Đợi cậu ăn xong, Cận Nghiêu đã từ tốn lấy khăn tay lau tay sạch sẽ từ lâu.
Triều Từ ăn có một miếng bánh nhưng trong đầu lại có quá nhiều cảm xúc hỗn loạn, cậu thấy dạ dày không còn phản ứng nữa nên cũng không thiết tha gì việc ăn uống nữa. Triều Từ nhìn Cận Nghiêu chằm chằm, môi mấp máy mấy lần cũng không thấy cậu nói gì.
"Muốn ngủ rồi?" Cận Nghiêu giương mắt nhìn cậu, cười khẽ hỏi.
Hắn cũng không phải thật sự muốn làm gì với tiểu tử này. Tuy rằng long tộc phóng túng nhưng Cận Nghiêu lại không thích bị bản năng và ham muốn xác thịt chi phối nên vẫn luôn cấm dục. Nếu hắn thật sự phá giới, chỉ e là tiểu tử này chịu không nổi.
Hắn chỉ muốn qua loa lấy lệ với cậu chút thôi, dù sao tiểu tử này cũng rất dễ nắm bắt.
"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, vậy, vậy chúng ta ngủ thôi..." Triều Từ lắp bắp nói.
Cận Nghiêu đứng dậy đi tới giường, tùy ý cởi hỉ phục trên người xuống, đặt qua một bên.
Áo lót được làm từ tơ lụa trắng như tuyết, được cắt may vừa thân, phác họa lên thân hình cao lớn thẳng tắp của hắn trong nháy mắt. Triều Từ nhìn một cái, lỗ tai lập tức nóng bừng.
Cậu cũng đi tới ngồi lên giường, thả màn giường xuống.
Đám nha hoàn canh cửa thấy bọn hắn đã lên giường liền đi vào thổi tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại một ngọn nến đỏ.
Trong phòng đột nhiên tối đi, chỉ còn ánh nến đỏ chập chờn như có như không.
Triều Từ quay đầu nhìn Cận Nghiêu, cảm thấy bầu không khí trở nên ái muội hơn rất nhiều.
Triều Từ nhích tới bên cạnh Cận Nghiêu.
Vẻ mặt Cận Nghiêu nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng dưới tia sáng êm dịu, nhìn hắn có vẻ cũng có chút ôn hòa. Trên môi hắn nở một nụ cười nhạt, xoay người cầm lên một sợi tóc đen tán loạn trên nệm của Triều Từ.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên kiều diễm.
Triều Từ thế mà lại đỏ mặt đẩy hắn ra. Ấp úng nói: "Đợi, đợi đã."
Cận Nghiêu nhướng mày, ngược lại có hơi ngạc nhiên.
Chẳng phải đây là chuyện tiểu sắc quỷ này mong chờ sao, sao đến lúc thì lại chùn chân rồi?
Hắn đang muốn mở miệng thì lại thấy tên nhóc tay chân luống cuống nói: "A Nghiêu, vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi. Chuyện này...không vội."
Cận Nghiêu cúi đầu nhìn vết thương trên bả vai.
Triều Từ đem hắn về Triều gia cũng đã hơn một tháng, tuy vết thương này không nhẹ nhưng giờ đã không còn gì đáng ngại, tên nhóc này vẫn còn lo lắng như vậy?
"Ta sợ ta quá thô lỗ, làm A Nghiêu bị thương thì không tốt lắm." Triều Từ giải thích nói, "Đại phu nói tuy giờ A Nghiêu đã không còn gì đáng ngại nhưng sinh hoạt giường chiếu sẽ dễ bị cảm lạnh hay phát sốt..."
Vẻ mặt của Cận Nghiêu bây giờ nhất thời có hơi vi diệu.
Nghe giọng điệu của tên nhóc này, cậu cho rằng bản thân nằm trên?
Hắn tỉ mỉ đánh giá lại tiểu tử này.
Nhiều lắm là cao tới cằm hắn, rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra?
Chẳng qua hắn cũng không cần phải vì chút chuyện này mà tức giận, trái lại thuận theo cậu mà nói: "Vậy ngươi..."
"Vậy A Nghiêu có thể, có thể sờ...sờ ta không?" Như sợ Cận Nghiêu từ chối, cậu vội vàng hỏi. Nhưng nói được mở đầu, tự bản thân lại xấu hổ trước.
Sờ?
Cận Nghiêu hồi lâu không có đáp lại hắn.
Tuy hắn cả ngàn vạn năm chưa từng động dục, nhưng thân là long tộc, có tuổi thọ dài đằng đẵng nhưng sự hiểu biết của hắn về chuyện ham muốn xác thịt tuyệt không ít hơn người phàm. Long tộc ham muốn mạnh, trong động phủ các đồng tộc của hắn, chuyện hoang dâm là chuyện thường thấy, đối với long tộc mà nói thì đây không tính là chuyện nhục nhã gì.
Mà Cận Nghiêu cũng từng chinh chiến giới yêu ma, đó là nơi máu cùng dục vọng đan xen không hề che dấu nhất, khi đại yêu mở tiệc rượu chiêu đãi tứ phương, đâu đâu cũng là rượu ngon cùng mỹ nhân, bạo ngược cùng xác thịt.
Cho nên hiện tại nghe Triều Từ nói câu đó, Cận Nghiêu cảm thấy khá là thú vị.
"Chính là...ta có thể sờ A Nghiêu không?"
Cận Nghiêu rũ mắt cười khẽ: "Sờ như thế nào?"
Triều Từ không nhịn được mà xoa xoa lỗ tai đang ngứa ngáy của mình, giọng A Nghiêu như thông qua lỗ tai mà câu hồn cậu đi mất!
Hồi lâu sau cậu mới phản ứng lại, A Nghiêu không có từ chối!
Đôi mắt mèo của Triều Từ lập tức phát sáng long lanh, cậu đưa tay vạch vạt áo Cận Nghiêu ra.
Vạt áo bị vạch ra gây nên chút ngứa ngáy, thật sự rất nhẹ, nhưng Cận Nghiêu lại không chỉ cảm thấy ngứa, yết hầu còn hơi căng chặt.
Đôi bàn tay ấy rất trắng, trắng bóng, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn mang theo sự non nớt của thiếu niên, cơ hồ có thể tưởng tượng, nếu cầm lấy bàn tay ấy, nó sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay.
Cuối bàn cùng tay của thiếu niên cũng thăm dò vào tới bên trong, lúc chạm tới làn da mát lạnh như ngọc của người đàn ông thì lập tức như bị điện giật rụt lại.
Cận Nghiêu nhướng mày nhìn cậu, dường như có chút bất mãn.
Thiếu niên khẩn trương nuốt nước miếng, lại thò tay vô một lần nữa, cho đến khi cả bàn tay đều tiếp xúc với lồng ngực của Cận Nghiêu.
Giống như đệm mèo chống lên lồng ngực, nhưng dường như cũng có chút bất đồng.
Chắc là ấm áp và tinh tế hơn một chút, tiếng máu chảy từ đầu ngón tay truyền đạt sự khẩn trương của thiếu niên vào lúc này.
Mà Triều Từ cảm giác được người trước mắt nhịp tim nhẹ nhàng, còn có xúc cảm lạnh như băng.
Cận Nghiêu không làm gì, mặc cho bàn tay mềm mại của cậu thăm dò xuống dưới.
Sau đó bàn tay của Triều Từ dừng lại ở vị trí gần bụng của Cận Nghiêu, có thể cảm nhận được cơ bụng nhấp nhô mượt mà một cách rõ ràng.
Cậu sờ loạn chỗ đó một hồi, hai gò má càng lúc càng đỏ. Cuối cùng lúc chạm tới tuyến nhân ngư của người đàn ông thì khuôn mặt như bị bốc cháy, đột nhiên rụt tay lại, kéo tấm chăn bên cạnh trùm hết người lại trốn trong đó.
Cận Nghiêu hơi bất ngờ, còn có loại cảm giác khó nói.
Tiểu tử này nói sờ...là sờ bụng?
Thật đúng là một đứa trẻ.
Cảm giác bàn tay mềm mại tới lui trên bụng vừa nãy vẫn còn dư lại trong đầu hắn, Cận Nghiêu híp mắt.
Cấm dục dường như là chuyện không thể nào đối với long tộc, nhưng đối với Cận Nghiêu mà nói thì không khó mấy. Vì trong sáu giới, bất kể là thần nhân yêu ma, hắn đều chướng mắt.
Đây là lần đầu tiên...hắn nổi lên ham muốn trong ngàn vạn trăm nay.
Xem ra thiên đạo làm ra tình kiếp này cho hắn không phải là không có đạo lý.
Cận Nghiêu giơ tay phải chống nửa người lên, gần như là từ trên cao nhìn xuống nhìn đống chăn, giọng khàn khàn hỏi: "Còn sờ không?"
Đống chăn giống như muốn độn thổ mà lăn lăn, "Ngày, ngày mai đi!"
Cận Nghiêu moi người trong chăn ra, nhìn đôi gò má đỏ phừng phừng và đôi mắt lảng tránh của cậu, phì cười nói: "Xấu hổ như vậy à?"
Còn chưa đâu tới đâu.
Triều Từ vùi đầu vào lồng ngực Cận Nghiêu, "Thời gian không, không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi A Nghiêu..."
Giọng nói buồn buồn, mềm mại như đang làm nũng.
Cái gì cũng không biết, gan lại nhỏ, còn học theo người ta làm đăng đồ tử.
Cận Nghiêu ánh mắt khẽ động, đưa tay ôm lấy eo đứa trẻ.
"Ngủ đi."
Hắn nói.
...
Sau khi Cận Nghiêu và Triều Từ thành hôn thì chuyển từ viện tử ở lúc đầu tới chính viện mà Triều gia sắp xếp cho vợ cả, đám thiếp mà Triều Từ đưa vào từ trước, giờ mỗi ngày đều phải tới thỉnh an Cận Nghiêu.
Lúc lần đầu tiên được thiếp thất số mấy mươi thỉnh an, Triều Từ ngồi bên cạnh Cận Nghiêu. Cậu nhìn Cận Nghiêu một cái thì phát hiện vẻ mặt của người đàn ông có hơi u ám.
"A Nghiêu...sao thế?" Triều Từ kéo kéo ống tay áo Cận Nghiêu, dè dặt hỏi.
"Là bọn họ lễ nghi không chu toàn sao?"
Cận Nghiêu liếc người bên cạnh một cái, cười như có như không: "Sao lúc trước ngươi không nói trong viện mình có nhiều người như vậy?"
"...Cần nói sao?" Thấy vẻ mặt người nọ càng thêm bất thường, giọng Triều Từ càng lúc càng nhỏ đi, mấy chữ cuối cùng gần như không thể nghe thấy.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Cận Nghiêu nói với đám người bên dưới.
"Vậy bọn muội cáo lui." Đám tiểu thiếp nhao nhao cúi người rời đi.
Lúc tới bọn họ còn hào hứng muốn ra oai phủ đầu, ngờ đâu vừa nhìn thấy người thì lập tức nhũn cả chân.
Tướng mạo người này kinh thế vô song như thế nào tạm thời không bàn tới, chỉ nói tới người này tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng cả người khí thế như sơn hải tựa thần ma, chỉ nhìn một cái là trái tim lập tức sinh cảm giác sợ hãi cùng thần phục.
Như vậy còn đấu gì nữa, nhận thua đi!
Nhưng lang quân của bọn họ tìm một vợ vả như thế...ổn chứ?
Nhìn thế nào cũng không giống như là có thể đè nổi nha?
Tâm tư của đám tiểu thiếp như thế nào Triều Từ không biết, cũng không muốn biết. Lúc này cậu chỉ chú ý hình như A Nghiêu nhà mình tức giận rồi.
"A Nghiêu ngươi tức giận sao?" Cậu mở to đôi mắt đen láy, có hơi bối rối hỏi.
"Không." Cận Nghiêu nhắm mắt lại, ngữ khí khôi phục như bình thường.
Nói tức giận thì chưa tới.
"Ngươi định giữ lại bọn họ mãi sao?" Cận Nghiêu bỗng nhiên mở miệng.
"...?" Triều Từ càng thêm nghi hoặc, "Là bọn họ làm gì khiến A Nghiêu không vui sao?"
"Không có." Cận Nghiêu nói.
"Nếu bọn họ đã không làm sai gì thì cũng không cần đuổi đi đâu..." Thấy ánh mắt Cận Nghiêu ngày càng tối đi, Triều Từ rụt cổ nói: "Bọn họ đều là người đáng thương..."
"Ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc lắm." Cận Nghiêu thu hồi ánh mắt, ngữ khí không rõ nói.
Hắn cảm thấy tâm trạng mình lúc này hình như thực sự không thoải mái.
Tiểu tử này đúng thật sự là không hiểu gì sất.
Ngay cả vì sao vợ cả không vui khi nhìn thấy đám thiếp thất mà cũng không biết.
Lần đầu tiên tên nhóc này nhìn thấy hắn nói gì mà nhất kiến chung tình, không phải hắn thì không cưới, hắn vốn cho rằng cậu là một tên ngốc, ngờ đâu lại là một hạt giống đa đình.
Cận Nghiêu nâng tách trà lên, ngón trỏ và ngón cái vân vê thành ly, sắc mặt khó đoán.
Hơi thở quanh người dường như ngày càng trở nên hời hợt.
...
Triều Từ vẫn chưa hiểu tại sao Cận Nghiêu lại đột nhiên tức giận, chỉ biết hình như A Nghiêu không thích đám thiếp thất.
A Nghiêu cũng chỉ tức giận một ngày hôm đó, lúc sau dường như là hết giận rồi.
Chỉ là sau này khi cậu muốn sờ A Nghiêu, hắn đều không cho cậu tới gần.
Lẽ nào vẫn còn giận?
Triều Từ thật sự không biết, cậu chạy đi tìm anh trai nhà mình.
Đại ca của cậu Triều Quyết, nghe em trai câu trước không khớp câu sau nói xong, trong nháy mắt đã hiểu ngay tại sao Cận Nghiêu đó lại bày sắc mặt với em trai nhà mình.
Chẳng qua chỉ là một tên ma bệnh lai lịch bất minh, cho hắn vài phần thể diện, hắn lại xem là thật?
Triều Quyết chế nhạo hắn ở trong lòng, ngoài mặt lại như không có gì mà nói với đứa em trai cái gì cũng không hiểu nhà mình, chắc có lẽ là Cận Nghiêu không thích đông người.
Loại lý do qua quýt này mà lấy đi lừa người khác chỉ sợ là sẽ bị cười cho rớt răng cửa. Nhưng với Triều Từ, người mà ngay cả ghen là gì cũng không biết mà nói thì lại thật sự tin luôn.
Cậu nghĩ, nếu đã như vậy thì dặn dò đám thiếp thất đó hủy bỏ việc thỉnh an sau này đi vậy.