Hắn hôn rất cẩn thận, như sùng kính dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua từng chiếc răng hàm bén nhọn kiên cố, đảo qua từng phần thịt mềm trên nướu, từ từ khiến chiếc hôn càng thêm triền miên, tay hắn đặt sau đầu Hannibal — đây đúng là một bước tiến, Hanni cuối cùng cũng đã chịu giao phần gáy mình cho Hill chạm vào — ngón tay mềm mại lướt qua mái tóc vàng nhạt vuốt keo.
Rất nhanh, Hannibal cũng đáp lại, y cởi bỏ bao tay sau lưng Hill, giật tung áo sơmi của hắn, đem bàn tay lạnh lẽo vỗ về cơ thịt trên thắt lưng đối phương, phần eo Hill hữu lực mà mềm dẻo, sức bật kinh người, có thể khiến hắn nhanh chóng phản ứng với tất cả tình huống khẩn cấp, đương nhiên cũng có thể thỏa mãn cái người rất soi mói trong một số hoạt động.
Hai người cứ như thế mà vừa chậm rãi hôn nhau, vừa đi đến sofa, đến tận khi Hill té ngã vào sofa nhưng tay vẫn vuốt ve mái tóc vàng của Hannibal, đôi môi khẽ rời khỏi đối phương, cười nói: “Lần trước anh giày vò tôi thảm luôn, Hanni, anh thật nên nhìn khuôn mặt của tài xế xe taxi….”
Đôi mắt nâu không mang theo tình cảm của con người mà tràn đầy dục vọng, sát dục, thực dục, tình dục như loài dã thú, trắng trợn mà ẩn nhẫn, lý trí của Hannibal bao giờ cũng cao hơn bản năng, cho nên y vĩnh viễn khống chế được bản thân, y chi phối tà ác mà không phải bị tà ác chi phối, đồng thời luôn cư xử một cách ưu nhã hữu lễ. Y tựa như một bí ẩn không thể giải thích, mọi người bao giờ cũng sợ điều mình không biết, cố gắng đi tiêu diệt những gì mình không thể khống chế được. Thế nhưng Hill yêu đôi mắt không giống nhân loại này vô cùng, mê muội nó vô vàn.
“Cậu nên may mắn vì tôi không giết cậu.” Dù sao Hannibal thật sự muốn giết, ngay lúc đó Hill cũng không đủ sức phản kháng.
Hannibal dùng những ngón tay linh loạt từng chút từng chút mở những chiếc nút trên áo sơmi của Hill, để lộ ra phần thân thể rắn chắc hữu lực bên trong, chữ cái trên ngực đã kết vảy, có vài nơi vết thương đã khép lại, những chỗ bị phỏng đã lột ra lớp da thịt mới đỏ hồng.
Mái tóc màu vàng nhạt rũ xuống trước mắt Hill, hắn không thấy Hannibal đang làm cái gì, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được đau đớn từ ngực truyền lên, dịch thể dính dớp không rõ tràn ra từ vết thương, khi Hannibal ngẩng đầu nhả ra một miếng vảy khô nâu đỏ, khóe miệng còn vươn chút tơ máu thì, Hill mới hiểu được đối phương đang làm gì.
Hannibal cắn vết thương mới vừa khép lại của hắn, giật lấy miếng vảy đóng trên vết thương, mút lấy phần máu tươi tràn ra, chữ H đỏ hồng lại một lần nữa nhỏ máu trước ngực Hill, đau nhức như thiêu đốt, thế nhưng đó chẳng là gì đối với Hill.
Hill bất đắc dĩ: “Tôi có thể xăm chữ này cho anh….” anh đỡ phải xé nó tóe máu thêm lần nữa.
Đầu lưỡi liếm qua vết thương vừa mới gây ra, đau đớn bị nhạy cảm thay thế, cảm giác ngứa ngáy không chỉ có ở thân thể, trong nội tâm sâu thẳm càng mang một cảm giác ngứa ngáy khó tả, lúc này đây không có gì ám muội, mà lại có phần thân mật.
Hannibal bận rộn cả đêm, y không dự định làm gì với Hill, mà Hill cũng không có hăng hái, còn hơn một cuộc yêu kích thích vui sướng, hắn càng mong có thể kéo dài bầu không khí lười biếng lại ấm áp này, đôi bên dựa sát vào nhau không cần làm gì cả.
Sofa cũng không lớn, kích cỡ cơ bản mà các khách sạn cung cấp, đối với hai người đàn ông mà nói, nó không đủ, cho nên Hill chỉ có thể cam tâm tình nguyện trở thành nệm cho Hannibal, mái tóc vàng nhạt của y an tĩnh không hề động trong đường nhìn của hắn, tay Hill vẫn ôm lấy vòng eo người yêu như cũ, vuốt ve thong thả.
“Bạn của Abigail chết? Marissa?” Hill mơ hồ nhớ tên của cô bé kia.
Mái đầu vàng nhạt khẽ ngẩng lên, thân thể dựa vào Hill gật đầu. Được rồi, tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng những động vật ăn thịt cỡ lớn mạnh mẽ ở châu Mỹ kì thực đều là động vật họ nhà mèo cả, có chút tập tính của động vật họ nhà mèo cũng là bình thường.
Hiện tại hình dạng Hannibal nhắm mắt lại nằm dựa trên người hắn lười biếng quả thực dịu dàng đến mức làm tim gan Hill run rẩy, hắn nhịn không được vươn tay ôm người trong lòng chặt thêm một ít, lấy thảm trên sofa kéo qua đắp lên người y, nhẹ nhàng kéo cao đến cằm.
“Hanni?” Hill còn muốn hỏi gì đó, thế nhưng Hannibal có chút phiền, đôi mắt nâu lợi hại bỗng nhiên mở, ngẩng đầu trực tiếp cắn lên vai Hill một cái, đến tận khi đổ máu mới một lần nữa nhả ra quay về vị trí cũ mà ngủ.
…. Hill bất đắc dĩ cúi đầu nhìn vai mình, còn tiện thể xé ra một miếng da, răng của Hanni thực là quá tốt, cũng may là không cắn vào động mạch, Hill rất sáng suốt câm miệng không dám làm phiền người yêu đang nghỉ ngơi.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hannibal, từ trên xuống dưới, mềm nhẹ mà có tiết tấu, hiếm có khi Hannibal không tính toán với hắn. Y đi đến nhà Marissa bắt cô bé, mang cô đến nhà gỗ để con mồi của Hobbs rồi gác lên sừng hươu mà giết, sau đó suốt đêm chạy về khách sạn… giờ đã là bốn giờ sáng.
Ba tiếng đồng hồ sau, Will gõ cửa phòng y, rồi theo Abigail đi tới nhà gỗ, phát hiện thi thể sau đó bận rộn cả một ngày đêm. Cho nên Hannibal chỉ định nhắm mắt nghỉ một hồi, dù sao còn phải đứng lên tắm táp rửa ráy.
Hill đương nhiên cũng biết chuyện này, cho nên sau khi Hannibal đã nằm nghỉ nửa tiếng đồng hồ, hắn đành nhẹ giọng gọi y dậy. Hannibal tỉnh táo rất nhanh, xoay người rời khỏi sofa đi vào phòng tắm tắm táp thay quần áo.
Hannibal là một người có cuộc sống cực kì kỉ luật, cho dù đi săn bắn thì cũng có kế hoạch giảm xóc. Khi y còn là bác sĩ ngoại khoa khó tránh khỏi chuyện mổ thâu đêm. Thế nhưng khi đã trở thành bác sĩ tâm lý, tất cả lịch hẹn đều được sắp xếp trước đó hai tuần. Y một ngày đêm tối đa chỉ tiếp hai bệnh nhân.
Cho dù có thích săn bắn lúc nửa đêm bao nhiêu, cuộc sống vẫn rất thong dong, thậm chí còn có thời gian đến các buổi hòa nhạc, gặp gỡ đồng nghiệp…. Cho nên Hill cho rằng Hannibal bởi vì Will mà đánh vỡ quy luật cuộc sống của mình, cả ngày bôn ba cũng không phải một chuyện tốt… Được rồi, hắn có chút ghen tị, chỉ có một chút thôi.
Hannibal quá quan tâm Will, không, chuẩn xác mà nói, y quá quan tâm đến trò chơi này. Tới gần FBI quá mức, còn để bí mật của mình bại lộ trước mặt Abigail… Thượng đế ơi, Crawford cũng không phải thằng ngốc thiệt!
Cho nên sau khi Hannibal đã thay xong một bộ âu phục khác đi ra ngoài, Hill mang cà phê đã pha xong đi lại, nói đùa: “Cho dù là lúc đối phó với tôi, anh cũng không để tâm đến thế.”
“Đố kị không phải thói quen tốt đâu.” Hannibal ưu nhã ngồi lên ghế, cầm lấy ly, uống một ngụm cà phê: “Tệ lắm đấy, Hill.”
“Anh làm tôi muốn hận Will luôn.” Mặt Hill không thay đổi mà trêu ghẹo.
Hannibal nâng mắt nhìn hắn một cái, im lặng một hồi: “Không mất bao lâu đâu, tự tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Mắt Hill lóe lên, có chút kinh ngạc, Hannibal dự định xử lý Will?
“Sooner or later.” Hannibal trầm tĩnh nói.
Không đến mức nhất định phải xuống tay với Will, hiện tại Will không biết gì cả, anh cũng chưa chắc đã hiểu được thân phận thật sự của Chesapeake Ripper, cũng chưa hẳn sẽ làm việc lâu dài với BAU, chỉ cần chặt đứt đầu mối là đủ rồi. Hannibal có thể làm sạch sẽ, không ai có thể tra ra bất cứ điều gì từ mấy cái thi thể ấy.
Nghĩ thôi cũng biết phân tích sẽ ra những gì— có kiến thức y khoa bài bản, cho nên có thể là bác sĩ, pháp y, có xe và thời gian, là giai cấp tư sản, cường tráng có thể chế ngự người bị hại, cho nên cao to cường kiện, làm việc cẩn thận có kế hoạch, cho nên bề ngoài vô hại giỏi ngụy trang; cũng đủ thông minh, thậm chí có can đảm khiêu khích FBI, tính cách tự đại kiêu ngạo.
Thoạt nhìn có rất nhiều miêu tả? Nhưng kì thực hữu dụng không bao nhiêu.
Pháp y, bác sĩ từng hành nghề và đang hành nghề ở Chesapeake có bao nhiêu? Trong đó là nam đồng thời thân thể cường tráng có bao nhiêu? Chỉ cần là bác sĩ thì hầu như đều là người thành đạt rồi, giàu có thông minh, nói cũng như không, mà phần lớn bác sĩ đều tự đại cả.
Chỉ cần phương thức chọn người bị hại của Chesapeake Ripper không bị phát hiện, Hannibal vẫn còn an toàn. Điều phiền phức duy nhất chính là nếu có một ngày Will phát hiện Chesapeake Ripper ăn thịt người. Hannibal rất dễ bị hoài nghi, dù sao không mấy (tiền) bác sĩ để ý đến chuyện ăn uống như vậy… Thế nhưng Hill có phương án giải quyết của mình.
Tiền đề là Hannibal không tự mình chơi đến mức để lại bằng chứng phạm tội— cho dù là vật chứng hay nhân chứng.
#
Thi thể Marissa dựa theo kế hoạch Hannibal bị phát hiện, máu tươi nhỏ xuống đầu Abigail, Will cầm đèn pin liếc qua một cái liền không tiếng động thở dài, Hannibal và Hill theo ở phía sau.
Nguyên bản Alana hẳn ở lầu dưới với Abigail, thế nhưng cô bé bị kích động giãy ra khỏi vòng tay Alana trực tiếp chạy lên lầu, khi nhìn thấy cô bạn thân chết thảm trên sừng hươu, cô bé thét lên một tiếng thê lương.
Tóc tai Marissa bù xù, giống như mới bị người tha ra từ trên giường, bỏ đi áo ngủ, đóng lên sừng hươu, thân thể trần trụi của cô bé bị sừng hươu xuyên thành 5,6 lỗ, máu tươi chậm rãi lan ra mặt đất.
Thực sự là nghiệp chướng… Hill thở dài, nhìn vết máu dần dần khô cạn trên mặt đất, hắn không hề nhìn đến thi thể. Gặp sai một người, nói sai một câu, cái giá phải trả chính là mạng sống của mình.
Hannibal mang găng tay cao su mở miệng Marissa, sau đó nói: “Chỗ này có vết máu, không phải của cô bé, là hung thủ.”
“Cô bé cắn gã?” Will thấu lại xem.
“Đại khái là vậy.” Điện thoại gọi cho Crawford ngay lập tức được gọi đi, mà tốc độ FBI cũng rất nhanh, không bao lâu Crawford hùng hổ xông vào, hỏi Will: “Không phải cậu nói gã sẽ không tiếp tục gây án sao?”
“Tôi không biết, gã cứ vậy….” Will cũng không hiểu vì sao mình nói sai, đồng thời anh cũng rất hổ thẹn.
“Người hiềm nghi của chúng ta đâu?” Crawford hỏi tiếp.
“Anh ta nói mình là anh trai nạn nhân của tên bắt chước.” Hill giải thích.
“Cậu nghĩ gã ta giết em gái mình và cô gái này?” Crawford hỏi lại.
Hill nhún vai: “Tìm được anh ta thì sẽ biết. Ở đây có DNA của hung thủ.”
Will dường như còn muốn nói gì đó, thế nhưng rốt cuộc anh không nói.
“Với lại, Abigail đâu?” Hill đem trọng tâm câu chuyện chuyển tới chỗ khác, quả nhiên lực chú ý của Will liền chuyển dời.
Anh chần chờ: “Alana đã đưa con bé đi, đưa về nhà chờ tin tức.”
“Ở đây giao lại cho CSI đi, chúng ta về hỏi Abigail.” Hill khuyên bảo, cuối cùng Will gật đầu.