ của Hill.
Dù không đứng về phía Hannibal, hắn cũng sẽ giúp đỡ y, thậm chí, bảo vệ y.
Hill luôn nghĩ trái tim mình đã chậm rãi già đi qua luân hồi ba đời. Trên thực tế, hắn đã là một lão già hàng thật giá thật rồi. Dù sao cũng đã chết hai lần, mọi người còn trong mong hắn nhiệt huyết mãnh liệt đến thế nào nữa chứ?
Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, thậm chí ngay cả phẫn nộ, bi thương cũng trở nên bình thản. Khúc mắc đời thứ nhất đã mở trong đời thứ hai, khiến hắn ngay cả lý do để vươn vấn không còn.
Hắn cho rằng, hắn sẽ không bị bất cứ thứ gì hấp dẫn nữa, cũng không còn bị bất cứ thứ gì làm xúc động.
Mà Hannibal, tồn tại của y như một trò đùa và niềm vui của thượng đế, trong bóng đêm, ngay khi Hill nhìn thấy đôi mắt nâu khát máu lạnh lùng như dã thú kia thì số phận vừa mới chuyển bánh xe của mình.
Không muốn gây phiền phức? Không, phiền phức tự mình đến. Thế nhưng nếu tham dự vào trò chơi này, vậy thì phải chơi đến cuối cùng.
Hannibal có quy tắc của mình, chẳng lẽ hắn không có sao?
Sớm muộn gì Hill cũng phải ra quyết định, là thẳng thắn đưa Hannibal vào ngục giam, anh tốt tôi tốt mọi người tốt; hoặc triệt để giũ ra mọi thứ bắt đầu một trò chơi mới, đặt tiền đặt cược, chấp nhận phiêu lưu.
Hắn đặt ra một cái giá quá lớn, nếu thất bại, Hill sẽ mất tất cả, Miriam, danh dự, sinh mạng….
Hill nhìn tin nhắn vừa mới nhận được, khẽ nở nụ cười.
Đối thủ đã bắt đầu từng bước ép sát dò xét, hắn không thể lùi bước nữa rồi, không phải sao? Nếu đã đặt cược hết mọi thứ, hắn sẽ thắng được hết mọi thứ có trên bàn cược.
Một người mềm dẻo đã lâu, không có nghĩa không còn lưỡi dao sắt bén, cắt đứt cổ họng đối thủ.