Trong phòng ngoại trừ vết máu và thịt vụn ra thì toàn những thứ đồ vật đặc biệt, bắt mắt nhất là một cái giá siết cổ chỉ làm nạn nhân nghẹt thở chứ không chết, phía trên cái giá còn có vết máu rất rõ ràng, người bị treo trên đó đúng như miếng thịt đặt trên thớt gõ, không có chút xíu năng lực phản kháng nào.
Thế nhưng Hill cũng chỉ nhìn lướt qua mấy thứ này, hắn đem tất cả lực chú ý đặt lên người Will, người mang vẻ mặt mờ mịt, hai tay đầy máu. Hill chậm rãi đi qua, không làm giật mình người đồng nghiệp tựa như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ nát kia.
Cảm nhận được có người tới gần, Will run rẩy, anh muốn quay đầu, nhưng cổ lại cứng ngắc.
“Will, là tôi…” Hill hết sức dịu dàng: “Cậu có sao không?”
Lông mi thật dài run run, sau một hồi Will mới giật mình thoát khỏi thế giới ảo tưởng, anh lấy tay vuốt mặt: “Tôi… tôi cần chút thời gian suy ngẫm.”
“Anh làm rối loạn hiện trường rồi, Will.” Beverly đi tới, do dự mà nói.
“Xin lỗi.” Will khẽ nói, nhưng dù sao Crawford không có ở đây, tiếng xin lỗi này không nói với riêng ai mà nói với tất cả đặc vụ, Beverly nhìn thoáng qua Hill, rồi đành quay đi tiếp tục thu dọn chứng cứ.
“Will, ở đây không phải hiện trường giết người, Mason Verger tự mình uống thuốc, tự mình cắt mặt cho chó ăn… Cậu về nhà đi?” Dù sao gã đó còn chưa chết mà.
“No, no, không phải vậy.” Will đột nhiên đứng lên, ánh mắt trở nên bén ngót, anh nhìn thẳng Hill: “Cậu cũng nhìn ra được mà, đây không phải chơi thuốc quá liều, đây là mưu sát.”
“Lúc đó còn có người, ở chỗ này…” Cho dù không tiến vào não Will, Hill cũng có thể nhìn ra đầu óc anh đang xoay vòng tròn, điên cuồng hoạt động, tìm ra manh mối.
Hill nhíu mày, nói: “Cậu cần nghỉ ngơi, ngay!”
“Không, tôi nhìn thấy thứ gì đó, rất nhanh thôi, rất nhanh là sẽ phát hiện ra, tôi…” Will tiếp tục chống cự, sau đó con chó bắt đầu ghét việc giằng co với đặc vụ, ngửa đầu tru lên.
“Chết tiệt, nó cắn tôi!” “Mau giữ nó lại, giật lại!” “Trời, trời đất ơi!” “Đừng xáo trộn hiện trường, coi chừng Crawford bây giờ!”
Hiện trường ầm ầm như mở party khiến người ta mắc ói, các cô gái bắt đầu đứng lên bàn vừa cởi vừa múa, phía dưới có ngàn con heo rừng rầm rầm chạy qua. Pháo hoa nổ tung tóe sát bên tai, tựa như bọn họ ở sát vách đường băng sân bay.
Cả người Will co giật, như báo trước cho một cơn động kinh, Hill cảm thấy đầu đau như búa bổ, thật muốn học Crawford rống lên hai tiếng thế nhưng lại sợ làm Will thêm kinh hãi, hắn muốn mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ xoa xoa huyệt thái dương mà thở dài.
“Mấy người! Đang! Làm! Cái! Khỉ gì?!” Một tiếng rống khiến làm hiện trường lập tức im lìm.
Tuy rằng Hill không thích Crawford nhưng không thể không nói, sự có mặt của gã như có người lãnh đạo vậy, sau khi tiếng rống vang lên, tất cả đều trở nên ngay ngắn có trật tự lập tức, tựa như cảnh hỗn loạn chỉ là một cơn ảo giác.
“Tôi muốn đi gặp bác sĩ Lecter.” Will lẩm bẩm nói.
“Will?” Hill kinh ngạc nhìn anh, sự ỷ lại của Will đối với Hannibal đã tới tình trạng này rồi sao?
“Bây giờ tôi có chuyện phải nói với anh ta.” Will vừa nói xong thì không còn để ý đến lời phản đối của bất cứ ai, thực tế, không ai muốn phản đối anh cả, Will xông ra ngoài, Crawford chỉ có chút giật mình nhìn bóng lưng của anh, rồi lập tức kéo Hill đang chuẩn bị chuồn đi lại, mặt mày xanh lét nói: “Tôi tìm cậu có chuyện, đặc vụ Noras, ngay!”
“Anh không thấy tình trạng của Will lạ lắm à?” Hill cố gắng quên cái dự cảm khó chịu trong lòng.
“Vậy cậu ta có nói với cậu là đi đâu không?” Crawford hỏi.
“Bác sĩ Lecter….”
“Vậy là đủ rồi, có bác sĩ Lecter, còn cần cậu làm gì?” Crawford không nhịn được cắt ngang lời hắn.
Hill nhìn gương mặt không vui mà kiên định của Crawford một chút, cuối cùng cũng chọn ở lại, chờ Crawford một chút, đưng nhiên, thái độ chẳng vui vẻ chút nào.
“Đừng có nhìn tôi bằng khuôn mặt như vậy, cậu quá quan tâm tới Will rồi!” Crawford gầm nhẹ: “Cậu thì làm được gì? Tôi vừa mới từ chỗ bác sĩ Lecter về, anh ta đang ở nhà, và cũng hoàn toàn có đủ khả năng giúp Will.”
“Anh muốn nói gì?” Hill hỏi.
“Abigail, con bé biến mất rồi, chạy trốn.” Crawford nói nhanh gọn.
“What?”
“Trại an dưỡng nói không ai ký tên cho con bé ra ngoài hết, con bé tự trốn đi. Tôi đã nghĩ nó trốn ở chỗ Will hay bác sĩ Lecter. Thế nhưng Will ở hiện trường, còn chỗ bác sĩ Lecter thì tôi đã tới rồi, không có.” Crawford nghiêm túc nói: “Cậu còn chưa hiểu sao? Nó biết nó không thoát nổi tội nên chạy rồi.”
“Đó là vì anh đe dọa nó, vụ chim bách thanh vốn có thể bỏ qua cho nó.”
“Cậu muốn nói với tôi bỏ qua cả vụ nó giết người hả?” Crawford vốn định rống lên, gã nhìn bốn phía, rồi đè thấp giọng: “Tôi còn nghi nó giết chết bạn nó nữa. Cậu có còn nhớ chuyện Will nói không, cái người gọi điện có thể là đồng bọn của chim bách thanh, thậm chí là Chesapeake Ripper.”
“Nói cách khác chúng ta có thể thông qua Abigail bắt được Chesapeake Ripper, thế mà trước khi bắt đầu điều tra, nó chạy mất! Bây giờ tôi dự định ra lệnh vây bắt, thế nhưng tôi cần chứng cứ và lý do xin truy bắt.”
“Bây giờ, tôi cần cậu giúp!” Crawford có phần nóng nảy, gã nghĩ mình đã nhượng bộ quá nhiều trong vấn đề Abigail rồi, con bé đã gây quá nhiều chuyện cho cả tổ đặc vụ của gã.
Đương nhiên, còn có sự dung túng của Lecter và Will, thêm cả sự gây rối của Hill! Gã nhịn không được trừng Hill, còn Hill thì suy nghĩ một chốc rồi lại nói: “Ở vấn đề Abigail, tôi đứng về phía anh.”
“Sức ảnh hưởng của Abigail đối với Will quá lớn, hơn nữa còn không phải là ảnh hưởng tốt.” Hill bình tĩnh giải thích.
Hannibal nên giết con bé từ sớm mà không phải đến bây giờ, khi FBI đã chú ý tới nó. Dù sao, chỉ cần Hannibal xử lý sạch sẽ, không để lại chứng cứ. Nếu Crawford đã tới chỗ Hannibal mà vẫn không tìm được Abigail thì phỏng chừng Hannibal đã xử lý gọn rồi, hắn rất tự tin với năng lực của người yêu.
“Rất tốt, chúng ta quay về cục, đừng động tới cái vụ tự mình hại mình điên khùng này.” Crawford lầm bầm, rồi cười một nụ cười cứng đơ đầu tiên trong ngày.
#
Lúc Crawford tới, Hannibal đang rót một ly vang đỏ.
Quả thực y cần khao thưởng chính mình, tối hôm qua, nói cho chính xác thì sáng sớm hôm qua, khi y vừa xử lý Mason xong, về văn phòng thì đã bắt gặp Abigail trốn ở đó.
Con bé vô cùng lo lắng, mà con bé đúng là có cớ sầu lo. Bởi vì một hành động cực kỳ ngu xuẩn mà Abigail đặt tất cả mọi người trong vòng nguy hiểm, ngay cả con bé cũng vậy, nó là người đứng mũi chịu sào mà Crawford tuyệt đối không bỏ qua.
“Chú giết Marissa?” Abigail dùng cặp mắt kinh ngạc nhìn Hannibal.
Hannibal nhìn lại bằng một ánh nhìn bất định, y không mặc âu phục, bên trong chiếc áo gile là áo sơmi tay xắn đến khuỷu, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp mạnh mẽ.
“Chú xin lỗi, Abigail.” Hannibal nói, vẫn ưu nhã phong độ như cũ nhưng trong bóng tối đã để lộ răng nanh của dã thú: “Chú không thể bảo vệ cháu thêm nữa.”
“Crawford đã biết quá nhiều rồi, cháu không thể nào trốn thoát nổi.”
Đến lúc đó, gương mặt Abigail vừa như sợ hãi vừa như sắp khóc, nhưng con bé chỉ run nhẹ, từng bước lùi ra sau, mà vẫn biết mình không thể trốn thoát.
“Cháu không muốn chết.” Những lời này là thật lòng.
“Chú biết.” Hannibal vẫn dịu dàng như trước, y bước về phía trước một bước, sau đó ôm lấy cô bé đang run rẩy, vuốt tóc cô an ủi, như một người cha thật sự.
Đôi tay mạnh mẽ ổn định của y tỏa ra hơi ấm, tựa như che chở cô khỏi mọi sợ hãi, nguy hiểm trên đời, y nói bên tai Abigail: “Chú biết, nhưng đời này chú không thể bảo vệ con thêm được nữa.”
“Xin lỗi.”
Hannibal đánh hôn mê Abigail, đặt ở trong vali đã chuẩn bị, dự định mang về nhà xử lý, thế nhưng lại nhìn thấy Crawford chờ ngay ở cửa, cho nên y không mang bất cứ thứ gì về nhà mình.
Crawford tới hỏi chuyện về Abigail, thế nhưng gã không có chứng cứ, thậm chí cũng không biết người cần tìm đang ở vali trong cốp xe—đang hôn mê.
Hannibal vẫn thong dong, ổn trọng trước sau như một, không nhanh không chậm trả lời những vấn đề gay gắt của Crawford. Đến tận khi chuông điện thoại reo như đòi mạng vang lên trong túi Crawford, gã chủ quản BAU này vừa nghe xong vài câu là mặt liền biến sắc.
Hannibal khẽ hạ mắt, mơ hồ nghe được vài từ gián đoạn — Mason, Will… Y có thể hiểu đại khái chuyện gì đang diễn ra, thế nhưng Mason có thể sống sót cũng đã không tệ rồi. Dù bây giờ, đối với gã mà nói, chết là giải thoát, sống mới là một loại dằn vặt.
Hannibal thấy Crawford vội vàng tạm biệt, sau đó đi ra ngoài. Y ngồi tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi liễu, lúc đứng dậy thì y đem cô gái trong xe ra để xử lý.
Tất cả đều trong kế hoạch, ngoại trừ cửa của y đột nhiên bị Will mở, anh ta cứ xông vào như thế…
Cũng may những bộ phận có thể nhận ra của Abigail đều bỏ vào túi đen, mà phần thịt đang được muối trên bàn bếp chỉ rất bình thường, thịt hồng máu đỏ lênh láng, thoạt nhìn không khác một tảng thịt bò.
Hannibal nhẹ nhàng dùng chân di chuyển cái túi sang vài bước, cố gắng không làm Will chú ý, y đi về phía vòi nước, rửa sạch tay, chậm rãi lau khô, tự như một bác sĩ tâm lý bình thường đang làm cơm thì bị bệnh nhân quấy rối thôi.
“Will, có chuyện gì mà cậu lo lắng vậy?” Giọng nói Hannibal vẫn nhẹ nhàng ôn tồn.
“Tôi có một ý nghĩ.” Will không nhìn ra cái gì khác thường, anh theo Hannibal vào phòng khách, tránh xa nhà bếp, Will xoa xoa huyệt Thái Dương: “Về Chesapeake Ripper.”
“Chậm rãi nói, Will.” Hannibal săn sóc rót cho anh một ly nước, “Coi bộ anh không được khỏe.”
“Tôi mệt chết được, bác sĩ Lecter.” Will gục đầu xuống.
“Cậu cần nghỉ ngơi.”
“Không phải bây giờ, tôi cần nói chuyện với anh, anh biết tôi thường xuất hiện ảo giác. Tôi không có đầu mối về Chesapeake Ripper, tất cả đều như bao phủ trong sương mờ.” Will mở lòng bàn tay, dùng giọng nói kích động run run mà nói: “Sau đó tôi ý thức được, hôm nay khi tôi ở hiện trường, thấy một con chó ăn phần thịt trên mặt Mason Verger… Tôi đột nhiên hiểu được, Chesapeake Ripper không phải ăn cắp nội tạng, cũng không phải thu chiến lợi phẩm.”
“Gã ăn bọn họ.” Will nhìn chằm chằm Hannibal: “Chúng ta tìm một tên ăn thịt người.”
“Như Hobbs?” Hannibal nghiêng đầu hỏi.
“Chesapeake Ripper khác chim bách thanh, chim bách thanh yêu những cô bé gã giết, còn Chesapeake Ripper? Gã mổ bụng nạn nhân là vì sỉ nhục, đối với gã, đó chỉ như thịt bò thịt heo, mà không phải con người.”
“Còn có gì khác không?”
“Mới đầu chúng ta nghĩ gã ăn trộm nội tạng, có kiến thức bài bản về y học nhưng hiện bây giờ không làm nghề y nữa.” Will nói: “Nhưng nếu như gã ăn họ thì… có thể tất cả đều không phải vì tiền, cũng không phải chán nản cuộc đời, thậm chí, y có một cuộc sống giàu có.”
Hannibal nở nụ cười nói: “Rất tốt.”
Cực kỳ tốt, Will.