• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vẫn là giấc mơ đó..
Trác Kỳ giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ kia, cứ lặp đi lặp lại từ lúc cậu đến đây, Trác Kỳ không hiểu nó có ý nghĩa gì, âm thanh từ tiếng sáo cứ ám ảnh không dứt.
Thời gian thấp thoáng trôi qua đến hai ngày nữa là sẽ diễn ra hội lễ hoa đăng, khá nhiều phi tần đến điện Thái Hoà tập dượt các tiết mục ca múa nhằm đến lúc đó sẽ gây ấn tượng với hoàng thượng. Nên chỉ cần đi ngang là nghe tiếng đàn hát rất hay, Trác Kỳ vốn thích nghe hát nên nán lại đứng ở ngoài không vào trong. Chợt cậu nghe thấy có hai người đang trò chuyện nhắc đến Từ Dung.
- Không biết liệu Từ Dung tỷ tỷ có đến hay không.
- Nếu nàng ta không đến, cũng chẳng ai để tâm, dù sao ngày mai cũng là giỗ đầu của tỷ tỷ nàng ấy mà.
- Ấy, tỷ tỷ đừng nhắc đến người đã khuất chứ.
- Tỷ xin lỗi. Nhưng có đôi lúc ta thấy nàng ấy thường đứng trước Dung Linh Cung và khóc rất lâu. Mỗi lần đến nơi đều mỗi lần khóc, trông rất thảm thương..
- Muội cũng thấy thương cảm, nhưng tỷ biết.. Nếu tỷ muội ta không tránh xa.. Thì sẽ mang hoạ lây.
Trác Kỳ nghe dứt câu lập tức quay về Uyển Ninh Cung, cậu kéo cả ba người kia ra hỏi cho rõ chuyện.
- Trước khi ta đến đây, nương nương có chuyện gì đúng không?
- Tên ngốc này, tự dưng hỏi linh tinh gì đấy? - Tiểu Uyên thắc mắc vì bị lôi kéo
- Cung Dung Linh, là của ai ?
- Ai..? Ai nói ngươi biết về cung đó? - Cả ba người giật mình đồng thanh nói.
- Vậy đúng là có chuyện? Tại sao không kể ta nghe?
- Ngươi biết thì cũng có thể giúp được gì chứ.. Ngươi quên chuyện đó đi.
- Được, ngươi không nói. Ta sẽ hỏi nương nương.
- Ấy ấy..
Rồi bắt buộc họ phải kể cho Trác Kỳ nghe, Từ Dung vốn có một tỷ tỷ là Từ Hoa, cả hai đều nhập cung vào 3 năm trước và được xếp bậc quý nhân vì tài giỏi và xinh đẹp. Cả hai thật sự rất yêu thương nhau, cho đến một ngày, vì vô tình làm hỏng bức tranh mà hoàng thượng yêu thích nên bị cấm túc ở Dung Linh cung không được bất cứ một ai đến thăm gần nửa năm, không biết xảy ra chuyện gì, vì trầm cảm hay vì bị đối xử ghẻ lạnh mà uống thuốc độc tự tử, chết khá thảm, ngồi gục trên bàn miệng sủi bọt trắng. Thái y chuẩn đoán là trúng độc mà chết, ngày đó chỉ chôn cất, không hậu sự gì quá nhiều.
Cả hoàng thượng cũng không đến thăm, chỉ có Thái Hậu và Hoàng thái hậu đến. Ngày đó Từ Dung khóc đến cạn nước mắt, mỗi bước chân trên con đường về Uyển Ninh cung, đều có nước mắt cô rơi. Rất lâu sau mới có thể bình tĩnh sống vui vẻ như bây giờ, nhưng họ biết. Chưa bao giờ trong lòng cô vơi đi nổi đau đó cả, hoàng thượng không ngó ngàng tới việc sủng ái nên những phi tần thứ bậc cao hơn đều hùa nhau lấy chuyện hành hạ, bắt nạt nàng là thú vui. Tiểu Uyên, Ương cùng Kỷ Hạo đã chịu đựng không ít, may mà hiện tại có Trác Kỳ giúp đỡ.. không thì họ vẫn phải cam chịu dài dài.
Trác Kỳ nghe chuyện rồi càng thấy thương cho Từ Dung, cậu đứng ngoài cửa quan sát thì thấy Từ Dung đang rất chăm chỉ tập múa để chuẩn bị cho ngày lễ hội, có lẽ nàng ấy muốn gây ấn tượng tốt cho hoàng thượng để có thể sống tốt hơn một chút.
Ngày lễ Hoa Đăng diễn ra, khắp vườn Ngự Uyển treo những dây lồng đèn khắp con đường đi. Còn thắp sáng bằng nến, nên mỗi bậc thang bước đi đều có ánh nến soi đường cho các phi tần, người người vận y phục vấn trang cầu kì kiều diễm, phía sau đại sảnh mà các phi tần ngồi dự lễ là một cái hồ, nước rất trong, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ khiến mọi thứ thật thơ mộng. Mùi hương trầm được đốt lên cùng các hương thơm dễ chịu từ người các mỹ nhân, tất cả như đang lạc vào bồng lai tiên cảnh, thật đáng ghen tị với hoàng thượng.
Những hộ vệ đều được cho nghỉ ngơi trong vài canh giờ, họ đều hẹn với nhau đi uống say cả. Chính vì vậy mà Trác Kỳ có cơ hội đi đến Dung Linh cung mà không bị cản trở, cậu mở cửa ra thì thấy nơi này được dọn rất ngăn nắp, lau chùi kĩ lưỡng không đóng bụi. Khác xa với những gì Trác Kỳ nghĩ trước đó.
- Là đây ? Sạch sẽ hơn ta nghĩ. Có một vài điều khiến ta thắc mắc, chỉ cấm túc nửa năm. Khi đến hạn sẽ được tự do, sẽ được gặp lại muội muội, chỉ còn vài ngày tại sao lại phải tự tử ? Nếu là tự tử.. Có người thân mình còn sống, lại không viết thư từ mà chỉ cứ thế rồi đi ?
Nói rồi Trác Kỳ ngồi xuống ghế. Cậu cúi xuống gần sát bàn kiểm tra tấm vải lót được thêu hoa rất đẹp. Vì là màu tím sen cùng với đỏ nên cậu chẳng thể thấy rõ có máu hay không, rồi lại lật tấm khăn lên, bàn rất sạch sẽ không hề có dấu ố đen nào. Cậu thử kiểm tra mọi thứ nhưng không thấy chổ nào khả nghi.
- Chậc, ở đây không có luminol, giờ muốn biết ở đâu có máu thì khó như mò kim đáy biển. Bỏ đi, chắc là tự tử rồi
Trác Kỳ ngán ngẫm bật đứng dậy định đi dự tiệc thì vô tình làm ngã bình hoa, bình hoa khá cao nên vừa ngã ngang liền lăn xuống đất. Nhưng may mà có tấm lót sàn khá dày nên không bể. Trác Kỳ thở phào nhẹ nhõm và cúi xuống nhặt lên.
- May quá, xém nữa thì đắc tội rồi.. Ở đây may tấm lót sàn dày thế làm gì nhỉ.
Trác Kỳ để bình hoa lại lên bàn, vừa có ý định đóng cửa thì cậu chợt sững người lại..
-  Ở thời này, là dùng gỗ tự nhiên, nó khá là khó lau chùi những vết bẩn, nếu dùng tấm lót dày như vậy.. thì khá là bất tiện. Mà máu là một thứ khó lau sạch nhất nếu dính lên gỗ, nếu muốn lau sạch phải pha dung dịch amoniac với nước lạnh mới sạch được.
Như đã gần phát hiện ra manh mối gì đó, cậu vỗ bộp tay một tiếng như chắc chắn.
- Nhưng.. người ở đây có biết điều đó không?
Nghĩ xong Trác Kỳ lập tức đẩy dời bàn vào góc rồi lật tấm lót lên, đúng như cậu nghĩ sàn nhà đầy những vết ố màu đen loang lỗ như lau chất gì đó rất dơ nhưng lau không sạch.
- Miệng sủi bọt, nhưng sàn nhà lại có máu. Haha.. Hiểu rồi.
Rồi Trác Kỳ đột nhiên nghĩ đến Từ Dung, lời cô ấy nói trước đây, nhẫn nhịn, kết thúc.. Nương nương nhất định muốn trả thù?!
Nhưng nàng ta còn chưa biết đến việc hung thủ là ai, cũng không biết được đây là mưu sát. Nếu như vậy trong suy nghĩ của Từ Dung người từ đầu đến cuối đẩy Từ Hoa vào cảnh đó.. Là hoàng thượng!
Cậu lập tức chạy bán sống bán chết đến Ngự Uyển, lòng khẩn trời cao là Từ Dung chưa làm ra chuyện gì cả nếu không sẽ bị chém đầu mất, chỉ một vết xước y gây ra với hoàng thượng cũng đủ đẩy Từ Dung ra đoạn đầu đài.
Lúc này ở đây Từ Dung đã đến lượt biểu diễn, vải lụa mỏng ôm sát cả cơ thể để lộ đường cong quyến rũ bắt mắt, mỗi nhịp thả hồn theo tiếng đàn mà múa đều làm người khác không thể rời mắt khỏi nàng, Từ Dung đã cố gắng tập luyện từ lâu chỉ đợi chờ ngày này. Vốn lúc đầu là muốn gây ấn tượng.. nhưng giờ lại là ám sát. Khi kết thúc bài múa, nàng quỳ xuống không đứng dậy và thỉnh cầu mong được hoàng thượng đích thân đỡ dậy. Ngài chiều lòng mỹ nhân mà bước xuống đưa tay đỡ nàng dậy. Từ dung vừa đứng dậy, y lập tức rút dao nhỏ từ trong chiết phiến của mình giơ lên định đâm hoàng thượng, cùng lúc Trác Kỳ chạy đến.
- Nương nương, đừng !
Trác Kỳ mau chóng chạy đến cậu không quan tâm đến con dao sắc như nào mà tay không nắm lấy thân dao. Lưỡi sắc cắt vào lòng bàn tay cậu đến chảy máu, thật ra hoàng thượng đã có thể né được, lúc Từ Dung vừa đưa dao lên ngài đã lùi về phía sau nhưng vì Trác Kỳ cùng lúc chạy đến khiến ngài ngạc nhiên. Ngài nắm lấy vai cậu kéo cậu vào lòng để cậu buông con dao ra và tránh để Từ Dung tiếp tục đâm thêm lần nữa, các thị vệ lúc đó đã chạy rất nhanh vào khống chế Từ Dung và bắt cô lại.
- Thần hộ giá chậm trễ, mong hoàng thượng trách phạt.
-  Đừng làm đau nương nương ! Đừng làm đau nương nương - Trác Kỳ lo lắng cầu xin các thị vệ.
Nhìn thấy gương mặt khả ái đang lo lắng trong lòng mình, với khoảng cách gần như thế này hoàng thượng hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ dung nhan của Trác Kỳ, có một thứ gì đó hơn cả ngạc nhiên khi ngài nhìn cậu.
- Nhẹ tay một chút, trẫm không sao. Quý nhân, trẫm đã làm gì khiến nàng hận đến muốn hành thích trẫm ?
- Cẩu Hoàng đế ! Ngươi hại tỷ tỷ ta phải tự tử ! Ta hận ngươi thấu tận xương tuỷ. Giết một vạn lần cũng không đủ.
- Hỗn láo ! - Thái Hoàng Thái Hậu tức giận quát. Lập tức thị vệ hiểu chuyện liền quay sang tát Từ Dung chảy máu và ngất đi..
Trác Kỳ xót đến lòng dạ không yên, chợt tay cậu cảm nhận lấy hơi ấm từ tay của Tần Minh.. ngài nắm tay bị thương của cậu lên xem xét và nhìn sang thái giám. Điệu bộ ân cần quan tâm này với ai ngài cũng như vậy sao?
- Truyền thái y.
- Nô tài không cần một lũ ngu chữa trị cho mình. - Trác Kỳ vì thương Từ Dung mà nhất thời nóng giận quên giữ lễ với hoàng thượng. Trác Kỳ rút tay lại rồi tránh xa hoàng thượng một khoảng.
Cậu dùng khăn lau sạch máu dính dấp cả lòng bàn tay rồi giơ lên cao. Nếu giơ tay cao hơn tim có thể ngăn máu chảy ít lại một chút , cậu lấy trong ống tay áo mấy đoạn cỏ nhỏ bỏ vào miệng nhai nhuyễn rồi đắp vào lòng bàn tay ấn giữ lấy ngăn máu chảy.
- Ngươi tuỳ tiện lấy cỏ dại nhai và đắp như thế không sợ vết thương nhiễm trùng sao ? - Tần Minh đứng quan sát một lượt hành động của Trác Kỳ, ngài mỉm cười vì cảm thấy cậu khá thú vị, như thể cậu không để tâm ai vào tầm mắt, chỉ tin tưởng bản thân mới có thể giúp cậu.
- Cỏ dại ? Đây là hạn liên thảo. Có tác dụng cầm máu, vì thứ này dễ tìm nên nô tài đem theo một ít phòng khi bị thương.
Tần Minh gật đầu thuận theo lời Trác Kỳ rồi quay lại kim đôn của mình ngồi xuống. Thái Hoàng thấy hoàng thượng quay trở lại liền nói.
- Ai gia đã bảo, người này rất thú vị rồi mà. Hắn chính là Trác Kỳ mà ai gia đã nhắc đến trước đây
Tần Minh không nói gì đưa tay lên cằm mình và vừa nhìn Trác Kỳ vừa suy nghĩ.
- Ngươi hiểu biết một chút về dược thì liền nói thái y trong cung là lũ ngu. Như vậy có phải là quá khoa trương đề cao bản thân?
- Nô tài kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng không ngu đến mức chuẩn đoán một người rõ ràng là bị sát hại lại nói là tự tử.
Tần Minh đoạn dừng lại một chốc không hỏi để nghe Trác Kỳ tiếp tục nói.
- Nô tài mới vào cung không lâu còn chưa rõ chuyện trước đây của hậu cung. Nhưng rồi lại nghe được chuyện cung chủ nô tài có một tỷ tỷ, nô tài chợt vài thắc mắc nhỏ nên đã đến thử Dung Linh cung điều tra. Và phát hiện ra vài điều, rõ ràng Từ Hoa quý nhân. Là bị sát hại chứ không phải là tự tử như mọi người vẫn nghĩ.
- Dựa vào đâu ngươi lại khẳng định như vậy.
- Dựa vào mạng của nô tài và những chứng cứ nô tài tìm được ở trong Dung Linh cung vẫn còn chứng cứ mà hung thủ để sót lại. Hoàng thượng không tin có thể cho người đến xác thực - Trác Kỳ hạ giọng quỳ xuống như cầu xin đặc ân.
- Tâu hoàng thượng, nô tài cầu xin người hãy cho nô tài quyền được thụ án này, nô tài nhất định sẽ tìm được hung thủ đòi lại công bằng cho Từ Hoa quý nhân. Còn riêng nương nương của nô tài.. Vì suốt mấy năm qua bị bức ép, đau đớn vì mất tỷ tỷ ruột của mình nên nhất thời suy nghĩ không thông. Khấu đầu xin người đừng hành quyết nương nương trước khi việc này sáng tỏ.
Trác Kỳ do dự. Bình sinh từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng cầu xin dập đầu trước bất cứ ai, cũng không quỳ xuống như thế này. Nhưng là mạng người.. nếu không làm.. thì Từ Dung sẽ chết, cậu không kịp nghĩ nữa liền quỳ xuống khấu đầu xin hoàng thượng
"Kẻ đầu tiên phản đối là người liên can."
- Thưa hoàng thượng, thần thiếp thiết nghĩ không nên tin lời nói hàm hồ của tên nô tài này. Hắn chắc chắn là vì muốn bảo vệ chủ tử của mình nên bịa đặt..
Ninh Phi cho rằng điều Trác Kỳ nói là vô lý nên phản đối, nàng xin hoàng thượng bác bỏ thì nhìn thấy hoàng thượng đưa tay lên tựa ý muốn Ninh Phi giữ im lặng.
- Chuẩn tấu. Trẫm giao ngươi toàn quyền giải quyết, ngày mai sẽ cho người đem lệnh bài cùng thánh chỉ đến chổ ngươi.
- Tạ chủ long ân. Nô tài xin cáo lui - Trác Kỳ cúi người rồi quay đi. Ý cười cậu giữ trên khoé môi trông rất là vui như vừa phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị lại thuận hoàn toàn theo ý mình. Mắt cậu liếc sang nhìn vị quý phi vừa phản đối kia rồi đi khỏi Ngự Uyển, vừa rời khỏi cửa thì Tiểu Uyên, Tiểu Ương từ đâu xuất hiện đi theo sau lưng cậu.
- Hai người nhìn thấy rõ chứ?
- .. Chính xác là Huệ Phi Thanh Lam Lam.
Tóm tắt sự việc lúc nãy vốn Trác Kỳ đã bàn trước với những người kia rằng mình sẽ điều tra vụ này, họ lúc đầu bán tín bán nghi rồi cũng tin tưởng Trác Kỳ, trong lúc Trác Kỳ điều tra thì Kỷ Hạo đi rủ huynh muội đồng thái giám của mình lại Dung Linh Cung thử cảm giác vừa uống rượu vừa lạnh sóng lưng, mục đích của chuyện này là khi Trác Kỳ điều tra xong và đi báo cáo với hoàng thượng thì sợ rằng kẻ có liên can đến vụ này sẽ lẻn đến thủ tiêu chứng cứ, đốt cả cung Dung Linh hoặc đại loại thế.
Tiểu Uyên, Tiểu Ương là tai mắt của Trác Kỳ, dãy hai bên mỗi một người đứng và xem xét động tĩnh của các phi tần. Huệ Phi rất thông minh, ả không đẩy bản thân vào thế bị nghi ngờ. Nếu phản đối là quá lộ liễu thừa nhận mình có tật giật mình. Ninh Phi nghe theo lời Huệ Phi vì nghĩ điều đó vô lý thật mà không ngờ mình lại trở thành con rối chết thay cho Huệ Phi. Trác Kỳ đã biết trước sẽ có chuyện này, Huệ Phi đã lộ sơ hở khi Trác Kỳ vẫn còn cầu xin hoàng thượng tha mạng cho Từ Dung, y đã kêu thái giám của mình dẫn người đi đến Dung Linh cung, nhưng khi họ đến cũng không làm gì được vì các thái giám khác đang quẩy yến tiệc rất nhiệt tình tại đó. Đành phải dời lại ngày khác. Mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch của Trác Kỳ.
Trác Kỳ bật cười, cậu nghĩ thầm:
"Thanh Lam Lam, muốn qua mặt được ta thì sống thêm vài kiếp nữa đi. Dùng Ninh Phi làm con rối thế thân cho bản thân mình, nếu ta dễ bị mắc lừa như vậy thì tên ta. Hoàng - Trác - Kỳ sẽ viết ngược lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK