“Chị Ngư, cậu đang nói với mình hả?” Đàm Kiện được yêu thương đâm hoảng sợ, đánh mắt nhìn ra sau lưng tôi một cái.
Tôi cũng nhìn theo, làm gì có ai, chỉ có một La Trạc Kiệt đang ngoài tít đằng xa chăm chỉ đọc sách thôi.
“Không nói với cậu thì nói với ai? Một câu ngắn gọn, đi hay không đi?” Tôi không được vui lên tiếng.
“Vậy mình có được phép hỏi có bao nhiêu con trai đi cùng không?” Đàm Kiện cẩn thận dè dặt hỏi, giống như sợ tôi âm mưu đem bán cậu ấy không bằng.
Có điều nếu tôi có ý định buôn người thật, theo khối lượng riêng mà tính cậu ấy cũng được kha khá tiền, nhưng mà vụ làm ăn này tốt nhất nên dẹp đi, có người mua mới lạ ấy!
“Cu li đương nhiên không phải chỉ có một mình cậu,” tôi nói, “bọn mình còn rủ thêm Hồ Gia Lạc, Lý Tự Phong, Châu Chí Ngạn, Lương Chí với cả Ngô Chí Kiên nữa. Nhưng mà các cậu ấy có đi hay không mình không biết!”
“Thế à?” Có lẽ Đàm Kiện còn đang xoắn xuýt hai chữ “cu li”.
“Ừ, cho nên cậu bàn bạc với các cậu ấy trước rồi hãy quyết định cũng được,” tôi ngừng lại một chút, “có điều trước khi tan học phải cho mình câu trả lời đấy, về phòng mình phải báo cáo kết quả nữa.”
“Không cần bàn bạc gì nữa, chị Ngư đã đích thân mời, em đây có lý nào lại cự tuyệt chứ?” Đàm Kiện rất kiên định nói.
Nếu lúc cậu phát ngôn câu này, không kèm theo biểu cảm bi tráng như thể tướng quân sắp ra sa trường, lời nói của cậu sẽ càng có sức thuyết phục hơn đấy – tôi nghĩ thầm trong bụng. Nhưng chỉ nghĩ thôi chứ đời nào tôi dám nói ra miệng, nhỡ đâu dọa anh cu li chạy mất dép mọi người bắt tôi làm cu li thay thế thì sao.
Được, thắng lợi hoàn thành nhiệm vụ! Thế là tôi đi qua tìm trường phòng đại nhân, “Đàm Kiện đồng ý rồi.”
“A Ngư làm việc năng suất cao thật đấy.” Chị Nhạn vô cùng phúc hậu không tiếc lời khen tôi.
Trên đường về lại chỗ ngồi, không hề bất ngờ nhìn thấy ánh mắt hung ác của người nào đó, thế là nụ cười trên mặt tôi lại càng sáng lạn hơn.
Đúng đấy, Phùng Giai Trình, chính xác, chính tiểu thư đây là người không cần suy nghĩ một phiếu phủ quyết cậu đấy, cho nên sẽ không có người nào đến mời cậu tham gia với chúng tôi đâu. Ôhôhô ~~
….
Tiết Toán.
“Khi đặt x vào hệ phương trình nói trên, thông qua phép khử, chúng ta có thể viết lại nó như sau….” Giáo viên Toán đang đứng trên bục, giảng bài vô cùng nhập tâm.
Cho nên khi loạt âm thanh “DeLeDeLeDeLe, DeLe……” đột ngột vang lên, cô ấy bị dọa một chập.
Đây không phải là âm thanh mỗi sáng thúc dục tôi bước ra khỏi cửa hay sao? Không sai, ngày ngày đều đặn, khi tôi ra khỏi cửa cũng là lúc người nào đó rời giường. Có điều hình như người đó quên mất hôm nay - thứ bảy phải học bù để nghỉ lễ 1/5, cho nên hoàn toàn không nhớ phải tắt chuông báo thức đã cài mặc định mỗi thứ bảy lúc tám giờ rưỡi.
Vậy mới nói, Lô Tiểu Nghiên, bi kịch cho cậu rồi.
Quả nhiên, cô Toán bước xuống trước mặt cậu ấy, đưa tay ra, nói: “Đưa đây.”
Vì giờ phút này vẻ mặt cô giáo cực kỳ đáng sợ, cậu ấy không dám phản kháng nửa chữ ngoan ngoãn giao nộp điện thoại.
“Sau giờ học theo tôi đến phòng giáo viên, tôi có chuyện muốn nói với em.” Dứt lời, cô giáo quay người đi lên bục giảng, không nhìn cậu ấy dù chỉ một ánh mắt. “Được rồi, chúng ta tiếp tục bài học.”
Chị Tiểu Nghiên, đừng căng thẳng, tổng cộng mới chỉ bị thu ba cái mà thôi, mình tin với sức quyến rũ của cậu, tuyệt đối chắc chắn trăm phần trăm sẽ mượn lại được một cái khác mà.
Chỉ là, những bạn học có điện thoại ơi, các cậu phải cẩn thận đấy, ahihi~~
“Xem ra chúng ta lại có một buổi tối được ngủ sớm rồi.” Tôi rất không phúc hậu nói với chị Anh.
“Tốt đấy chứ, ngủ muộn không tốt cho da.” Hiển nhiên, người xấu bụng trong trường hợp này không phải chỉ có mình tôi. Thực ra có lẽ do tôi ‘nhiễm đen’ cậu ấy! Nhưng mà tôi không đời nào chịu nhận đâu!
Thực lòng tôi càng muốn ý kiến với quý ngài tốt bụng ngồi trước mặt mình hơn: “Cậu có thể đừng giúp cậu ấy sạc pin điện thoại nữa được không, ngày nào cũng gần một giờ sáng mới đi ngủ, sẽ bị già đi nhanh lắm đấy.” Có điều vừa nhìn chàng trai ấy liền biết ngay thuộc tuýp người không biết nói không, cho nên vẫn là bỏ qua đi.
“Hi, bạn học, cậu lại được mấy ngày không cần mang pin sạc dự phòng về nhà rồi.” Tôi thừa nhận mình không hiền lương thục đức, tôi đưa tay chọc vào lưng ghế của vị ngồi phía trước mình.
“” Không lẽ câu nói của tôi làm người ta phải cạn lời lắm sao? Cậu ấy bơ tôi.
Trước kỳ nghỉ.
“Mình biết một tiệm bán nguyên liệu đồ nướng có giao hàng tận nơi, cho nên con gái bọn mình sẽ đi mua đồ, con trai các cậu phụ trách bếp nướng với mảng khuân vác.” Trưởng phòng có ý kiến, “hoặc là ai có đề nghị gì hay hơn không?”
“Không có, cứ quyết thế đi!” Tôi thấy mọi người cũng chẳng có vẻ gì phản đối, “vậy đến lúc đó bọn mình hẹn nhau ở đâu?”
“Trạm xe bus đối diện trường đi! Tám giờ rưỡi không có vấn đề gì chứ?” Hồ Gia Lạc nói.
“Ai có điện thoại nhớ mang theo, ai không có cố gắng mượn người nhà dùng tạm một hôm,” Lý Tự Phong cặn kẽ lên tiếng, “lưu lại số điện thoại của nhau đến lúc đó dễ liên lạc, với cả đề phòng bất trắc luôn.” Haha, tôi chỉ có thể nói rằng, không hổ là người của Thịt viên nhỏ!
“Nếu mọi người không còn ý kiến gì khác thì quyết định thế nhé! Đến lúc đó gặp!” Đàm Kiện vừa nói hết câu đã đi mất, nghe đồn mẹ cậu ấy đợi con trai về ăn cơm. Những đứa trẻ ở ngoại trú quả nhiên đều là những đứa trẻ hạnh phúc.
“Vậy bọn mình giải tán thôi!” Tôi cũng chuẩn bị chuồn, “ai đi ăn cơm cùng mình không?”
“Đi thôi, cùng nhau đi, cà thẻ của cậu!” Hồng Huy kéo tay tôi, để lại chàng trai họ Châu nào đó vẻ mặt như thể oán phụ.
É, anh hai cậu đừng hâm mộ mình, mình muốn đổi chỗ với cậu lắm luôn, thật đấy!
Cuối cùng kỳ nghỉ 1/5 người người nhà nhà mong đợi cuối cùng đã tới.
Ngày thứ sáu của kỳ nghỉ.
Khi tôi bước xuống xe bus lúc tám giờ hai mươi, phát hiện trạm xe phía đối diện đã có không ít người, nhưng chủ yếu là đám con trai với nhau.
Các cậu ấy là có phải quý ông galant tranh thủ đến trước hay không tôi không quan tâm, chỉ cần tôi không phải người đến cuối cùng là được.
Riêng về việc chờ đợi, tôi càng không thích mình “được” đợi, đặc biệt là cả nhóm cùng đợi, cảm giác giống như đang làm liên lụy đến mọi người vậy, tâm lý của tôi sẽ chột dạ bất an lắm.
Tôi chậm rãi đi về phía đối diện, “hi,” xem như chào chung tất cả mọi người, “các cậu đều đến sớm thế!”
“Bọn mình đều ở gần đây, đi sớm hơn cậu là chuyện bình thường mà!” Đàm Kiện nói với tôi, “với cả, ngoại trừ bọn mình là người ở đây, cậu là người đến sớm nhất đấy!”
“Ha ha, chắc vì mình vừa đến trạm liền có xe đi luôn, nên không phải đợi.” Không cần phải nói, chờ xe bus chính việc mang tính kiểm tra nhân phẩm con người trá hình.
Sau đó chúng tôi nói chuyện với nhau một lát, người cũng xem như đã đến đủ.
Cho nên, cùng nhau xuất phát thôi!
Có lẽ vì buổi sáng, nên khi chúng tôi đến nơi vẫn chưa có nhiều người lắm.
Nhóm lửa xong, cả đám vừa nói chuyện vừa đặt đồ nướng lên vỉ.
Những đôi yêu nhau đều vô cùng ăn ý ngồi gần vào nhau, ngoại trừ một đôi.
Hai cậu có ngồi gần nhau hay không chẳng liên quan gì đến mình, nhưng tại sao phải biến mình thành miếng bánh kẹp ở giữa vậy? – Ngồi bên cạnh đôi tình nhân nào đó, nội tâm của tôi không ngừng gào thét.
“Huy, ăn cánh gà không? Để mình nướng cho cậu nhé?” Châu Chí Ngạn rất nỗ lực thử không để ý đến sự tồn tại của tôi.
“Ngư mập, nướng cho mình miếng thịt bò đi!” Chị Hồng Huy à, chị muốn bơ anh Châu cũng đừng làm quá chứ, cũng đừng lôi mình vào làm lá chắn nữa!
Mình vô tội mà! Anh Châu cậu đừng trừng mắt mình nữa có được không? Cũng có phải lỗi của mình đâu. Mình có giành ai cũng không dám giành bà vợ nhà cậu đâu, bạo lực thế kia, chỉ có cậu mới thích nổi thôi!
Sớm biết thế này đã không đi rồi. Tôi thực đang khóc không ra nước mắt đây!
Chị Anh cứu vớt mình với!!! - Tôi đáng thương giương mắt cầu cứu bạn học ngồi đối diện.
Mình không cứu nỗi cậu đâu, cậu tự cứu đi! – Sau khi chị Anh dùng mắt truyền tín hiệu cho tôi xong, lại cúi đầu xếp hàng ăn lên vỉ nướng.
Aizz! Số tôi khổ sở thế này!
“Chị Ngư, xâu thịt viên này của mình ăn được rồi, chia cho cậu một nửa!” Đàm Kiện ơi, lần đầu tiên mình nhận ra cậu đẹp trai phát sáng như thế đấy!
“Cảm ơn.” Tôi thuận thế đứng lên, đưa bát của mình qua cho cậu ấy. Sau đó phát hiện mọi người có mặt tại hiện trường đều chĩa mắt nhìn vào chúng tôi.
“Ồ~~~~~” chất giọng cường điệu một cách cố ý, không hẹn mà cùng phát ra từ N người.
“Các cậu ồ cái gì?” Tôi hết sức ra vẻ tự nhiên ngồi xuống, đối với đám người chỉ sợ thiên hạ không loại kia đúng là cạn lời. Vì cái khỉ gì mà bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ theo hướng đó thôi vậy?
Tôi biết giờ phút này nếu trên mặt mình xuất hiện bất kỳ biểu cảm nào có họ hàng với xấu hổ, thì không cần tốn công suy nghĩ, từ nay về sau toàn bộ con người trong lớp Thực nghiệm 1 sẽ cho rằng tôi và Đàm Kiện có gian tình.
Vốn dĩ mấy chuyện này tôi cũng không bận lòng cho lắm. Nhưng tôi, tôi không muốn đóng vai hề trong vở kịch, chẳng những không thu được tiền, lại còn trở thành chủ đề cho mọi người đem ra chém gió, tôi chỉ muốn sống cuộc sống âm thầm thôi.
“Đúng thế, không cho các cậu xuyên tác tình bạn trong sáng giữa mình với chị Ngư!” Đàm Kiện cũng nửa đùa nửa thật lên tiếng, sau đó quay sang nói với tôi: “Chị Ngư, đừng để ý các cậu ấy, cậu muốn ăn sườn không, nếu muốn để mình nướng cho cậu.”
“Phải nha, các cậu mà như vậy, sẽ có người đau lòng đấy.” Bạn học Lô Tiểu Nghiên, cầu xin cậu đừng vừa giả vờ thần thần bí bí vừa nói những lời khiến người ta hiểu lầm nữa, được không hả?
“Đàm Kiện, cậu chẳng phúc hậu gì cả, mình ngồi ngay bên cạnh A Ngư mà cậu chẳng hỏi lấy một tiếng muốn ăn hay không!” Hồng Huy cũng lên tiếng.
Không hổ là Miss perfect chỉ cho phép bản thân mình ăn hiếp tôi, không chừa phần người khác.
“Được được được, chị Huy em sai rồi, em đây sẽ nướng ngay cho chị.” Đàm Kiện lại bắt đầu tấu hài.
“Thế của mình đâu?” Nói thế nào nhỉ, Lô Tiểu Nghiên vĩnh viễn là một người không cam chịu cô đơn.
“Mình cũng muốn!”
“Mình cũng muốn!”
Cho nên ấy à, bạn học Đàm Kiện, khả năng đánh lạc hướng vấn đề của cậu thật là..., mình cũng không biết nên nói gì nữa, cậu ngoan ngoãn nướng sườn cho mọi người đi vậy!
Nhìn gương mặt đau khổ của Đàm Kiện, tôi rất không có nhân tính phì cười.