Hắn nói, Freddy gõ máy, không phải cô nàng ngoan ngoãn nghe lời mà là khi bị một khẩu súng chỉ vào người, ai cũng phải nghe lời thôi, thấy gió sử đà, so sánh lợi – hại, Freddy tuyệt đối là cao thủ.
“Dear Hannibal Lecter, người ta đã từng kính ngưỡng, xem ngươi như tồn tại vượt trên con người, thế nhưng ngươi dám phản bội ta, giúp đỡ bọn kiến hôi đối phó với đồng loại của ngươi. Ngươi bán đứng ta. Ngươi cho là ngươi có thể giúp bọn FBI bẫy được ta, ngươi cho rằng Great Red Dragon sẽ bị trò xiếc ấy lừa dối?”
“Hannibal Lecter giúp FBI đặt bẫy Tooth Fairy?” Freddy nhịn không được hỏi.
Hill nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai phóng viên, không nhẹ không nặng nhưng đủ làm người ta kinh hồn, hắn ôn hòa nói: “Thiệt hay giả sẽ có người đoán ra, Tooth Fairy tin rằng Hannibal phản bội, vậy y là phản bội. Bây giờ chúng ta tiếp tục—“
“Trong tất cả, ngươi là người trả giá đắt nhất. Ngươi bán đứng người tôn kính ngươi, từ nay về sau ngươi không còn được coi trọng, ngươi cho là bọn hèn mọn không biết giữ lời đó sẽ cho ngươi chút ý tốt nào sao? Bọn họ sẽ đem ngươi ném vào nhà tù để mà thối rữa trong đó, tất cả thông minh tài trí của ngươi sẽ không còn người ngưỡng vọng, mà ta vốn có thể đem uy danh ngươi lan truyền khắp mọi phương. Bây giờ, ngươi không còn xứng được hưởng vinh quang của Red Dragon nữa.”
“Ta sắp giáng trần, phóng viên Freddy Lounds của TattleCrime sau khi viết xong bản tin này sẽ trở thành tế phẩm cho Great Red Dragon, mà ta cam đoan, cô ta không phải người cuối cùng.”
Hill vừa nói xong, ngón tay đánh chữ của Freddy liền khựng lại, cô kinh khủng nhìn về phía vẻ mặt ôn hòa của Hill, cất cao giọng: “Không, anh không thể giết tôi, anh là đặc vụ liên bang mà.”
“Nhưng tôi cũng có một người yêu là một tên giết người hàng loạt.” Hill mỉm cười.
Freddy là người thông minh, cho dù trong tình trạng hồn vía sắp bay thì sợi dây thần kinh nhiều chuyện vẫn còn hoạt động. Cuối cùng cô trố mắt đờ đẫn hỏi: “Hannibal Lecter?”
“Về chuyện này, chắc cô chỉ có thể xuống địa ngục rồi viết báo thôi.” Hill vỗ vỗ vai phóng viên, sau một giây, một cọc gỗ đâm thẳng vào huyệt Thái Dương xuyên qua bên kia óc cô.
Không hề nghi ngờ, Hill chán ghét Freddy rất lâu rồi. Cho dù là những tin cô ta viết về Will hay Hannibal thì chúng cũng đủ để cô ta chết trăm ngàn lần rồi.
Cách gây án của hắn khác với Tooth Fairy, mặc dù hắn có thể dùng vài thủ đoạn đặc biệt lấy được nước bọt và dịch thể của Francis giá họa cho đối phương, thế nhưng chỉ cần Will thấy hình chụp hiện trường, anh sẽ nhận ra rõ ràng.
Thế nhưng Hill không quan tâm điều này, điều hắn quan tâm là bản tin đó. Nhẹ nhàng ấn nút post, đây là một nút thắt quan trọng, cho dù một số người biết Hannibal không giúp đỡ FBI đối phó Tooth Fairy thì sao? Phần lớn đều cho rằng cuối cùng Tooth Fairy bị phát hiện đều là công lao của Hannibal, chỉ cần bọn họ nghĩ như thế… Đến lúc đó có bất cứ vụ án nào mới sẽ có người không tự chủ được mà muốn Hannibal giúp đỡ.
Hill chậm rãi mang bao tay bên thi thể còn mới, hắn đã sớm không còn đường lui rồi.
#
Cùng lúc đó—
“Reba, cô đồng ý, ý tôi là, cô đồng ý tìm hiểu tôi chứ?” Người đồng nghiệp mới đẹp trai nhìn người phụ nữ trước mặt, anh mới vừa tới công ty này mới 3, 4 ngày, hầu như ai cũng thích anh.
Đối với Carl mà nói, Reba mới là mục tiêu cuối cùng của anh, chỉ cần thành công làm người phụ nữ này rời khỏi bạn trai hiện tại của cô ta, nhào vào vòng tay mình, một món tiền không nhỏ sẽ chảy vào tài khoản của anh ở ngân hàng, khách hàng lần này thật sự hào phóng.
“Tôi….” Reba có chút ngượng ngùng, tuy rằng cô không nhìn thấy đối phương, thế nhưng qua giọng nói dịu dàng và những lời xì xầm của đồng nghiệp, cô biết anh hẳn phải rất đẹp.
Tuy rằng cô yêu Francis, thế nhưng người phụ nữ nào bị một người đàn ông giỏi giang theo đuổi thì cũng có chút tự kiêu. Cô không muốn nhận lời với Carl nhưng cũng không muốn từ chối bây giờ.
“Cô không cần cho câu trả lời ngay, thế nhưng, cho dù lựa chọn cuối cùng không phải tôi, tôi vẫn hy vọng cô rời khỏi Francis… Tôi biết, tôi biết, tôi không nên nói xấu cậu ta, thế nhưng cậu ta nhìn có chút dị.” Carl cầm tay Reba, cô ấy muốn rút ra nhưng không hiểu vì sao lại không làm gì.
“Tôi đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người. Francis không thích hợp với cô. Tính cách cậu ta âm trầm quá, có khi không khống chế được tính tình mình nữa, tôi lo cậu ta sẽ tổn thương cô.” Carl dùng cái giọng không phải muốn bôi xấu tình địch mà vì quan tâm người yêu mà nói ngọt.
Reba chần chờ chốc lát, nhưng vẫn nói: “Tôi đã biết, tôi sẽ cân nhắc.”
“Reba, tôi có thể vào uống chén trà không?” Cách nói của Carl rất khéo léo, dễ làm người khác mủi lòng.
Reba bị anh ta chọc cười, vui vẻ gật đầu mở rộng cửa, mời anh chàng đồng nghiệp mới đẹp trai vào nhà, bóng họ chiếu dài dưới ngọn đèn trước sân, từ ngôn ngữ cơ thể khó mà không nhìn ra chút tình cảm mịt mờ giữa hai người.
Cách đó không xa Francis ngồi ở trong xe, hai mắt gã lóe lên ánh nhìn bi thương mà ác độc, không bao lâu gã biến mất trong đêm. Gã nắm thật chặt tay lái, những giọt máu đỏ tươi chảy ra từ móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Cuối cùng, mặt gã âm trầm, ánh mặt như băng lạnh.
Charlie phủi phủi mấy hạt bụi không có thật trên người, mặc áo ba-đờ-xuy màu đen, bóng gã hòa vào bóng đêm. Gã nhìn về phía Francis đã đi mà nở nụ cười, gọi điện cho Hill.
“Tôi đã làm xong rồi, thám trưởng.”
“Bên tôi cũng xong rồi.”
“Kế tiếp chính là chờ Francis ra tay sao? Thế nhưng FBI đã đoán được có người muốn giết cả nhà đặc vụ Graham.”
“Francis là người thông minh, biết thế nào để đạt được mục đích.”
“Cần báo cho Clarice không?”
“Đừng vội, phải kiên nhẫn, Charlie, rất nhanh, rất nhanh thôi.” Giọng nói đầu bên kia nhẹ hẫng, không biết đang nói với Charlie hay nói cho chính mình.
#
Will biết chuyện này không đúng, đầu tiên là đoạn mã chữ ký của Hannibal viết cho Tooth Fairy vẫn chưa được giải mã, sau đó trên người nạn nhân có DNA của Tooth Fairy, thế nhưng lại không giống Tooth Fairy giết phóng viên Freddy.
Anh cảm nhận được có tên nào đó đang đứng sau màn điều khiển việc này, bố trí thật lâu những việc này mà không rõ mục đích là gì. Anh nghi việc này có liên quan đến chữ ‘đỉnh thánh sơn’ mà Hannibal đã viết, rất hiển nhiên Hannibal có thông tin gì đó nhưng không ai có thể hỏi được từ nào từ miệng y, phần lớn FBI đều nghĩ vụ Tooth Fairy đã kết thúc.
Tooth Fairy đã tự sát chết, FBI toàn thắng, tất cả viên mãn kết thúc, có lẽ mình không nên nghĩ nhiều như vậy.
Thế nhưng Will vẫn đem nghi vấn của mình nói cho Crawford, rồi mang Molly và Josh về Maltimore. Chuyện sau đó không liên quan gì tới anh, anh đã không phải đặc vụ trong BAU, anh tin Crawford sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
“Cuối tuần này, cũng là ngày mai, chúng ta sẽ mở party thịt quay, cậu tới tham gia không?” Will nhìn Hill vừa trở về từ đợt nghỉ, Hill thong dong dựa vào ghế trong sân trường, vừa phơi nắng vừa xem báo.
“Không được.” Hill cười cười.
Will có chút nghi hoặc nhìn hắn, Hill suy nghĩ một hồi: “Lần đi nghỉ này có thu hoạch, có lẽ lần sau tôi sẽ đem một thành viên nữa tới party thịt quay được không?”
Kinh ngạc chốc lát, Will liền nở nụ cười chúc phúc bạn thân của mình tìm được người trong lòng. Bất ngờ vui vẻ này xóa sạch cảm giác quỉ dị trong lòng anh, anh muốn hỏi đó là người thế nào, nhưng lại sợ hỏi quá sẽ xâm phạm tới riêng tư người khác.
“Cô ấy rất tốt, chờ một hồi, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu.” Thấy Will đã phân tán chú ý, Hill mỉm cười nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào người bạn đang vui vẻ kia.
Bọn họ đã quen nhau tám năm, nếu như lúc trước địa vị Crawford trong lòng Will lớn hơn mình thì bây giờ nếu Hill có chuyện xung đột với ông sếp này thì Will sẽ không ngần ngại đứng về phía Hill.
Đối với người gặp khó khăn khi giao tiếp như Will, có người bạn thân như Hill thật là khó khăn. Thế nhưng vì tình bạn và sự tin tưởng không dễ có nên Will càng thêm quý trọng tình bạn này.
Will vĩnh viễn sẽ không quên, năm năm trước khi Hannibal phản bội anh, tất cả mọi người dùng ánh mắt quỷ dị quan sát anh thì chính Hill đã vươn tay ra kéo anh lên, vì anh mà bỏ đi công việc của một đặc vụ, không thỏa hiệp với bất cứ ai. Khi đó, ngay cả Crawford cũng vì tránh né và hổ thẹn mà không dám gặp anh.
“Will, cậu là người bạn tốt nhất của tôi.” Hill buông báo, nghiêm túc nhìn đối phương: “Mãi mãi.”
“Vì sao lại nói cái này?” Will nhạy cảm nhíu mày.
“Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, cho dù tôi có bạn gái thì cũng sẽ không thấy gái quên bạn.” Hill đổi đề tài, trêu ghẹo như bình thường, thế nhưng sự nghi hoặc trong lòng Will vẫn chưa tan, nhưng anh không hỏi thêm.
Có đôi khi, im lặng cũng là sự tin tưởng và săn sóc với bạn bè.
Tôi xin lỗi, Will, cậu thật sự là người bạn tốt nhất của tôi. Thế nhưng nếu cậu vẫn là cố vấn cho Crawford, tôi vĩnh viễn không có cơ hội cứu Hanni ra.
Nhìn bóng lưng của Will, Hill quay đầu lại nói: “Tới thì ra đi.”
Clarice không nói gì nhìn giáo sư của mình, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Anh đang do dự, câu nói đó có thể làm giáo sư Will sinh nghi. Chuyện Francis vào ngày mai sẽ làm giáo sư hiểu ra.”
“Vậy thì sao?” Hill không biểu cảm.
“Nếu giết chết thì không sao, nhưng nếu không chết….” Nhất định sẽ lộ ra Hill.
“Để Hannibal tự do là mục tiêu của tôi, cho dù tôi bị lộ, bị bắt, không có chứng cứ họ cũng bất lực, mà không có tôi thì vẫn cứu được Hannibal như thường.”
“Tôi nghĩ quan trọng là hai người đoàn tụ, chứ không phải một người ra trại, một người vào tù.” Clarice nói thẳng.
Hill không nói gì, phải một lúc sau, hắn mới hỏi, trong giọng nói mang theo một chút mờ mịt, đây là lần đầu tiên hắn như vậy: “Clarice, bản thân tôi cũng không biết làm vậy có đáng không.”
“Không phải tôi tiếc gì cuộc sống an bình, mà là… cái giá để Hannibal ra tù quá lớn, việc Hanni ra tù với ai cũng không phải chuyện tốt, dù sao, người như anh ấy… Thế nhưng tôi không có cách nào vứt bỏ cho được, chỉ đành bám theo cái hạnh phúc giả dối ấy thôi.”
“Có lẽ những thứ đó không phải hạnh phúc giả dối thì sao.” Clarice lựa chọn từng từ: “Tôi thấy lúc anh ở với giáo sư Graham, anh đều rất vui vẻ, còn có Josh nữa, anh rất thích nó mà.”
“Will còn muốn tôi làm cha đỡ đầu cho nó.” Hill khẽ cười.
“Tôi nghĩ.” Clarice nói: “Có lẽ anh thích cả hai cuộc sống đó.”
“Cô nói đúng, là do tôi quá tham lam, thế nhưng tôi hiểu mình chỉ có thể chọn một. Cho nên tôi sợ, con người khi đối mặt với lựa chọn đều sẽ có hối hận, chúng ta luôn luôn nghĩ, nếu lúc đó mình chọn con đường khác thì bây giờ đã tốt đến thế nào. Tôi muốn người yêu tôi, thế nhưng tôi cũng không muốn vứt bỏ bạn bè.” Hill bất đắc dĩ.
“Giáo sư, bây giờ ngăn cản Francis vẫn còn kịp, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác.”
“Từ lâu đã trễ rồi.” Hill lạnh lùng ngắt lời nói.
Tên đã bắn ra làm sao thu về được? Từ nhiều năm trước, khi hắn quyết định làm chuyện này thì đã không còn đường nào quay đầu lại nữa. Sai cũng tốt, đúng cũng tốt, cho dù kết quả là thế nào hắn đều phải chấp nhận.
Bản chất của hắn, chính là con bạc được ăn cả ngã về không.