- --
Lúc tính được mình có tình kiếp, Cận Nghiêu thấy là do Thiên Đạo quá rảnh.
Tình kiếp...cái này cũng gọi là kiếp?
Sự an ủi của kẻ yếu lòng, sự ngụy trang của lòng háo sắc, sự tự cảm động mình của kẻ ngu xuẩn...cái gọi là tình, chẳng ngoài mấy thứ này.
Nhưng Thiên Đạo nhàm chán, hắn cũng không có gì làm, đi xem một chuyến cũng chẳng sao.
Ban đầu hắn hơi thất vọng, chẳng qua chỉ là một kẻ háo sắc.
Ngoài miệng nói có lòng tốt cứu hắn, sau lưng lại không ngừng chấm mút.
Vô cùng thất vọng, Cận Nghiêu cũng hiếm hoi mà cảm thấy buồn cười, sống nhiều năm vậy rồi, lần đầu tiên hắn bị người ta chiếm hời, cũng là lần đầu tiên có người dám chiếm hời của hắn.
Tướng mạo tên nhóc này cũng không kém, tại sao lại háo sắc đến thế.
Không bao lâu, Cận Nghiêu lại phát hiện tên nhóc này có một đặc điểm, cực thích đỏ mặt.
Nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt, chấm mút cũng không thấy chùn tay.
Lần đầu tiên Cận Nghiêu thấy loại người giống cậu.
Triều Từ đưa hắn về Triều phủ, mỗi ngày đều mặt dày ở chỗ hắn cả ngày, đại phu nói vết thương của hắn ngày nào cũng phải bôi thuốc, tên nhóc này liền mượn cớ đó mà quang minh chính đại chấm mút hắn.
Cận Nghiêu thấy tên nhóc này có chút thú vị, nhưng nghĩ tới cái gọi là tình kiếp hắn lại hơi mất kiên nhẫn.
Điều làm hắn kinh ngạc nữa là, tên nhóc này đưa hắn về chưa được mấy ngày đã nói rằng muốn thành hôn với hắn, hỏi hắn có bằng lòng không.
Hắn nhớ lúc ấy tuy mình có chút bất ngờ nhưng cũng không để trong lòng, chỉ hỏi cậu rằng: "Nếu ta bằng lòng, người nhà ngươi sẽ ưng thuận?"
Tên nhóc đó lập tức vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ đảm đương nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, bây giờ ta sẽ đi xin họ."
Cận Nghiêu kiểu sao cũng được gật đầu, sau đó hắn thấy cậu đi tìm cha huynh nói muốn thành hôn với hắn.
Hắn vốn tưởng rằng Triều Từ nói muốn thành hôn chỉ là lời nói đùa. Tuy rằng hắn không cảm thấy hứng thú với chuyện tình cảm, nhưng những lời thề non hẹn biển lúc tình nồng, kỳ thực đều là những tên ngu xuẩn nói được làm không được, đừng nói Phàm giới, Thần giới cũng có không ít.
Đâu ngờ tên nhóc này lại nghiêm túc như vậy. Nếu chỉ đơn thuần là thấy sắc nổi lòng tham thì sự bỏ ra này cũng quá lớn. Cậu là con cháu thế gia, tuy thế gia có tiền lệ thành hôn cùng nam tử, nhưng đã gần trăm năm không xuất hiện rồi. Thế gian lắm kẻ tầm thường, thích lấy suy nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác, Cận Nghiêu không quan tâm vì chúng không có khả năng ảnh hưởng đến hắn, nhưng đối với con cháu thế gia như Triều Từ mà nói thì ảnh hưởng quá lớn.
Đây chỉ là một điều phiền phức trong đó. Nếu thành hôn với nam tử, tương đương với vị trí vợ cả bị chiếm, về sau dù có con nối dõi thì cũng chỉ có thể là thứ xuất.
Hắn với Triều Từ vừa mới quen biết được vài ngày, tên ngốc này hà cớ gì phải như vậy?
Dù sao đi nữa thì Cận Nghiêu trong mắt Triều gia hiện tại cũng chỉ là một người lai lịch bất minh không nhà không bối cảnh, nếu Triều Từ chỉ là thèm muốn tướng mạo của hắn thì có thể nuôi hắn ở hậu viện.
Lần đầu tiên Triều Từ đi tìm cha cậu, ban đầu khi nghe cậu nói ông ấy còn tưởng mình nghe nhầm, sau đó biết là cậu nghiêm túc thật thì tức đến nỗi phùng mang trợn mắt đuổi Triều Từ cút về.
Tên nhóc đó vừa ngốc vừa ngơ, thấy cha không đồng ý còn ngây ngốc quỳ xuống, làm cha cậu giận điên lên lấy roi gia pháp đánh cho một trận.
Ngày hôm sau, Triều Từ lê một người toàn vết thương đi tới chỗ Cận Nghiêu như ngày thường.
Cận Nghiêu thấy trên gò má cậu có một vết, mu bàn tay cũng bị sưng đỏ, thì nói với cậu: "Nếu không được thì bỏ đi."
Triều Từ sưng mặt sưng mũi nhưng chả thèm quan tâm, cậu cười nói: "Yên tâm đi, ta chỉ thông báo trước một tiếng với ông ấy thôi, trận đòn này ta dự đoán được từ lâu rồi...dù sao thì ông ấy cũng đấu không lại ta đâu!"
Không chỉ gò má, đôi mắt cậu cũng bị sưng, nhưng trông không giống như là bị roi quất, mà giống như vì khóc.
Giờ thì nói dữ lắm, chắc tối qua khóc không ít.
Về sau nghe nói Triều Từ lại đi quấn lấy cha mình, mấy ngày đầu ông ấy đánh chẳng hề nương tay, vài ngày sau thấy trên người cậu không còn chỗ nào lành lặn thì không đánh nổi nữa, chỉ đành mặc cậu quấn.
Nhưng ông ấy rất kiên trì.
Mấy ngày sau, Triều Từ có vẻ đã tức giận, cậu đòi tuyệt thực.
Ban đầu ông ấy chả thèm để ý cậu, không ngờ tên nhóc này lại thật sự tự bỏ đói bản thân suốt mấy ngày. Đến ngày thứ ba cậu đã đói đến chóng mặt mắt hoa chạy đến phòng Cận Nghiêu, nhìn hắn phát ngốc.
"Ngươi sao thế?" Cận Nghiêu bị cậu nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ.
"Nhìn ngươi nhiều một chút mới có động lực tuyệt thực!" Triều Từ nói.
Triều gia thật sự rất có phong thái thế gia, dù cha Triều Từ có giận lắm đi nữa cũng không hề đến làm khó vị khách thân mang bệnh nặng là Cận Nghiêu.
Nhờ nhìn Cận Nghiêu mà Triều Từ có thể kiên trì được đến sáng ngày thứ năm.
Cận Nghiêu nhìn tên nhóc đói đến mặt phát xanh trắng, may mà tuy là cậu nhịn đói, nhưng vẫn có uống nước, đói một cái là uống nước, trông khá đáng thương.
Lúc đầu cha cậu còn xem nhẹ, sau lại lo lắng, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
Tên nhóc khấp khởi đến tìm hắn báo tin vui, sau đó lại vui vẻ chạy đi chuẩn bị một số việc vặt cho đại hôn.
Nghe nói Triều gia tìm đại sư tính ngày lành, là hai tháng sau, nhưng tên nhóc lại đẩy lên sớm hơn chưa tới một tháng sau.
Vì thời gian quá gấp rút, đích tử thế gia thành hôn cũng không phải chuyện nhỏ, một đống việc chất chồng, cậu bận tới nỗi chân không chạm đất.
Nhưng mỗi ngày cũng không quên đến chỗ hắn, chỉ là mỗi lần chỉ ở lại một giờ rồi lại đi. Hỏi cậu thì cậu lại đỏ mặt lắp bắp nói họ chưa thành hôn, những chuyện này không gấp.
Cận Nghiêu hơi ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng cậu là một kẻ con cháu thế gia lỗ mãng, không nhờ bên trong lại bảo thủ như vậy.
Bảo thủ như vậy là sự tôn trọng đối với một nửa còn lại.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong lòng Cận Nghiêu chứ hắn không có để ý.
Đêm thành hôn, hắn cho rằng cậu đã mong mỏi đêm này từ lâu nên đã chuẩn bị kiếm cớ qua mặt cậu---hắn phát hiện cậu rất nghe lời mình, dù ngày nào hắn cũng bày ra vẻ mặt không tốt nhưng cậu vẫn cứ vui vẻ cả ngày.
Nếu không được nữa thì hắn dùng huyễn thuật.
Không ngờ cậu lại chú ý đến vết thương của hắn, không định làm gì cả!
Còn về việc cậu nói muốn sờ hắn....Tên nhóc này còn lắp ba lắp bắp, mặt lấm tấm mồ hôi, người không biết còn cho rằng cậu muốn đưa ra yêu cầu quá đáng lắm.
Cậu sờ loạn trên bụng hắn, mặt nóng bừng, đôi mắt lại phát sáng, giống như đang run rẩy vì được chiếm được món hời lớn nào đó.
Mới sờ chẳng được bao lâu cậu đã khẩn trương tới mức trốn vào trong chăn.
Cận Nghiêu cảm thấy yết hầu hơi căng chặt.
Lúc này hắn mới thật sự hiểu Triều Từ một chút, cậu chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, học theo người ta làm đăng đồ tử nhưng lại nhát gan, da mặt lại mỏng.
Giống mèo con.
Tình kiếp này, có lẽ thật sự có chút đạo lý.
Khi Cận Nghiêu biết Triều Từ có cả một hậu viện thiếp thất, nhìn nhóm oanh oanh yến yến đến thỉnh an mình, hắn không biết lúc đó mình có cảm xúc gì, chỉ bỗng chốc cảm thấy rất khó chịu.
Tên nhóc đó giả bộ tình thâm, kỳ thực là một tình thánh, lẽ nào muốn coi hắn như là con mồi?
Cận Nghiêu hắn đúng là sống uổng phí mấy vạn năm, lại bị một thằng nhóc lông chưa mọc đủ lừa.
Một chút rung động khi trước nhạt nhòa đi trong nháy mắt.
Hắn biết mình không ổn, vì ban đầu hắn chỉ là đi cho có, qua mặt thiên đạo, Triều Từ có thiếp thất liên quan gì đến hắn? Dù sao hắn cũng không định ở lại Phàm giới bao lâu, bọn họ vốn chẳng nợ gì nhau.
Nhưng hiện tại hắn lại thật sự tức giận, giống như rất để ý việc cậu có thiếp thất.
Cận Nghiêu không nghĩ quá sâu về chuyện này.
Hắn còn lãnh đạm một thời gian, ai ngờ tên nhóc lại nói cậu chưa từng chung chăn gối với những thiếp thất đó.
Nhất thời Cận Nghiêu có chút dở khóc dở cười.
Đến bây giờ còn chưa khai trai, cưới nhiều thiếp thất thế làm gì?
Ngớ ngẩn thật.
Nhưng tâm trạng của Cận Nghiêu đúng là đã khá hơn nhiều.
Bọn họ trải qua hơn một năm an ổn, thỉnh thoảng Cận Nghiêu còn không nghĩ đến việc phải về Thần giới.
Ngày chủ thành bị phá mới khiến hắn nhớ lại dự tính ban đầu của mình.
Triều Từ mang theo hắn chạy chốn khắp nơi, cậu được yêu chiều từ nhỏ, trên đường chạy trốn đúng là chịu không ít khổ cực.
Hắn cho rằng Triều Từ sẽ không chống đỡ nổi, nhưng chẳng ngờ cậu lại cắn răng mà chịu đựng được hết.
Tuy rằng cậu ngây thơ và được nuông chiều nhưng không phải bùn loãng không trát được tường như con cháu thế gia khác, thật sự đến thời khắc này, cậu vẫn rất rõ ràng.
Vì chạy trốn bọn họ đã lên một con thuyền đi đường thủy rời khỏi Tấn Vân Châu. Phần lớn diện tích thuyền đều dùng để vận chuyển hàng hóa, chỉ chừa lại một phần nhỏ cho người đi thuyền bọn họ, điều kiện rất tệ nhưng được cái rẻ.
Triều Từ hơi say thuyền, nôn đến xây xẩm mặt mày, nhưng cậu luôn giấu Cận Nghiêu, mỗi ngày lại lo lắng cho tình trạng của hắn.
Về sau họ đến được Đại Nguyệt, sức khỏe của Cận Nghiêu đã tới cực hạn.
Triều Từ vì bệnh của hắn mà đi làm công ở tửu lầu. Hỏi thì cậu luôn nói công việc của mình rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng những vết thương trên người chưa bao giờ là ít.
Lại về sau, cậu chê mình chưa đủ mệt còn nhận thêm việc sao chép sách cho người ta, mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ.
Nhưng, dù hắn có rung động với Triều Từ hay không thì vẫn phải quay về Thần giới, hắn cũng không định đưa cậu đến đó...cảm xúc nhất thời chưa chắc được dài lâu, cũng không thể khiến hắn ở lại.
Hắn bắt đầu mong cái gọi là tình kiếp này mau chóng kết thúc.
Nếu hắn đi rồi thì tên ngốc này không cần phải sống một cách mệt mỏi như vậy nữa.
Cuối cùng thì Yêu Ma Cảnh vẫn bị phá.
Khoảnh khắc đó Cận Nghiêu thở phào, cũng có chút không nỡ.
Ti Mệnh đã đến, hắn kiến nghị xóa bỏ ký ức của thiếu niên.
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
Cận Nghiêu thấy như vậy khá tốt, chuyện hắn quay lại đây là không có khả năng, thay vì để cậu nhớ mong hắn thì thà là dứt khoác quên đi, như vậy cũng tốt cho cậu.
Có lẽ, lần đầu tiên động tâm trong mấy vạn năm cũng khiến Cận Nghiêu thấy hơi hoang mang, xóa đi ký ức của Triều Từ, cũng là chặt đứt suy nghĩ muốn quay lại của hắn sau này.
Nhưng Cận Nghiêu không ngờ mình lại hối hận nhanh đến như vậy.
Về Thần giới chưa được mấy tháng hắn đã không ngừng nhớ tới cậu.
Nhưng Yêu Ma Cảnh bị phá, Thần giới sắp đại loạn, hắn không có thời gian quay về Phàm giới, trong lòng rất khó chịu, tìm cả người cũng chỉ tìm được lá bùa bình an đó.
Là món đồ duy nhất liên quan đến cậu hiện giờ.
Hắn biết bản thân đã hối hận.
Nhưng đường lui khi đó đã bị hắn tự tay chặt đứt, giờ hắn muốn quay về, cũng quá là nực cười.
Hắn không muốn nghĩ tới nữa, hắn tập trung tinh thần đi bình loạn, khiến bản thân mình không còn rảnh để nghĩ đến những chuyện đó.
Nhưng Yêu Ma Cảnh rất nhanh đã được bình định, nguyên nhân trong đó trừ việc yêu ma không còn mạnh như thời Thượng Cổ ra thì là do Cận Nghiêu ra sức quá nhiều.
Trong tay Cận Nghiêu hết việc để làm, trong đầu lại không ngừng nhớ tới trên ngốc nọ.
Cận Nghiêu nhận thua.
Dù hắn đã sống lạnh nhạt mấy vạn năm, nhưng vẫn thua trong tay một tên ngốc. Có không muốn tin đi nữa cũng phải chấp nhận.
Nhưng hắn không ngờ, lúc hắn đi tìm Ti Mệnh, Ti Mệnh lại nói với hắn rằng, Triều Từ đã chết.
Chết rồi?