• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay triều đình tổ chức đi săn bắn, không biết vì sao hoàng thượng lại muốn đến núi Hoàng Sơn thưởng ngoại phong cảnh cùng săn vài con thú rừng, hỏi ra thì biết là Thất Tử đề xuất, lâu rồi cô không đi ra ngoài nên cứ nài nỉ hoàng thượng. Khổ thân Trác Kỳ, vì cậu chỉ là chức phẩm nhỏ bên cạnh hoàng thượng nên không được đi kiệu, bản thân lại không biết cưỡi ngựa thế nào nên đành đi bộ.
- Này, Trác Kỳ. Có phải là mệt lắm không? Ta tự hỏi ngươi đã ở đâu mà lại không biết cưỡi ngựa thế nhỉ ? Có muốn bổn quận chúa cấp kiệu riêng cho ngươi ?
- Thần không cần.
Trác Kỳ thở dốc vì mệt, bản thân đi bộ dưới cái nắng oi bức, còn là đi núi. Cậu lau mồ hôi chảy dài trên trán vừa hậm hực, dù cho cậu có gật đầu thì Thất Tử cũng không thể nào có chuyện tốt như vậy, đồng ý làm chi để rồi mang nhục. Hoàng thượng không phải là không lo cho cậu, ngài lúc đầu có mở lời bảo cậu đi cùng ngựa với mình, nhưng Trác Kỳ sợ người khác nhìn vào lại buông lời không hay nên từ chối, đến nơi, Trác Kỳ lâu rồi mới nhìn thấy được cảnh rừng, đúng là trong lành và thoải mái hơn hẳn. Họ tạm dừng bên bờ suối, Trác Kỳ muốn ngồi trên bệ đá rồi ngâm chân xuống nước tận hưởng bầu không khí này. Sau khi khởi hành cậu cũng đã xin hoàng thượng rằng ở đây một chút sẽ đi theo sau, cậu khá là mệt. Ngài chấp thuận rồi chỉ mỗi cậu ngồi ở đó.
- Đúng là thời này không khí trong lành khác hẳn nơi mình, đi một bước ra đường liền có khói bụi. Hiếm khi có khí trời thế này
Chợt ngồi một lát định đi thì có cung nữ chạy lại, là hầu cận của Thất Tử, cô bảo Thất Tử tự dưng lên cơn hen, thái y lại không đi theo. Vốn biết Trác Kỳ có một chút y dược nên muốn cậu đến xem tình hình. Trác Kỳ vốn có lương tâm của một bác sĩ nên nghe xong không nghĩ ngợi nhiều mà đi theo lời cung nữ dẫn dắt. Chợt đi càng sâu vào rừng cậu lại thấy ngời ngợi, vốn khi nãy họ không đi thẳng vào rừng thế này. Người kia rốt cuộc định dẫn mình đi đâu, mà nghĩ lại cũng không phải lắm. Tại sao đông người vậy mà chỉ có mỗi cung nữ của Thất Tử đến tìm mình mà không phải quân lính ?
- Ngươi.. Rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu?
- Đương nhiên là đến cứu quận chúa điện hạ.
- Nói dối, con đường này đi càng lúc càng vào sâu trong rừng. Rõ khi nãy đoàn vệ binh đi đường vòng mà ?
-...
Bỗng dưng cô cung nữ bỏ chạy. Trác Kỳ giật mình rượt theo thì.. Có bẫy ! Dưới chân chợt lọt xuống một cái hố rất lớn như có người đào sẵn ở đây. Đang hoang mang chưa hiểu gì thì cậu nghe tiếng cười rất hả hê của ai đó, chắc chắn là Thất Tử quận chúa.
- Há há há. Trác Kỳ, cả đời ngươi thông minh vậy mà lại bị mắc bẫy dễ thế này sao ?
- Quận chúa.. người làm vậy là có ý gì ? - Trác Kỳ phủi những đất cát dính trên người mình, cậu thật sự đang rất giận.
- Thật ra điều ta muốn rất đơn giản, chỉ cần ngươi hứa rời xa hoàng thượng. Bỏ đi khỏi kinh thành này đến một nơi thật ra sống, ta sẽ kéo ngươi lên. Đương nhiên là sẽ không để ngươi thiệt thòi, ta sẽ cho người một gương vàng đủ để ngươi sống sung túc cả đời. Sao hả ?
- Chậc.. nếu thần từ chối thì quận chúa sẽ bỏ mặc thần chết ở đây?
- Ta đâu có ác thế chứ, từ chối thì ta sẽ dùng biện pháp mạnh hơn, đánh ngươi ngất rồi kêu người đem ngươi đi biệt xứ. Một đồng cũng không cho ngươi
Đúng là ép người vào đường cùng, bây giờ dù từ chối hay đồng ý đều là những lựa chọn mà Trác Kỳ không muốn, cả hai đang nói chuyện giữa chừng thì có một đám sơn tặc đi đến, họ cầm giấy vẽ và ngắm ngía rồi mới xác định.
- Là bọn họ đấy. Đem tên đó đến đây
- Hể ? Các ngươi là..?
- Ối chà sao chỉ bảo là có một tên nhãi thôi mà ? Giờ lại có đến hai vị cô nương xinh đẹp như hoa ở đây thế. Haha chúng ta lời rồi
- Hỗn láo ! Ngươi dám nói với bổn quận chúa như thế à, muốn ta cắt lưỡi ngươi?
- Ồ là Quận chúa sao? Vậy nàng nên bỏ đi ngay đi trước khi ta đổi ý đem nàng về làm tỳ thiếp đấy haha.
Tên sơn tặc người đầy vết sẹo lại còn rất lưu manh kia có lẽ là người cầm đầu, hắn liếc mắt ra lệnh đệ tử hắn kéo Trác Kỳ lên, hai người hai  bên khống chế Trác Kỳ không cho cậu cử động tay dẫn đến trước tên kia.
- Ngươi là Trác Kỳ sao ? Vẻ mặt ưa nhìn thế này chắc cả khối tiểu thư con nhà quyền quý muốn gả cho ngươi nhỉ? Vậy mà tiếc quá.. Phải đi uống canh mạnh bà sớm rồi. Dẫn hắn đi
- Này.. ?! Các ngươi định đem y đi đâu ? - Thất Tử chạy đến cản nhưng bị họ hất ra.
- Ta làm việc của ta, nữ nhân như ngươi xía vào đừng trách mang hoạ sát thân.
- Đại ca.. Đệ thấy là giao kèo nói không có là không bắt cả quận chúa. Cô ta lại xinh đẹp như vậy.. Hay là...
- Ngươi điên à ? Cưỡng hiếp hoàng muội của hoàng đế. Nếu lọt đến tai hắn thì không phải cả núi Hoàng Sơn này bị sang bằng à ? Ngươi còn không rõ quyền lực của Tống Minh hoàng đế ?
- "Bọn chúng có vẻ rất sợ hoàng huynh, đành liều vậy. Không để bọn chúng đem Trác Kỳ đi được, hắn sẽ bị giết mất" Đúng rồi đấy, tên kia là cận thần của hoàng huynh ta. Nếu các ngươi dám làm gì hắn thì đừng mong được yên thân.
- Haha nói chí lý lắm, thả hắn ra.
Hai tên nghe kia theo lời.. Nhưng vừa thả Trác Kỳ ra thì tên khốn kia liền đá một cú vào bụng Trác Kỳ làm cậu đau đến gục xuống đất.
- Các ngươi xem ta là thằng ngu à? Vốn ta có ý định giết hắn. Chắc gì hắn sẽ không tố cáo ta với hoàng đế ? Thả hắn chẳng khác thả hổ về rừng.
- Đại ca.. Nếu quận chúa không được, vậy còn đứa nô tì kia thì sao? Trông cũng được lắm đấy đại ca nhỉ ?
Hắn nhìn một lượt tổng thể nô tỳ hầu cận Thất Tử, ngẫm nghĩ một lát rồi cười rất nham hiểm, biết mình bị chọn làm mục tiêu, cô gắng núp sau Thất Tử nhưng không được, bọn họ quá đông, cô cung nữ kia mím chặt môi.. Nắm lấy tay Thất Tử, cô rơm rớp nước mắt..
- Quận chúa.. Tiểu Yên xin lỗi, vì không thể hầu hạ người nữa rồi.
Nói rồi Tiểu Yên buông tay Thất Tử, rồi chạy đến chỗ tên kia, hướng lấy kiếm hắn định rút ra đâm hắn thì bị những kẻ kia chặn lại.
- Quận chúa ! Trác Kỳ hai người chạy đi ! Chạy mau ! Đi ngay đi !
- TIỂU YÊN ?!?
Cảm thấy bị cản trở tên kia liền rút đao chém Tiểu Yên một nhát, cơ thể cô từ từ ngã xuống đất trước mặt Thất Tử. Không có ai canh giữ Trác Kỳ, thừa cơ hội cậu bật dậy chạy đến chổ Thất Tử, gương mặt cô lộ rõ vẻ thất thần và run rẩy không thể bước đi được, Trác Kỳ nắm lấy tay cô kéo cô bỏ chạy.
- Đuổi theo mau !
Bọn chúng đá xác của Tiểu Yên sang một bên rồi đuổi theo Trác Kỳ, Thất Tử vẫn còn rất ngạc nhiên, thoáng chốc cô hoảng loạn giật tay lại, và định quay lại tìm Tiểu Yên.
- Không được ! Tiểu Yên.. Ta phải quay lại cứu Tiểu Yên, muội ấy nhất định còn sống ! Ta phải quay lại. Ngươi mau buông ta ra !
Trác Kỳ bất lực vì thần tình hoảng loạn của Thất Tử, nhất thời cậu tát cô một cái để trấn tỉnh. Cậu giữ cố định mặt cô áp sát nhìn mình. Gằng giọng từng chữ như muốn cô nhớ in trong đầu, dù rằng là thất lễ không dùng kính ngữ với cô nhưng với tình trạng này thật sự quá gấp rút rồi
- Thất Tử ! Cô nghe tôi nói, mạng của tôi và cô là do Tiểu Yên cứu, bây giờ nếu không tiếp tục chạy thì bọn chúng sẽ đuổi theo đến đây. Đừng để Tiểu Yên hy sinh vô ích, được chứ ?
Thất Tử cắn chặt môi rồi bật khóc, bây giờ dù khóc nhưng sẽ ổn hơn, cô vừa chạy vừa khóc đi theo Trác Kỳ. Họ cứ tiếp tục, tiếp tục chạy bằng tất cả sức lực có thể thì cuối cùng tìm được một ngôi mếu bỏ hoang nhỏ. Ngôi mếu này thờ phật quan âm nhưng từ khi lũ sơn tặc làn trại ở núi này thì không còn ai đến cúng bái nữa, bên trong hoang tàn đổ nát chỉ còn mỗi tượng thờ trên bục vẫn còn mới. Trác Kỳ bảo Thất Tử chui xuống gầm bàn trốn, còn bản thân sẽ làm mồi nhử bọn chúng tránh xa ngôi mếu.
- Quận chúa, người ở đây. Dù nghe bất cứ tiếng động gì hay có chuyện gì cũng đừng đi ra.
- Không ! Ngươi không sợ lỡ như bị chúng bắt được? Mau trốn cùng ta.
Thất Tử vừa nói vừa ghì chặt tay áo không để Trác Kỳ đi, cậu vỗ vỗ tay cô trấn an rồi mau chóng gạt ra đẩy cô chui xuống bàn.
- Sợ ? Nếu như bọn chúng thông minh hơn thần thì thần sẽ sợ. Xung quanh chỉ có ngôi mếu này, nếu trốn chung nhất định chúng sẽ nhanh đến đây kiểm tra. Nhớ không nghe tiếng của thần thì không được bước ra khỏi đây
Trác Kỳ nhanh chóng chạy đi khỏi đó, cậu nghe tiếng chúng đang từ xa đi lại liền đi xa khỏi ngôi mếu. Cố ý để chúng thấy thấp thoáng từ xa mà đuổi theo, đến chổ gần như là ngõ cụt. Vì phía trước là bờ vực thẳm. Nhảy xuống chỉ có tan da nát thịt, dù biết bơi cũng không thể bơi giữa các tảng đá kia được.
- A!?
Có mũi tên bay tới xước qua da cậu, chỉ một đường khá nhỏ nhưng gây nhức nhói vô cùng.
- " Đến đây cả rồi..?"
Bây giờ hiện không có thời gian để nghĩ nữa. Trác Kỳ vội nhảy xuống khỏi vách núi, những kẻ kia cũng cùng lúc đuổi tới. Chúng bảo với độ cao này. Là thần tiên cũng phải chết, nhiệm vụ đến đây đã hoàn thành rồi. Nhưng họ không ngờ rằng Trác Kỳ khi nhảy xuống đã nhanh chóng nắm lấy cành cây mọc từ hẻm đá, cả người gắng bám víu vào đó, nhắc đến đây Trác Kỳ mới nhớ đến giao kèo mà họ nói khi nãy.. đúng thật sự có người đã sai khiến họ giết Trác Kỳ, cậu nghĩ thoáng qua cũng biết là người nào đã bày mưu rồi. Bày kế như vậy còn lôi cả Quận chúa vào, chắc là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn..Nhưng lũ sơn tặc này cũng rất biết cẩn trọng, chúng đứng lại kiểm tra xung quanh nhưng không nhìn xuống dưới, xui thay có một con rắn nhỏ không biết từ đâu bò đến cắn một cái trên cánh tay cậu, Trác Kỳ đau vì vết cắn cũng phải cắn răng chịu đựng, chỉ cần lên tiếng liền sẽ bị phát hiện. Lúc đó còn khó sống hơn rất nhiều
Đợi đến khi không còn nghe tiếng nói nữa, cậu bám vào những vách đá để làm điểm tựa leo lên, vừa đến nơi cậu dứt khoát xé một mảnh vải ở tà áo cột lên phía trên vết thương một chút để tránh độc dẫn vào tim. Cậu không tìm được vật gì bén xung quanh ngoài mũi tên kia cả nên đành dùng tạm, cậu theo trí nhớ mà đi tìm ngôi mếu cũ kia.
Vừa đến nơi Trác Kỳ gõ tay lên cửa gọi.
- Quận chúa.. Người ra đây đi.
- Trác Kỳ ?
Nghe giọng nói quen thuộc, Thất Tử vội chui ra khỏi gầm bàn, nhìn thấy cô vẫn bình an vô sự, Trác Kỳ thở phào yên tâm.
- Trác Kỳ.. Tay của ngươi bị làm sao thế kia !?!
- Trong lúc chạy trốn, vô tình bị rắn độc cắn, quận chúa giúp thần một chút. Người có biết nhóm lửa không?
Thân là Quận Chúa từ nhỏ đến lớn chỉ ăn sung mặc đẹp, sống trong phú quý thì làm gì biết đến chuyện bếp núc. Nhưng vì bản thân cảm thấy rất có lỗi với Trác Kỳ nên cô gắng hết sức để giúp đỡ cậu, Trác Kỳ vốn biết điều đó nên đã chỉ cô cách nhóm lửa bằng củi khô ma sát vào nhau. Nhưng cô se mạnh đến sưng cả tay vẫn chẳng lên lửa, đến một lát sau cuối cùng trời không phụ lòng người tia lửa nhỏ vừa bắt rơm thì cháy lên, Trác Kỳ dùng vải lau sạch đầu sắt của mũi tên rồi hơ trước lửa nóng để khử trùng, đợi đến khi hơi nguội rồi đưa cho Thất Tử.
- Quận..chúa, xin người giúp thần. Thật sự bản thân thần hiện tại không có sức. Người rạch một đường nhỏ ở vết cắn.. Đủ để độc chảy ra là được.
- Ta không thể đâu ! Sẽ khiến ngươi đau.. Ta thật sự không thể.
- Đau hoặc là chết.. Mạng thần hiện tại giao người lựa chọn.
Nhìn thấy Thất Tử do dự trong hoảng sợ, Trác Kỳ thở dài rồi buông mũi tên xuống, cậu dựa lưng vào tường rồi nhắm mắt như kiểu đã chấp nhận cái chết đến với mình.
- Vốn lúc đầu người cũng không muốn thần sống, bây giờ là cũng có thể xem là cơ hội của người.
Nhìn biểu tình của Trác Kỳ khiến Thất Tử càng hoảng loạn hơn.
- Ngươi sai rồi ! Ta chỉ muốn ngươi tránh xa hoàng huynh. Ta không hề muốn ngươi chết, tại sao ta lại muốn ngươi chết chứ?
Trác Kỳ đưa mắt nhìn Thất Tử, hơi thở càng lúc yếu ớt nhưng vẫn gắng giữ tỉnh táo.
- Bây giờ.. thần đang chết..dần trước mặt người.. ưm.. chỉ có chết thì thần không thể gần hoàng thượng. Nên.. Quận chúa chọn thế nào đều tuỳ người.
Tay của Trác Kỳ không còn sức cử động nữa, cậu ho khan rồi ngất lịm đi, Thất Tử rơi nước mắt vì lo lắng, cô run rẩy cầm mũi tên.. rồi cuối cùng cũng quyết định rạch một đường lên vết cắn của rắn. Sở dĩ cô do dự không phải vì không muốn cứu Trác Kỳ mà là cô sợ, vì trước giờ chưa gặp cảnh này bao giờ nên chỉ cần một hành động nhỏ sai sót của mình thì Trác Kỳ sẽ chết. Nhìn thấy máu đen chảy ra từ vết cắt, Thất Tử cúi xuống hút chất máu độc đó phun ra ngoài. Rồi băng bó vết thương thật cẩn thận bằng đồ của mình, cô luôn chú ý đến thân nhiệt của Trác Kỳ nhưng da cậu càng lúc càng nhợt nhạt đi, hơi thở cũng yếu dần. Nếu cứ để thế này thì Trác Kỳ chắc chắn sẽ chết
- Không được.. Mình phải đi tìm người giúp.. Chắc chắn hoàng huynh cũng cho người tìm mình.. Chỉ cần, chỉ cần tìm được họ là được ! Nhưng để Trác Kỳ ở đây mình cũng không yên tâm..
Nghĩ rồi cô kéo Trác Kỳ vào góc, dùng rơm đắp xung quanh cậu rồi mới dám chạy đi tìm người giúp đỡ, là tiều phu hay ai cũng được miễn không phải sơn tặc thì giúp cứu người đi. Cô cứ chạy cứ chạy rồi nhìn xung quanh thì nghe tiếng truy hô
- Bên kia có người !
Sợ rằng kẻ đang nói là sơn tặc, Thất Tử chui xuống một cái dốc núp sau tảng đá. Dùng tay bịt miệng mình giữ im lặng và thầm cầu ông trời thương xót.
Còn về phần Trác Kỳ.. Chợt cậu thoáng tỉnh dậy, cậu nhìn quanh không thấy Thất Tử, trong lòng liền lo sợ rằng cô gặp chuyện không may. Trác Kỳ cố tất cả sức lực còn lại, lê lết ra khỏi cửa, cậu thật sự rất đuối sức rồi nhưng chẳng thể làm gì khác được. Vừa đi cậu vừa gọi tên Thất Tử.. Và rồi
Ánh mắt cậu mơ hồ nhìn về phía trước và thấy có đốm lửa nhỏ và tiếng vó ngựa đang chạy đến rất khẩn trương, nghe thấp thoáng có tiếng nữ nhi, giọng của Thất Tử.. Ra là những kẻ khi nãy rượt theo cô không phải sơn tặc mà là quân lính triều đình đang tìm Thất Tử. Có người kia nhìn thấy cậu liền bước xuống ngựa, hình dáng quen thuộc của người trước mặt dù đã mờ nhạt dần nhìn không rõ cậu vẫn biết được đó là hoàng thượng, giọng nói trầm ấm của ngài gọi tên cậu.
- Hoàng thượng.. ngài đến rồi..?
Trước khi Trác Kỳ kịp ôm lấy ngài thì cậu đã ngã khuỵu xuống đất, cậu cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay săn chắc của ngài bế mình lên.. cậu mỉm nhẹ môi rồi nhắm mắt lại trong lòng dần yên tâm rồi,
Vì chắc chắn người này sẽ không để cậu chết..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK