Cho nên hiện tại chỉ cần phá vỡ lớp phong ấn đó là được, thậm chí sẽ không gây ra chút khó chịu nào.
Sau khi Triều Từ nuốt viên đan dược đó xuống, cậu chỉ cảm thấy đầu mình đột nhiên hơi mê mang, rất nhanh sau đó đã tỉnh táo lại, theo sau là một loạt ký ức ồ ạt.
Cậu vừa gặp đã yêu Cận Nghiêu, đơn phương tình nguyện, cái tự mình cho là sống nương tựa lẫn nhau, và chân tướng nực cười sau cùng.
Triều Từ ngồi xuống trước bàn, cúi đầu, giữ im động tác này một hồi lâu không nói chuyện.
Cận Nghiêu cũng không lên tiếng, hắn biết Triều Từ cần chút thời gian để tiếp nhận những ký ức này.
Một lúc lâu sau, Triều Từ mới cười khẽ nói: "Ngươi về đây làm gì? Còn chưa độ xong tình kiếp sao?"
Cậu cười rất khẽ, khàn khàn, giống như khó khăn lắm mới nghẹn ra được từ cổ họng.
Cận Nghiêu thấy cậu trả lời như vậy, vốn còn ôm chút lòng may mắn, giờ hắn bắt đầu hơi hoảng.
Triều Từ trước giờ không tim không phổi, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu như vậy.
Hình như tình hình không lạc quan như hắn tưởng tượng.
"Tiểu Từ, xin lỗi." Cận Nghiêu nói rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên trong ngàn vạn năm bạch y tiên nhân giáng thế nói ra lời nói mềm mỏng như vậy.
"Đúng là ngươi có lỗi với ta." Triều Từ ngước mặt lên, lộ ra đôi mắt đào hoa hơi sưng.
"Nhưng bây giờ đã kết thúc rồi, nếu ngươi thật sự muốn đền bù cho ta, vậy mong ngươi hãy đi ngay bây giờ đi." Vành mắt ửng đỏ trên khuôn mặt trắng như gốm sứ khiến cậu trông vô cùng đáng thương lại đáng yêu, nhưng vẻ mặt Triều Từ lại vô cùng kiên quyết, "Đây là Phàm giới, Triều Từ chỉ là một kẻ phàm tục, không xứng với ngươi."
Người thiếu niên luôn cười ngốc khi xưa, giờ phút này lại vô cùng kiên định.
Vị tiên nhân tuyết y tóc đen ngơ ngác, sau đó nhíu mày nói: "Ngày trước ta có rất nhiều chỗ có lỗi với ngươi, cả đời về sau ta sẽ đền bù, ngươi đừng giận."
Hắn vốn dĩ đã tính xong hết, đợi Triều Từ nhớ lại, bọn họ làm hòa xong hắn sẽ đưa cậu lên Thần giới, nếu Triều Từ và người nhà cậu đồng ý, hắn cũng có thể đưa họ lên hết. Huynh trưởng của Triều Từ, từ nay cũng sẽ là huynh trưởng của hắn, tuyệt không bạc đãi. Từ nay bọn họ nắm tay nhau cả một đời, thần tiên quyến lữ.
"Cả đời?"
"Đúng thế. Tiểu Từ, ta thích ngươi, về sau ngươi sẽ là đạo lữ duy nhất của ta, ta sẽ không bao giờ phụ ngươi." Hắn như đang lập lời thề trước thiên địa, vô cùng trịnh trọng.
"Ngươi thích ta?" Triều Từ hơi cao giọng, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.
Cậu cười rất lâu, cho đến khi thấy thần sắc Cận Nghiêu dần trở nên khó coi, cậu mới miễn cưỡng dừng lại.
"Ta không phải đang tức giận." Triều Từ nói, đôi mắt rõ ràng vẫn sưng, nhưng bên trong lại không hề có nước mắt.
Vì những giọt nước mắt vừa rồi không phải rơi vì đoạn tình cảm này kết thúc.
Cậu thật sự không tức giận, những lời này đã là kết quả sau khi vô cùng khắc chế oán hận cùng thất vọng triệt để rồi.
Cậu không muốn chửi loạn xạ lên hay trào phúng, dây dưa vô ích.
Cận Nghiêu nhìn thiếu niên, dường như đã được hiểu ý của cậu.
Nhất thời cổ họng khô khốc, hắn không ngờ sau khi cậu khôi phục ký ức lại trở nên tuyệt tình như vậy.
"Ngươi bình tĩnh vài ngày đi, ta sẽ lại đến tìm ngươi." Cận Nghiêu nói rồi định đứng dậy.
"Không cần. Ta không phải đang nổi nóng, cũng không phải đang tức giận, ngươi đường đường là thần, chẳng lẽ còn cần phải tự lừa mình dối người sao?"
Triều Từ ngẩng đầu nhìn Cận Nghiêu, trên mặt không hề có vẻ do dự hay lưu luyến, chỉ có chán ghét cùng trào phúng.
Tiên nhân lúc này mới thực sự hoảng loạn.
"Ngươi đừng tự biên tự diễn nữa, đừng mơ tưởng ta sẽ tha thứ cho ngươi, càng đừng nghĩ tới việc chúng ta sẽ làm hòa gì đó nữa." Triều Từ cũng đã phiền chán sự dây dưa của Cận Nghiêu, dứt khoát nói thẳng, "Ta từng thích ngươi, thành thân với ngươi, dây dưa với ngươi cùng cái tự cho là hi sinh vì ngươi...tất cả đều là ta đơn phương tình nguyện, không liên quan gì đến ngươi."
"Nhưng ngươi mượn ta để độ tình kiếp, còn mặc kệ ý nguyện của ta mà xóa đi ký ức của ta...ta là đồ vật của ngươi sao? Mặc ngươi lợi dụng xong rồi tiện tay hủy đi? Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ chúng ta còn có thể tốt lại như xưa?"
"Còn nói gì mà 'không bao giờ phụ ta', nực cười, ngươi dựa vào đâu mà nói câu đó? Dựa vào những việc ngươi đã làm, ai sẽ tin câu đó đây?"
"Ngươi thật sự thích ta sao? E là khi xưa ta ngu đến xuất thần, nâng niu ngươi quá nên giờ mới khiến ngươi nhớ mãi không quên." Cậu càng nói càng nặng lời, "Chỉ sợ là nếu ta thật sự làm hòa với ngươi xong thì ngươi đã vứt bỏ ta như giày rách rồi."
"Không đâu." Cận Nghiêu nói, "Ta có thể lấy đạo tâm ra thề, nếu ta làm trái lời thề, thiên đạo sẽ tự hủy đại đạo của ta."
"Không phải ta muốn ngươi đảm bảo về sau ngươi sẽ yêu ta, mà là vì ta chán ghét ngươi, ngươi nghe hiểu không? Cho dù ngươi có xẻ tim ra ta cũng không muốn liếc thêm một cái!" Triều Từ thật sự cảm thấy phiền.
"Bây giờ, cút ra ngoài."
Cậu chỉ ra ngoài cửa, không nhìn Cận Nghiêu nữa.
Cậu vốn là con cháu thế gia quần áo là lượt, yêu nên tốt, ghét nên xấu. Khi yêu thích một người thì hận không thể đem hết mọi thư tốt cho người đó. Khi ghét một người cũng không ngại chửi rủa công kích đối phương bằng những lời lẽ ác độc nhất.
Cậu cũng không muốn như vậy, chỉ trách Cận Nghiêu cứ mãi dây dưa không dứt.
Vẻ mặt Cận Nghiêu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Quay người rời đi.
...
"Tôn thượng..." Ti Mệnh cúi đầu, dè dặt kêu một tiếng.
Người đối diện hắn dựa vào trước giường, ánh trăng thưa thớt mờ ảo rọi lên thân hình cao lớn của hắn,
Ngân long thêu ẩn trên giao tiêu lấp lóe trong ánh sáng lờ mờ, một vài nét đã làm nổi bật lên vẻ tao nhã của người này.
Từ khi từ biệt với Triều Từ trở về nơi này, hắn vẫn luôn im lặng.
"Hắn lại thật sự hận bản tôn đến vậy."
"Ôi, Tôn thượng...ngài không quan tâm đến phàm trần, đương nhiên sẽ không hiểu." Ti Mệnh nói, "Tình cảm của phàm nhân vốn như vậy, lúc yêu thương sâu đậm thì dù mất mạng cũng nguyện ý, nhưng một khi đã rạn nứt thì sẽ không niệm tình xưa, qua rồi chính là qua rồi."
Ti Mệnh quản lý số mạng sinh linh phàm giới, đã không còn lạ gì những chuyện này nữa.
"Đã vậy chúng ta có cưỡng cầu cũng không được, không bằng buông bỏ đi." Ti Mệnh thử khuyên nhủ Cận Nghiêu.
Nói thật, nếu hắn là Triều Từ thì cũng sẽ không làm lành với Tôn thượng.
Chuyện này là ai thì cũng không chịu nổi, mặt nóng dán mông lạnh biết bao năm, còn tưởng rằng có công mài sắt có ngày nên kim, đâu ngờ đối phương từ đầu tới cuối lại xem mình như khỉ còn thuận tiện độ tình kiếp. Lợi dụng xong phủi phủi tay, còn xóa ký ức của người ta. Này cũng thôi đi, lại còn quay về nói mình hối hận rồi thì lại càng nực cười hơn, thì ra ngươi muốn như thế nào thì như thế đó hả?
Chẳng qua là cái mông quyết định cái đầu, Ti Mệnh biết việc mình và Tôn thượng làm là rất quá đáng, nhưng Ti Mệnh không phải là đứa trẻ một lòng muốn nói chuyện công đạo gì đó, trong mắt thần minh bọn họ, phàm nhân không đáng để họ cân nhắc quá nhiều.
"Cút!" Cận Nghiêu ngồi bật dậy, phất tay áo phẩy tan thần hồn Ti Mệnh.
Thần hồn của Ti Mệnh đều bị vung tan đi hết, may mà Cận Nghiêu không hạ tử thủ, hắn miễn cưỡng ngưng tụ thần hồn mình lại, đứng một bên không hó hé gì nữa.