• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hill biết có người đã vào phòng hắn, nếu hắn ngay cả đồ đạc bị người khác động chạm cũng không biết thì đã sớm bị Hannibal giết chết.

Thế nhưng hắn không biểu hiện ra, tới giờ hắn vẫn chưa biết đối phương là ai. Suy nghĩ một hồi, bây giờ Hannibal khẳng định không có tâm trạng tới giết hắn, còn những người khác… a, kỳ quái, hắn gây chuyện với ai? Moriaty? Không phải đang vui vẻ chơi đùa với Sherlock à?

Mặc kệ người nọ là ai, cho tới bây giờ Hill vẫn không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp nát, chỉ cần ngồi đợi, đối phương nhất định sẽ lộ diện. Hắn không nóng vội, cuối cùng, người sốt ruột sẽ là người nọ mà thôi, bởi vì cho dù người đó muốn gì, bây giờ người đó vẫn chưa có gì cả.

Hill vỗ nhẹ con búp bê mặc âu phục ngồi trên bàn, đã một thời gian rồi hắn chưa gặp Hannibal, giờ thì chỉ có thể thở dài với búp bê, suy nghĩ xem lúc nào xuất hiện thì không làm Hannibal phản cảm.

Hắn thậm chí còn chưa kịp đặt cho búp bê một cái sofa nhỏ, để dễ đặt búp bê lên bàn, đỡ bị đổ xuống.

Ngay khi Hill về đến nhà, trong nháy mắt lúc cửa mở ra, hắn đã phát hiện trong nhà có khách.

Lần này không phải do hắn nhạy cảm mà vì trong phòng ngủ vang vọng tiếng nhạc êm đèm, ánh đèn vàng xuyên qua cánh cửa chưa đóng hắt lên mặt đất. Sofa trong phòng khách còn đặt một hộp quà cỡ bàn tay.

Lúc này chỉ cần không phải là người chết đều phát hiện có người vào phòng.

Hill chậm rãi vào phòng, nhìn hộp quà tinh xảo kia, hắn không chạm vào nó, mà tiếp tục đi về phía phòng ngủ của mình, đẩy cửa, nhìn người phụ nữ trong phòng mà nhíu mày.

Từ ánh mắt của hắn mà xem, đó là một người phụ nữ xinh đẹp khiến đàn ông điên đảo. Cô mặc chiếc váy lễ phục đơn vai màu đen, đầu vai trắng nõn lộ ra, những sợi tóc vàng hất qua vai lòa xòa rơi trên vai, đôi hoa tai trân châu dịu dàng tỏa ánh sáng dịu nhẹ khiến gương mặt nhìn nghiêng của cô càng thêm ưu nhã, đôi mắt xanh biếc tựa như nước hồ thu, cười mỉm mừng rỡ nhìn Hill đi vào phòng. Cô buông ly rượu trong tay ra, vội vàng bước lên, nhưng khi đến gần Hill, cô lại do dự mà dừng lại.

“Nếu là khách thì gõ cửa vẫn tốt hơn.” Hill phát hiện sau khi mình nói xong, mắt người phụ nữ đó hiện lên một tia u buồn.

“Anh không có ở đây.” Cô dịu dàng nói.

Hill gật đầu, trào phúng: “Tôi biết tôi không ở nhà.”

“Em có mang quà đến cho anh, anh đã xem chưa?” Người phụ nữ tràn ngập mong đợi nhìn về phía Hill.

Hill nheo mắt, hỏi: “Cô là ai?”

“Anh không nhận ra em?” Người phụ nữ buồn bã nói: “Em biết, em đương nhiên biết, Elland.”

Cái tên như một thanh kiếm, trong nháy mắt đâm vào đầu Hill, con ngươi hắn co rút lại, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ càng thêm thâm trầm và bất định.

“Anh còn nhớ em không?” Người phụ nữ đưa tay đặt lên vai trái, sau đó mở nút cài, chiếc váy tơ tằm trơn tuột như một thác nước đen tuyền nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Hill còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đóa hoa hồng làm choáng váng, hình xăm diễm lệ hầu như trải rộng khắp cơ thể cô, đóa hồng được vẽ chi tiết từng nhánh rễ đến từng răng cưa lá, cuống hoa quấn quanh bụi gai, sau đó nở thành một đoá hoa tươi đẹp dã tính bừng bừng trên vai trái, những cánh hoa đỏ tươi tựa như chỉ cần bấm mạnh một cái thì cánh hoa sẽ chảy ra dịch thể đỏ tươi.

Ký ức quen thuộc ập vào não Hill, hắn đương nhiên nhớ kỹ cái này, cũng nhớ kỹ người kia.

“Georgiana.” Hắn gọi lên cái tên mà mình đã từng gọi vô số lần, trước mắt hiện lên nữ hộ sinh mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt xanh lam, cô gái đem tất cả cuồng nhiệt giấu ở ngượng ngùng tự ti.

Cuộc sống của cô từng vô cùng chán nản, cô mặc chiếc váy xám tro, gương mặt thanh tú lúc nào cũng không dám ngẩng lên, cô không dám nói gì mình muốn, cũng không dám làm gì những gì mình thích, cho dù cô luôn khao khát thoát khỏi chính mình.

Cô thấy hắn giết người trong ngõ nhỏ, Hill cho rằng cô sẽ hoảng sợ chạy mất, hoặc như phần lớn phụ nữ ‘mảnh mai’ trong thời đại đó, thét bể nóc giáo đường rồi xỉu. Thế nhưng cô không la lên một tiếng, đôi mắt xanh trong suốt nhìn chằm chằm hắn như tín đồ ngoan đạo nhìn chúa Jesus.

Cô là Eva của hắn, là đồng loại làm từ xương sườn của hắn, là người làm bạn hắn qua thời Victoria cô tịch.

Nàng đã từng cởi xuống những lớp váy phòng, lộ ra tấm lưng đầy sẹo, đó là những vết thương do bị cha đánh từ lúc nhỏ, chẳng qua ông công nhân già đó đã sớm chết vì viêm phổi. Cả gia đình họ sống bên cạnh nhà xưởng dệt đầy sợi bông trong không khí, tất cả sống trong lều, ngày qua ngày ăn khoai tây độn bữa, đến tận khi em trai em gái Georgiana chết đi, cha mẹ cô cũng chết đi.

Tên trước đây của Georgiana là Mary, một cái tên rất thông thường, thế nhưng cô ghét cái tên này, tựa như cô căm ghét chính mình. Cô quỳ trên mặt đất van xin Hill giúp đỡ cô. Ngày đó, Hill tự tay vẽ cho cô bức tranh hoa hồng, giúp cô xăm lên người, từng kim từng kim, lần đầu tiên Hill xăm lên mình người khác, thế nên hắn làm cho lưng cô máu me nhễ nhại.

Thế mà Georgiana không kêu một tiếng, đến tận khi hoàn thành, cô nắm lấy bàn tay chuẩn bị rời đi của Hill.

Đôi mắt xanh đã vứt bỏ nét hèn mọn uể oải, trở nên kiên định, kiên định đến tàn bạo, hắn nhớ cô đã nói, cô không bao giờ sống như trước đây nữa, cô muốn đổi một cái tên khác, không còn là cô con gái của ông công nhân già xưởng rượu bị ngược đãi khi xưa nữa.

“Xin cho em một cái tên, xin anh, thám trưởng Grant, cho em một cái tên…”

“Georgiana.” Hill khẽ nói, giải thích trong ánh mắt kỳ vọng của cô: “Ý của nó là nữ hoàng, cô sẽ không bị những kẻ ti tiện thống trị nữa, cô nhất định làm được.”

“Bởi vì tôi sẽ giúp cô, lấy cho cô quyền trượng, mang đến cho cô vương miện, phủ thêm cho cô áo choàng bằng tơ vàng, quân lâm thiên hạ.”

“Cho dù em bây giờ là Catherine Curson, thì em vẫn thích anh gọi em là Georgiana, đó là ý nghĩa sống mà anh trao cho em.” Catherine chậm rãi tới gần Hill, không thèm để ý thân người không một mảnh vải của mình, chẳng qua, lực chú ý của cả hai không nằm ở đó. So với linh hồn, thân thể chỉ là thứ ti tiện mà thôi, cho dù bỏ qua cũng không sao.

Sau đó, khi Catherine đến sát bên mình, Hill đỡ lấy vai đối phương, nhẹ nhàng đẩy ra.

“Georgiana, cô đã không còn là Georgiana nữa rồi, cô là Catherine Curson, cũng như tôi là Hill Noras, thám trưởng Elland Grant cũng không còn tồn tại nữa.” Hill trực tiếp từ chối.

Catherine cười rộ lên, cô khẽ hôn lên môi Hill, Hill nghiêng đầu đi nhưng không tránh hẳn, khiến cô ấy có thể chạm đến môi hắn. Hắn có dự cảm, việc Catherine muốn làm không chỉ có như thế.

Con người một tay hắn tạo ra, cho tới bây giờ cũng sẽ không là người dễ đối phó. Hill một chút cũng không ngạc nhiên khi đối phương có thể mang theo rất nhiều phiền phức đến cho mình, cho nên, hắn chỉ có thể chờ bước tiếp theo của Catherine.

Mà trước đó, không cần làm cô ta mất mặt.

“Em có mang quà đến cho anh, anh còn chưa xem mà.” Catherine dịu dàng nói, dắt tay Hill vào phòng khách, cô cầm lấy chiếc hộp, không mở ra mà trực tiếp đưa cho Hill, hắn không do dự mà nhận lấy.

Chiếc hộp mở ra rất dễ dàng, không hề có bẫy gì, nó chỉ là một cái hộp bình thường mà thôi.

Thế nhưng thứ đặt bên trong là một đôi mắt.

Mắt người, màu nâu, đôi mắt có vài phần quen thuộc.

Hill quay phắt sang nhìn Catherine, rồi đột nhiên ý thức được mình đã bị lừa.

Không nói đến chuyện Hannibal có thể thua trong tay Catherine hay không, nhưng nếu Catherine thành công giết Hannibal, cô sao lại chỉ lấy đôi mắt cho hắn? Cô nhất định đem Hannibal hoàn hoàn chỉnh chỉnh làm quà tặng đến cho hắn, đương nhiên, đã chết.

Catherine chỉ là dò xét mà thôi, thế mà hắn lại bất ngờ lộ ra tình cảm của mình. Hill quá hiểu Catherine, hắn biết cô học trò của mình cố chấp và điên cuồng bao nhiêu.

Catherine nhìn Hill yên lặng như thế, khóe miệng cô khẽ nhoẻn lên, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hắn: “Rất thích hợp cho búp bê của anh đúng không? Thuỷ tinh quá giả tạo, mắt thật vẫn đẹp hơn. Nhưng mà em chưa lấy được đôi mắt đẹp nhất.”

Hill trầm mặc không nói.

Đối phương nói tiếp: “Em định tặng cho anh một tượng sáp người thật, để anh vĩnh viễn cất giữ anh ta. Đáng tiếc, em không nắm chắc làm được tượng sáp mà không làm hỏng tiêu bản, anh ta lợi hại hơn em tưởng nhiều.”

Catherine nhẹ nhàng mà cầm lấy một con ngươi, dịu dàng nói: “Mà anh lại chú ý đặc biệt đến anh ta còn hơn em tưởng, Elland, ánh mắt anh nhìn em, tựa như sắp giết em vậy, khiếp sợ, phẫn nộ, thống khổ….”

“Em đã nhìn thấy một lần, đó chính là lúc em…” Cô đặt con ngươi vào giữa hai người, mắt không nháy nhìn chằm chằm Hill, “Giết chết anh.”

Sau đó, cô bóp nát con ngươi trong tay, dịch thể phun ra khắp nơi, lộp bộp rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK