- --
"Ngươi nhắc lại, hắn làm sao?" Cận Nghiêu nhìn Ti Mệnh, nói từng câu từng chữ.
"Đại Nguyệt chiến loạn, mất mùa, hạn hán cùng ập tới một lúc, mười nhà thì hết chín nhà trống không, Triều Từ đó... đột ngột lâm bệnh đi rồi." Ti Mệnh dè dặt nói.
Chưa bao giờ Cận Nghiêu thấy lạnh lẽo như lúc này.
Tên nhóc đó... sẽ chết?
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến...
Sao lại như vậy.
Ti Mệnh đứng trước mặt Cận Nghiêu, cúi gằm mặt, hơi run rẩy.
Nhưng Cận Nghiêu không tiếp tục dây dưa với hắn mà quay người rời khỏi Các Ti Mệnh.
Hắn xuống Minh giới.
Minh giới là một giới khá là đặc thù, vì sau khi sinh linh của năm giới chết, trừ khi hồn bay phách tán, nếu không thì đều sẽ đến Minh giới. Đương nhiên, đối với các thần minh có sức mạnh cường đại thì không có khái niệm sau khi chết sẽ đến Minh giới. Nếu bọn họ vẫn còn một sợi hồn phách thì có thể tự mình trùng tu, nếu không còn một sợi hồn phách nào thì dĩ nhiên là cái gì cũng chẳng còn, chứ nói gì là xuống Minh giới.
Nhưng đây cũng là một ví dụ cực kỳ hiếm thấy, cũng không cản trở địa vị siêu phàm của Minh giới, trên ý nghĩa, bọn họ thật sự là làm việc cho thiên đạo, bình thường mà nói, chuyện của bọn họ không có giới nào có thể can thiệp được, tin tức của Minh phủ cũng không trao đổi với năm giới khác.
Cận Nghiêu vừa đến đã kinh động tới Minh Chủ của Minh phủ.
"Cận Nghiêu tôn thượng, vị khách hiếm thấy. Không biết ngài đến Minh phủ có việc gì?"
Lúc này Cận Nghiêu cũng vừa bước qua giới môn của Minh phủ, trước mặt hắn xuất hiện một bóng dáng hư ảo chói sáng.
Là nguyên thần của Minh Chủ.
Minh Chủ mặt mày vui vẻ nghênh tiếp, nhưng sự phòng bị cũng rất rõ ràng.
"Tới tìm Minh Chủ muốn một người." Cận Nghiêu nói.
"Ồ? Vậy vào trong rồi nói đừng ngại." Minh Chủ nói rồi nguyên thần nhanh chóng lui về sau, Cận Nghiêu cũng theo vào.
Cảnh tưởng xung quanh lui nhanh ra sau, bị vỡ thành những hình ảnh màu sắc rực rỡ, cuối cùng dừng lại ở một tòa đại điện rộng lớn u ám.
Mà nguyên thần của Minh Chủ lúc này cũng trở về bản thể ngồi trên cao tọa trong đại điện.
Minh Chủ đại mã kim đao ngồi trên cao, cười nói: "Tôn thượng muốn tìm người nào?"
"Triều Từ." Cận Nghiêu nét mặt bình tĩnh nói, "Con trai út của Triều gia ở Tấn Vân Châu Phàm giới."
Tay trái Minh Chủ vung lên, một cuộn dài xuất hiện trước mặt hắn, trôi lơ lững giữa không trung, đồng thời trong tay phải hắn xuất hiện bút điểm hóa âm dương.
"Người này dương thọ đã tận, theo lý mà nói thì đã đầu thai rồi." Minh Chủ cười nói, sau đó vẻ mặt pha trò hỏi Cận Nghiêu, "Không biết Tôn thượng muốn như thế nào?"
"Gọi hắn về, giao hồn phách cho ta, ta nặn lại thân xác cho hắn." Cận Nghiêu nhàn nhạt nói.
"Gọi hồn phách đã đầu thai về, lại giao cho ngài, sợ rằng không hợp quy củ Minh giới bọn ta." Minh Chủ nói, ý cười trong mắt đã tan.
Mơ hồ có hơi thở nguy hiểm lan tràn giữa hai người.
Hộ vệ hai bên trong đại điện, gồm cả mười hai Minh Vương, tất cả im bặt, cúi gằm mặt không dám phát ra tiếng.
Chủ điện Minh phủ cao mấy trăm trượng, minh hỏa u lam chỉ cung cấp cho nơi đây một ít tia sáng ảm đạm, cả đại điện tỏa ra ánh sáng ám kim cùng u lam đan xen, người Minh giới áo choàng đỏ đen, Cận Nghiêu một thân cẩm y trắng tuyết, dường như trở thành mặt đối lập với nơi đây.
Cận Nghiêu đè kiếm, rút thanh kiếm ra một nửa.
Kiếm còn chưa rút hết, trong đại điện đã vang lên tiếng rồng ngâm.
Hình thể huyền long quấn quanh người Cận Nghiêu, như ẩn như hiện.
Tất cả mọi người như gặp phải đại địch, bọn họ không hề nghi ngờ, nếu kiếm này rút ra thật, Minh phủ e là chịu không nổi một kích.
"Tôn thường hà tất nổi giận như vậy." Minh Chủ không hề hoảng loạn, nhưng giọng điệu không còn nguy hiểm như vừa nãy, trong ngữ khí lại mang theo ý cười.
Hắn cười nói: "Đây không phải là quy củ do chúng ta định ra, mà là thiên đạo, chúng ra cũng chỉ là kẻ chấp hành thôi."
Nói tới đây hắn lại có ý đùa giỡn: "Chỉ là ngài có chút đặc biệt."
Cận Nghiêu là sinh linh được thiên đạo sáng tạo ra do hậu quả xấu của việc áp chế không thành, nhưng trước mắt, thiên đạo đã hoàn toàn không khống chế được hắn nữa.
Có lẽ đây là ý nghĩa của việc thiên đạo an bài tình kiếp cho hắn.
Hiện nay xem ra là có hiệu quả. Người như Cận Nghiêu vậy mà cũng có một ngày sa vào lưới tình.
"Đưa hắn về đây." Cận Nghiêu không tiếp lời Minh Chủ, chỉ lặp lại yêu cầu của mình một lần nữa,
"Thôi được, hôm nay vì ngài mà phá một số quy củ vậy." Minh Chủ nói.
Hắn tội gì phải đánh nhau với Cận Nghiêu, cứ để thiên đạo đau đầu đi.
Nói rồi hắn mở sổ sinh tử ra phác họa một hồi, mệnh một quỷ sai lập tức đi Phàm giới tìm người.
Quỷ sai vội vàng chạy đi, sau đó bầu không khí ở đại điện hoàn toàn trầm lắng.
Không ai nói chuyện.
Qua nửa giờ sau quỷ sai nọ gấp rút chạy về.
"Hắn đâu?" Cận Nghiêu thấy hắn về một mình liền cau mày hỏi.
Đồng thời, trái tim trong lồng ngực vô cớ đập dữ dội.
Từ lúc nghe tin Triều Từ chết hắn luôn cảm thấy hoảng hốt, lúc này cảm giác đó lại mạnh hơn bao giờ hết.
"Cái này..." Quỷ sai trông cực kỳ bối rối, trên trán mướt mồ hôi.
"Không sao, nói đi." Minh Chủ nói.
"Sau khi tiểu nhân xuống Phàm giới thì...tìm không thấy người đó." Quỷ sai lắp bắp nói, "Triều Từ đó vốn sẽ đầu thai vào một hộ thương nhân, là con trưởng. Nhưng tiểu nhân tìm hiểu một phen thì được biết, chính thất đó ba tháng trước bị khó sinh, chỉ sinh ra một cái thai chết!"
Minh Chủ sửng sốt.
Vẻ mặt Cận Nghiêu trong chớp mắt trở nên khó coi đến đáng sợ, lạnh lẽo nói: "Là ý gì?"
Minh Chủ phản ứng lại, vội vàng lật phổ trên tay ra xem.
Mặt hắn cũng càng lúc càng khó coi.
Quỷ sai nói như vậy có nghĩa là Triều Từ không đi đầu thai như ban đầu đã sắp xếp. Nhưng dù không đầu thai đi nữa thì cũng phải có chỗ đi chứ, cũng phải tìm được hồn phách giờ đang ở đâu mới phải.
Nhưng hắn lại tìm không thấy!
Minh Chủ lại vội vã triệu quỷ sai trực hôm Triều Từ chết đến, sau khi đến quỷ sai đó lại nói hắn vốn không tìm thấy hồn phách của Triều Từ.
Có một số hồn phách cần quỷ sai tới câu đi, nhưng cũng có một số sẽ tự mình đi đến Minh giới, vì thế nên dù không tim được hồn phách của Triều Từ thì quỷ sai nọ cũng không thấy lạ.
Minh Chủ trầm mặt, lại gọi quỷ sai trực chỗ luân hồi tới.
Cũng nói không có.
Một hồn phách đang yên đang lành lại biến mất!
Minh Chủ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, sau đó như nghĩ tới điều gì, trong lòng cả kinh.
Có lẽ, là thiên đạo đã động tay chân.
Nhìn gương mặt âm trầm dưới điện, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã đụng phải chuyện lớn.
"Rốt cuộc ra sao rồi, Minh Chủ?" Cận Nghiêu ngẩng đầu nhìn Minh Chủ, gằn từng chữ.
"Hồn phách của Triều Từ không còn." Minh Chủ trong lòng hoảng loạn, trên mặt lại bình tĩnh, "Có lẽ đã hồn bay phách tán."
Đôi kim mâu của Cận Nghiêu như đã đóng băng hoàn toàn, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm vang, cả người cực kỳ lạnh lẽo.
...sao có thể?
"Ngươi đang gạt ta?" Cận Nghiêu thần sắc băng lãnh nhìn Minh Chủ.
Minh Chủ than vãn: "Nếu ta thật sự không muốn giúp Tôn thượng thì đã không giúp rồi. Hà tất lại nói những lời dối trá dễ bị vạch trần như vậy chứ? Nếu Tôn thượng không tin, thần thức của ngài có thể bao phủ một giới, tùy ngày dò xét. Nếu ngài tìm được Triều Từ thì ngài cứ việc dỡ luôn Minh giới này của ta đi, ta tuyệt đối không nói hai lời."
Cận Nghiêu liếc Minh Chủ một cái rồi quay người rời khỏi.
Hắn tìm kiếm khắp lục giới suốt mấy tháng.
Không tìm được bất cứ gì.
Cuối cùng hắn đến Đại Nguyệt, đến gian phòng mà Triều Từ đưa hắn đến ở hơn một năm.
Đã qua gần một năm, nơi này sớm đã tan hoang.
Trước cửa cỏ dại um tùm, tỏa ra một mùi mốc phủ bụi đã lâu, đẩy cánh cửa vào vang lên một tiếng ken két, gian phòng nhỏ lập tức lọt vào trong tầm mắt.
Chỉ có một chiếc giường, một cái bàn vài hai băng ghế, bên cạnh chất đầy đồ linh tinh.
Một nơi như vậy, Triều Từ cùng hắn đã sống hơn một năm.
Tiểu công tử được cưng chiều từ nhỏ, lại vì hắn mà chạy đi nấu nước nhóm lửa đổ nước rửa chén cho người ta.
Vì hắn mà chép sách đến canh ba.
Lúc này bên cạnh hắn lại xuất hiện một bóng dáng, vẫn là Minh Chủ.
"Hắn thật sự đã đi rồi." Minh Chủ khẽ than mà khuyên hắn.
"Là nó làm sao?"
"..." Minh Chủ trầm mặc hồi lâu, nói: "Khó mà nói."
Chưa chắc. Chuyện hồn phách đột nhiên biến mất không phải chưa từng có, có lẽ là bản thân hồn phách quá yếu ớt, hoặc có lẽ là hồn phách tự nguyện tiêu tán...đều có.
Nhưng rất hiếm.
Lần này quá trùng hợp.
"Tốt nhất ngài đừng xung động." Minh Chủ nói.
Tuy Cận Nghiêu có thể coi là người đứng đầu lục giới, nhưng so sánh với thiên đạo thì dường như không có mấy phần thắng.
Thiên đạo kiêng dè hắn chẳng qua là vì Cận Nghiêu thoát ra khỏi sự kiểm soát của nó mà thôi.
Cận Nghiêu không nói chuyện.
Minh Chủ thấy vậy thì thân ảnh chợt lóe lên rời đi.
Tình hình hiện nay đã không phải là chuyện mà hắn có thể xen vào.
...
Đại loạn Yêu Ma Cảnh đã dẹp yên, theo lý mà nói thì Cận Nghiêu có công đầu, dù hắn có không quan tâm những thứ này đi nữa thì cũng nên tham dự một số trường hợp tương đối quan trọng, đi qua sân khấu một chút.
Nhưng điều khiến chúng thần tiên cảm thấy kỳ lạ là, mấy tháng vừa rồi sau khi Cận Nghiêu đi tuần tra lục giới một lượt thì cứ mãi ở dưới Phàm giới.
Cận Nghiêu quét dọn gian phòng đó một lượt rồi ở lại.
Khi xưa Đại Nguyệt gặp đại hạn mất mùa lại rơi vào chiến loạn, không ai còn ở lại thành trấn nhỏ này.
Nhưng hắn lại ở đây suốt mấy trăm năm.
Cả thành đều bị bao phủ bởi thần lực của hắn, không ai vào được.
Dần dần thì nơi đó lại xuất hiện vài người mờ mờ ảo ảo.
Minh Chủ đến một chuyến, nhìn một cái liền không rét mà run.
Những thứ đó đều không phải là người, mà là ảo ảnh, phơi bày ra cảnh tượng hơn một năm đó. Ảo cảnh này sẽ được lặp lại sau mỗi năm ba tháng.
Mà gian phòng đó, chính là trung tâm ảo cảnh.
Hắn thấy một cậu thiếu niên đi vào phòng, hùng hồn nói với Cận Nghiêu đang ở trong phòng: "Công việc ở tửu lầu quá mệt, ta không làm nữa."
"Ừm." Cận Nghiêu ngẩng đầu, nói với cậu: "Vết thương của ta khỏi rồi, về sau cứ ở nhà chơi đi, ta nuôi ngươi."
Nói thì nói vậy, nhưng Cận Nghiêu không hề có dáng vẻ ra ngoài đi làm, ngày ngày ở bên cạnh thiếu niên. Thiếu niên chỉ là một ảo ảnh không có thần trí, hành động dựa theo tâm ý của Cận Nghiêu, hiển nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng.
Minh Chủ lạnh sống lưng.
Tên gia hỏa Cận Nghiêu này điên thật rồi.
Lại vài năm trôi qua, tai họa ngầm Yêu Ma Cảnh lại xuất hiện, lục giới lại rơi vào đại loạn, có thể sánh với chiến trường Thượng Cổ.
Nhiều nơi thỉnh cầu Cận Nghiêu bình loạn, nhưng bọn họ ngay cả cửa tiểu thành trấn cũng vào không được.
Lại thêm mấy năm giằng co,
Thiên đạo biết Cận Nghiêu muốn gì, nhưng nó không thể ra tay.
Vì Tấn Vân Châu có định số, thiên đạo không thể can thiệp, nếu như can dự thì lực lượng của nó sẽ giảm mạnh, vậy thì nó hoàn toàn không làm gì được Cận Nghiêu nữa. Nhưng nếu nó không ra tay, tình thế chỉ có thể ngày càng xấu hơn.
Cuối cùng, nó thỏa hiệp.
Nó nói với Cận Nghiêu: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện của Triều Từ không phải ta làm."
"Không quan trọng." Cận Nghiêu nói, "Ta chỉ cần hắn có thể quay lại."
"Ngược dòng nhân quả, ngay cả ta cũng không dám động tới, rất có khả năng ngươi sẽ bị vây khốn ở một thế giới không có thời gian, sống không bằng chết, thậm chí là muốn chết cũng không được...như vậy ngươi cũng bằng lòng?"
Quay ngược thời gian, chưa ai từng thử qua. Giữa các bước nhảy của điểm thời gian sẽ có một điểm trung chuyển, người khởi động sẽ ngược dòng thế giới ở điểm trung chuyển. Nhưng điểm trung chuyển đó không hề có thời gian, ai cũng không nói rõ được sẽ ra sao. Theo suy đoán trước mắt, kết quả có khả năng nhất là người đó sẽ ở tại một nơi không có thời gian trôi trong lục giới, còn những người khác thì bị đóng băng, chỉ có thời gian của chính hắn là trôi qua.
Ngàn năm vạn năm...không ai biết khi nào sẽ kết thúc. Nhưng đối với những người trừ người khởi động ra thì chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Không có bất cứ sinh linh nào có thể chịu đựng được điều đó.
Cận Nghiêu đôi kim mâu bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Suy đoán của thiên đạo đã đúng, Cận Nghiêu đúng là đang bị vây khốn tại lục giới không có thời gian.
Thậm chí hắn không thể tiếp tục duy trì ảo cảnh, vì bản thân ảo cảnh có thời gian trôi.
Không gian dị thường này, vật dẫn duy nhất chịu đựng tải trọng thời gian chỉ có Cận Nghiêu.
Trong ký ức của Cận Nghiêu, hắn đã trải qua chín vạn năm.
Lúc nhật nguyệt lại luân chuyển, chỉ có mình Cận Nghiêu đơn độc đứng ở thành trấn hoang vắng, nghênh tiếp sự tan biến của ý thức.
Ta thật lòng khẩn cần bản thân.
Khẩn cầu ta có thể đối xử với ngươi thật tốt.