Ngồi thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, Trác Kỳ cứ suy nghĩ mãi về chuyện mà Hoàng Thượng nói, dạo gần đây cách cư xử của ngài đối với Trác Kỳ càng lúc càng yêu thương dịu dàng hơn. Thi thoảng đang trò chuyện ngài rất thích ôm Trác Kỳ vào lòng mình, hôn miết các điểm trên gương mặt cậu. Những cử chỉ thân mật này.. Thật làm người khác dễ bị dao động biết bao. Ngài bảo hôm nay đi đón một người, nhưng lại không cho Trác Kỳ theo, chỉ bảo cậu đợi.
- Bảo là muốn mình gặp một người nhưng lại không cho mình theo.. A, chán chết mất. Mình nhớ bảo bối quá
Trác Kỳ muốn đi tìm Ninh Kiều, có lẽ trốn một tý cũng không sao. Nghĩ rồi cậu nhìn ra bên ngoài quan sát xem có ai không rồi chạy thật nhanh đến Thái An cung, vừa nhìn thấy Trác Kỳ đến, Ninh Kiều kêu những người hầu chăm sóc mình đi lấy bánh và trà, còn bảo họ đi ra ngoài để nói chuyện riêng với Trác Kỳ.
- Thần tham kiến công chúa điện hạ.
- Ngươi đứng lên đi.
Ninh Kiều vừa nói vừa nhìn những người kia đi ra, họ vừa đóng cửa thì Ninh Kiều lập tức nhảy xuống ghế vui vẻ nhào đến ôm Trác Kỳ.
- Anh haiiiii !
Trác Kỳ khi đã thân với Ninh Kiều, cậu bảo con bé gọi cậu là anh hai, còn nói ở nơi của cậu từ đó là gọi người mà mình rất yêu quý, cậu khao khát được em gái mình gọi hai từ này biết bao nhiêu kể từ lúc gặp Ninh Kiều. Chỉ những khi không có ai ngoài hai người thì Ninh Kiều hẳn gọi.
- Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan. Hôm nay Ninh Kiều chơi có vui không?
Ninh Kiều híp mi gật đầu lia lịa rồi tựa đầu lên vai Trác Kỳ.
- Anh hai dạo không đến gặp Ninh Kiều, có phải rất bận không ?
- Khá bận nhưng vẫn tranh thủ sắp xếp mọi việc đến chơi cùng Ninh Kiều.
- Anh hai không cần lo việc không ai chơi cùng muội đâu, sắp tới hoàng cô về rồi. Cô cô sẽ chơi cùng Ninh Kiều.
Trác Kỳ hỏi một lát thì mới biết về người Quận chúa Thất Tử đó, nhưng cậu cũng không để tâm lắm, chuyện cứ đến đâu thì đến. Chơi được một lát thì có người đến đưa cậu đi bảo là hoàng thượng triệu cậu đến, vừa bước vào điện Tĩnh Âm cậu đã nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp nào đó, mặc trên người y phục rất đẹp mà chỉ những người trong hoàng tộc mới được mặc. Đoán mò cậu nghĩ đây là Thất Tử nên liền quỳ xuống hành lễ
- Thần xin tham kiến Quận Chúa.
Nghe tiếng nói, người kia quay lại nhìn cậu, giọng nói nghe rất đanh đá không có tý nào là coi trọng đối phương, nàng hỏi.
- Ngươi là Hoàng Trác Kỳ, con hồ ly thành tinh mà mọi người nói đây sao ?
Dù là đang bị nói xấu nhưng Trác Kỳ vẫn giữ lễ không hề có chút phản ứng thái hoá nào.
- Người khác gọi thần là hồ ly sao? Thật quá khen ngợi thần rồi, vốn loài hồ ly xinh đẹp và thông minh như vậy. Thần không phải, thần chỉ là con cú chuyên đi quan sát những con quạ xấu xí nhưng luôn miệng mồm soi mói người khác thôi.
- Haha, nói hay lắm. Miệng mồm ngươi cũng thật giảo hoạt đi. Gương mặt bán nam bán nữ này lại cộng với tài ăn nói thì chẳng trách hoàng huynh lại để ý ngươi như vậy
Thất Tử vừa nói vừa nâng cằm Trác Kỳ ngắm nhìn quan sát. Chợt Hoàng Thượng từ đâu bước đến, nhìn thấy cảnh đang diễn ra trước mắt. Ngài nhíu mày, cảm thấy bầu không khí đang dần trầm xuống, Trác Kỳ nghĩ mình nên đi thì tốt hơn, cậu cúi người xin phép rồi lui ra ngoài cửa chờ đợi.
- Thất Tử, người đó. Không thể đùa giỡn được.
- Hả..? Tại sao chứ !? Tên nô tài này rất thú vị, muội muốn đem hắn về cung mà "chăm sóc" hắn.
- Ai cũng được, trừ Trác Kỳ ra.
- ... Gọi tên ? Cả hai người đã thân thiết đến mức nào thế ? Hoàng huynh, có phải huynh giống như những kẻ trong cung nói.. Huynh có hứng thú hắn?
Hoàng Thượng im lặng không nói gì, Thất Tử như hiểu chuyện liền bỏ đi khỏi Điện. Vừa đi vừa nghĩ sẽ không để yên chuyện này và đúng là như vậy thật.
Từ lúc trở về liền y liền giám sát mọi nhất cử nhất động của Trác Kỳ và hoàng thượng rồi ra những lệ cấm, Trác Kỳ không được ở gần hoàng thượng quá chục bước chân, chỉ theo hầu hoàng thượng buổi sáng, không hầu buổi tối, cấm cả hai có cử chỉ thân mật gì với nhau, suốt ngày cho người bám sát Trác Kỳ, đối với cậu thật sự khá là bất tiện. Nếu là bình thường thì Trác Kỳ đã nghĩ ra kế xoá sổ chuyện này rất gọn rồi, nhưng kì lạ là lại hoàn toàn nghe theo không một chút ý kiến, vì chỉ hầu buổi sáng nên có vô số việc muốn hỏi hoàng thượng, chỉ cần quá xế chiều là không được hỏi nữa.
Hiện bây giờ là ban đêm, Trác Kỳ cũng chuẩn bị về tư thất của mình, trên đường đi ngang vườn Ngự Uyển, cậu lại nghe tiếng đàn quen thuộc. Là tiếng đàn mà hoàng thượng thường gảy, cậu mỉm nhẹ môi rồi đi vào và đúng như những gì đang trông đợi trong đầu, cậu chậm rãi đến gần mà không gây tiếng động, ngồi xuống bên cạnh ngài.
- Trời đã khuya, người vẫn đàn cho ai nghe vậy chứ?
- Trẫm đàn cho người trong lòng nghe, thầm cầu mong y nghe được mà đến bên cạnh trẫm.
- Vậy.. Thần có phải là ngán đường người đó đến tìm hoàng thượng không ?
- Ngươi đoán xem ?
Nói rồi Trác Kỳ chủ động nhích người lại gần hoàng thượng, tựa đầu vào vai Tần Minh. Thường thường có người lén theo sau quan sát hoàng thượng, nhìn thấy Trác Kỳ ở gần hoàng thượng liền sẽ báo cho Quận chúa, người đó chạy đi báo nhưng nàng đã ngủ là sẽ ngủ say như chết, trời sập cũng không dậy. Dậy rồi sẽ trảm kẻ làm phiền.. Cho nên là đêm đó Trác Kỳ được ở cạnh hoàng thượng khá lâu, tỉnh dậy hay tin thì Thất Tử rất giận, cùng lúc đó cũng có Huệ Phi ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
- A!! Đúng là hết cách, hắn dám cả gan coi thường ta như vậy. Nhất định phải cho hắn biết tay !
- Quận chúa bớt nóng giận, thay vì động thủ sao ta không lập mưu ?
- Lập mưu..? Tỷ có kế gì sao ?
- Dù có cấm thế nào thì hoàng thượng cũng sẽ gặp hắn, tỷ biết hắn rất trọng thể diện và chữ tín. Chi bằng chúng ta làm như thế này ... ... ...
Quận chúa nghe xong mỉm cười khúc khích, đúng là kế này có thể cho Trác Kỳ một trận, nhưng cũng không ngờ chuyện này cũng là mưu đồ của Huệ Phi..
Danh Sách Chương: