• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây là cách mà ngươi nói?"

Lúc này mặt trời đã ẩn đi một nửa, cũng không có ai thắp đèn, thế nên trong phòng một mảng mờ mịt.

Nam nhân ngồi trước bàn, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Trước mặt hắn có một bóng dáng màu vàng kim thoắt ẩn thoắt hiện đang đứng, mặt mũi mơ hồ không rõ. Chỉ thấy bóng dáng đó vội vàng xin lỗi: "Tôn thượng bớt giận, tiểu tiên không ngờ Kiều Bùi này lại vô sỉ như vậy, tú hú chiếm chỗ thì thôi đi, lại còn..."

Đây là một sợi thần hồn của Ti Mệnh.

Cận Nghiêu nâng tay, ý bảo Ti Mệnh im miệng.

Ti Mệnh lập tức ngưng nói.

Cận Nghiêu vuốt ve lá bùa bình an trong tay, ánh mắt lãnh đạm.

Hắn vốn cũng không trông chờ cái thân phận này có thể khiến Kiều Bùi chắp tay trả tên ngốc lại.

Hắn đồng ý với cách của Ti Mệnh, vốn không chỉ vì thế.

...

Ngày hôm sau, Kiều Bùi mang Triều Từ xuất cung như đã hứa.

Quốc đô của Diệp quốc kỳ thực là chủ thành của Thượng Hoa Châu xưa, khi mới đánh hạ Thượng Hoa Châu, Kiều Bùi không làm tổn thương đến bách tính, bởi thế nên tòa thành này vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả cung điện Kiều Bùi cũng trực tiếp vô ở luôn. Còn về chủ thành của Tấn Vân Châu, khi thành bị phá đã bị bọn cướp phóng hỏa, gần như là bị thiêu đến không còn gì.

Vì là quốc đô nên cho dù vừa trải qua chiến loạn cũng sẽ không hiển hiện ra quá là ảm đạm. Kiều Bùi cùng Triều Từ đi đến chợ đông nơi khá là náo nhiệt, Triều Từ mua một đống thứ kỳ quái, thấy có sạp bán cầu xúc cúc cũng mua một quả, nói là muốn đem về cung chơi.

Kiều Bùi đường đường là một đế vương khai quốc, lại ôm một quả cầu xúc cúc trong ngực, trong tay cầm một đống đồ linh tinh, đi bên cạnh Triều Từ.

"Ngươi đó, vẫn còn giống y như đứa con nít." Kiều Bùi bất đắc dĩ nói.

"Giống con nít có gì không tốt?" Triều Từ mở to đôi mắt đào hoa tròn tròn hỏi ngược lại.

Cậu tự nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, phải đi mua bánh nướng rau mận khô Tô Ký, siêu ngon, ta muốn ăn mấy ngày nay rồi!"

"Vậy sao không sai người đi mua cho?" Kiều Bùi hỏi cậu.



"Sai người mua xong rồi lại đem vào cung, dù chưa bị lạnh nhưng cũng hết ngon rồi. Đừng nói nhảm nữa, đi mua bánh nướng với tiểu gia!" Triều Từ quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Kiều Bùi.

Kiều Bùi đuổi kịp cậu, cười mắng: "Ngươi đi thì nhanh đó, sao không nhìn đống đồ trên người ta này."

"Chúng ta mỗi người một nửa mà, đợi lát nữa, bánh nướng ta sẽ cầm." Triều Từ vỗ vỗ ngực.

"...Vậy mà cũng nói ra được." Kiều Bùi cạn lời.

Từ Tô Ký về, Triều Từ ôm mấy cái bánh lớn trên người, vừa đi vừa gặm.

"Ngươi muốn đi đâu?" Kiều Bùi hỏi.

"Đi xem kịch! Nghe nói gần đây có một đoàn kịch rất lợi hại mới tới!" Triều Từ hưng phấn nói.

"Nếu ngươi thích như vậy, sao không cho người mời mấy đoàn kịch đó vào cung? Như vậy thì ngươi thích xem lúc nào thì xem lúc đó." Kiều Bùi hỏi.

"Ai da, ngươi thật dung tục." Triều Từ khinh thường.

Kiều Bùi: "?"

"Kịch phải có nhiều người xem mới thú vị chứ, mình chỉ có một hai người, ở bên dưới xem bọn họ ê ê a a còn có gì vui?"

"Triều công tử ý kiến hay!" Kiều Bùi rất nể mặc mà khen cậu một câu.

"Còn không phải sao? Bàn về ăn uống chơi bời, tiểu gia là số một!" Thiếu niên kiêu ngạo vỗ ngực.

"Ngươi rất được."

"Thật ra nghe kịch cũng không có gì vui, cho nên mới cần dựa vào bầu không khí để tô điểm. Sau này tốt nhất là tổ chức vài cuộc thi hoa khôi, vậy mới gọi là đẹp mắt!" Triều Từ nói.

Kiều Bùi vốn đang trêu đùa với Triều Từ rất vui vẻ, nghe được câu này lập tức đen mặt.

Hắn gắng dành ra một tay véo véo đôi gò má trắng trẻo của thiếu niên, nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, về sau những nơi ăn chơi toàn bộ cấm chỉ!"

"Sao lại như vậy a!" Thiếu niên phồng má.

Hai người vừa lúc đi với một khúc cua hẻo lánh, một tên ám vệ bất thình lình xuất hiện bên cạnh họ.

Nhìn hai người họ thì có vẻ là đang đi dạo loạn quanh trên phố, nhưng thực chất trong tối có không dưới một trăm tên ám vệ. Nếu không như vậy thì Kiều Bùi cũng chẳng yên tâm mà dẫn Triều Từ ra ngoài.

Kiều Bùi thấy ám vệ thì nói với Triều Từ: "Đợi một chút."

Hắn nói rồi tiến về phía trước một bước, ám vệ cũng đến trước mặt hắn, kề sát tai hắn nói.

Triều Từ đang đứng đợi, ngờ đâu trước mắt bỗng tối sầm, cả lười lập tức giống như bị kéo vào một góc kỳ lạ nào đó.

Triều Từ còn chưa biết mình đang ở đâu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mặt mình là một nam nhân cao lớn tóc đen mặc bạch y.

Cậu giật cả mình.

Mà nam nhân nhìn cậu, nét mặt cũng rất đáng sợ.

Lần đầu tiên Cận Nghiêu biết cái gì gọi là đố kỵ, cái gì gọi là đau lòng.

Tất cả những gì ở phàm giới đều không qua khỏi mắt Ti Mệnh, thế nên hắn mang Ti Mệnh xuống đây. Ti Mệnh nói hôm nay Kiều Bùi sẽ dắt Triều Từ xuất cung, Cận Nghiêu liền đi theo suốt một đường, lấy cơ hội để ở riêng với thiếu niên.

Nhưng không ngờ suốt một đường này, lại là như vậy.



Lúc trước hắn đã biết rằng tên ngốc này rất ngây thơ, lúc ở bên hắn luôn líu ríu nói không ngừng, và luôn cố gắng mày mò thứ gì đó để khiến hắn vui vẻ.

Lúc đó hắn không hề để ý, luôn lạnh nhạt với cậu, chỉ thỉnh thoảng mới miễn cưỡng nhìn cậu một cái.

Nhưng khi nhận được sự phản ứng không nóng không lạnh đó của hắn, thiếu niên lại giống như được nhận một phần thưởng lớn lao gì lắm, lúm đồng tiền lộ hết cả lên, mắt còn phát sáng long lanh.

Ngày trước hắn không cảm thấy gì.

Nhưng giờ đây, khi thấy sự hồn nhiên đó lại dành cho một người khác, hắn mới biết đến cái cảm giác đau đớn như bị khoét tim này.

Hai người họ trêu đùa vui vẻ biết bao thân mật. Kiều Bùi đó véo má thiếu niên, thiếu niên lại không tức giận, mà chỉ tiếp tục vui đùa một cách vô cùng vui vẻ.

Sự thân mật trước kia của hai người họ, người khác chỉ nhìn một cái liền đoán ra được mối quan hệ của họ một cách chính xác.

Cận Nghiêu nhìn, tròng mắt chuyển từ màu đen sang kim sắc, lúc sau còn nhuốm cả màu máu.

Kiều Bùi đó là thứ gì? Chẳng qua chỉ là một tên hề nhân lúc hắn không có ở đây mà tu hú chiếm chỗ thôi.

Hắn cũng xứng?

"Ngươi là ai?"

Giọng nói của Triều Từ cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Cận Nghiêu rũ mắt nhìn cậu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ như vậy.

Ngay cả khi lần đầu tiên gặp mặt, thiếu niên lập tức đã nhất kiến chung tình với hắn. Từ đó đã dùng ánh mắt tràn đầy sự ái mộ nồng nhiệt đuổi theo hắn.

Nhưng lần này, trong mắt cậu chỉ có sự xa lạ cùng cảnh giác.

"Là ngươi mang ta tới đây?"Triều Từ cẩn thận cảnh giác hỏi, "Vừa rồi ta rõ ràng đang ở...cùng bạn, sao ngươi lại đột nhiên kéo ta tới đây rồi?"

Đây là đâu?

Cận Nghiêu ngó lơ câu hỏi sau, trực tiếp trả lời: "Ta là Cận Nghiêu."

Triều Từ hơi trợn to mắt.

Cận Nghiêu...cái tên nghe quen ghê.

Nhưng xông lên đầu không phải là cao hứng, mà là một loại cảm giác cực kỳ phức tạp...giống như là thương cảm, lại giống như là căm ghét.

Thiếu niên rất nhanh đã đè cảm giác đó xuống đáy lòng, loại cảm giác này xuất hiện quá vô lý, người này không phải là kẻ thù của cậu đó chứ?

Cảm giác này cũng không giống như là kẻ thù...thật kỳ lạ.

"Ta hình như đã từng nghe qua, nhưng nhớ không ra." Triều Từ nói, "Chúng ta từng gặp nhau sao?"

"Ngươi là trượng phu của ta, ta cũng là trượng phu của ngươi." Trước vẻ mặt kinh ngạc của Triều Từ, Cận Nghiêu bình tĩnh nói, "Chúng ta đã thành thân vào ba năm trước."

"?!!"

Triều Từ chết lặng.

"Không thể nào, ta không nhớ ngươi một chút nào!" Thiếu niên nói.

Ngươi đương nhiên là không nhớ ta, là ta đã xóa đi ký ức của ngươi.



Tim hắn như bị kim châm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Nửa năm trước, vì một số việc ngoài ý muốn, ngươi mất đi trí nhớ, ta cũng bị buộc phải tách khỏi ngươi."

"Ngươi và ta đúng thật là đã thành thân, đây là lúc thành thân ngươi đã tặng cho ta." Cận Nghiêu nói rồi lấy ra một miếng ngọc bội.

Triều Từ đột nhiên mở to mắt: "Cái này...sao lại ở chỗ ngươi?"

Đây là thứ mẹ cậu để lại cho cậu, cậu với đại ca mỗi người một miếng.

Trước năm mười tuổi, luôn là đại ca bảo quản giùm cậu. Sau năm mười tuổi, đại ca giao ngọc bội lại cho cậu, nói đây là do mẹ để lại, sau này nếu gặp được cô nương mình thích thì tặng cho người ta.

Sau này trước khi thành hôn, Triều Từ đã tặng nó cho Cận Nghiêu.

Khi Tấn Vân Châu bị phá, Cận Nghiêu vốn không có đem theo miếng ngọc bội này. Sở dĩ hiện tại nó có thể xuất hiện trong tay hắn là vì sau khi xuống Phàm giới hắn đã đi đến chốn cũ, tìm thấy nó trong Triều phủ nay đã như đống phế tích.

May mắn thay, chưa bị người trộm đi.

Triều Từ nhìn miếng ngọc bội, càng nghĩ càng thấy nghi hoặc. Lúc trước cậu rất quý trọng miếng ngọc bội này, nhưng dường như đúng là bắt đầu từ ba năm trước, nó đã biến mất khỏi ký ức của cậu một cách kỳ lạ, cậu mơ hồ có ấn tượng là đã để nó ở nơi nào đó. Về sau có lẽ là đã đánh mất lúc Châu bị phá.

"Có phải ngươi nhặt được miếng ngọc bội này rồi tới lừa ta không?" Triều Từ nhướng mày, bộ dạng rất không dễ chọc.

"Không hề." Cận Nghiêu nói, "Ta biết ngươi có lén trồng một gốc quỷ lan."

"Cái này mà ngươi cũng biết?!" Triều Từ kinh hãi.

Cậu đúng thật có lén trồng một gốc quỷ lan, bởi vì quỷ lan yếu ớt dễ chết, lại còn cực kỳ tốn của, thế nên cậu không dám để lộ ra, sợ cha già lại chê cậu phá gia.

"Ngươi trồng quỷ lan, là vì để tặng cho ta." Cận Nghiêu nói.

"Dưới giường ngươi có lắp một cái hộc bí mật, bên trong là ngân phiếu ngươi để dành. Vì đại ca ngươi xuất chinh, cha ngươi nói với ngươi về tình cảnh lúc đó, ngươi cảm thấy khủng khoảng, nên liền cất ngân phiếu phòng khi cần dùng đến."

"? Chết tiệt..."

"Ta biết những chuyện này là vì lúc đó ngươi đã nói với ta, nói ta đừng sợ, dù thật sự xảy ra chuyện thì ngươi vẫn có thể nuôi ta." Nói tới đây, Cận Nghiêu không nhịn được mà cong môi, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh cũng nhuốm một chút ấm áp.

"Ta còn từng nói những lời này?" Triều Từ ngu người, "Ta chỉ nhớ là mình giấu tiền, về sau đã bị sơn tặc cướp mất rồi."

Nghe nam nhân kể nhiều như vậy, đột nhiên cậu phát hiện ký ức của bản thân đúng thật là có vấn đề, rất không đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK