Ngoài thời gian học trên lớp, không khí ôn tập cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
Trong lớp học này, thành tích và xếp hạng không nghi ngờ gì là điều quan trọng nhất, nó đại diện cho thực lực của bạn, dĩ nhiên trong đó cũng tồn tại lực hấp dẫn của món tiền học bổng khá hậu hĩnh nữa.
“Cậu là cán sự môn Lịch sử phải không?” Ai đang nói thế nhỉ? Không thấy tiểu thư đây đang bận đọc tiểu thuyết hay sao?
Tôi ngẩng mặt lên, gật đầu theo phản xạ. Sau đó nhìn thấy một người, theo lý thường mà nói tuyệt đối không thể nào có khả năng xuất hiện trước mặt tôi, siêu kẻ thù của chị em trong lớp – bạn học Lý Cẩm Bội.
Cậu ấy đưa cho tôi tám đồng. Tôi ngơ, giương mắt nhìn cậu ấy, làm gì thế? Cậu ấy nợ tiền tôi lúc nào vậy? Người này không phải ghét con gái có tiếng à, lại còn vang danh khắp chốn là vắt cổ chày ra nước nữa đấy.
Nhìn bộ dạng ngẩn tò te của tôi, cậu ấy nóng nảy lên tiếng: “Thằng mập kia bảo trả cho cậu.”
“Hả?” Tôi vẫn đang lơ mơ ngoài vũ trụ. Xin tha thứ cho sự chậm chạp này của tôi, tôi thực sự không nhớ ra được ai là thằng mập cả.
“Tiền mua sách bài tập Lịch sử.” Cậu ấy chỉ về phía La Trạc Kiệt đang ngồi, nhìn tôi bằng ánh mắt không có gì để nói ngoài hai chữ khinh bỉ.
“À.” Cuối cùng tôi cũng có phản ứng, đưa tay nhận tiền của cậu ấy, đúng là ngại quá đi thôi. Thật là, đến tôi còn phải khinh bỉ chính mình, sao lại ngốc đến mức này nhỉ? Tôi quay đầu nhìn sang La Trạc Kiệt, phát hiện cậu ấy cũng nhìn về phía tôi, vậy là tôi ngượng ngập cười với cậu ấy một cái, sau đó thu tầm nhìn lại.
Chẳng qua, thì ra hai người bọn họ đúng là ngồi cùng bàn thật. Sao tôi cứ cảm thấy tổ hợp này kỳ kỳ quái quái. Thiên tài trời sinh và thiên tài của sự nỗ lực?
Ha ha, mấy thể loại action anime này đúng là không nên xem quá nhiều, để lại di chứng không tốt. Nhưng mà, thôi đi, liên quan gì đến tôi đâu. Cho nên, tôi tiếp tục vùi đầu đọc tiểu thuyết thôi.
Tháng ngày giống như mái tóc của một ông chú trung niên vậy, bạn không muốn nó rụng, nhưng từng sợi, từng sợi lại cứ tranh nhau thoát ly khỏi tầm kiểm soát của da đầu.
Nhìn vở ghi của mình, lúc nào tôi cũng có cảm giác lực bất tòng tâm. Chất lượng lên lớp của tôi nào giờ chỉ xoàng xoàng. Rất nhiều bạn học thích thảo luận với nhau chỗ nào giáo viên giảng hay, chỗ nào không. Còn tôi, thực ra tôi không để ý đến việc này lắm. Bởi vì trong giờ học, khả năng tập trung của tôi không được cao, rất dễ dàng bị đánh lạc hướng chú ý.
Giáo viên có dạy hay hơn nữa, tôi vẫn như cũ không nghe giảng; giáo viên giảng dở hơn nữa, tôi cũng tâm bình khí hòa, chuyện của mình mình cứ làm. Tôi sợ nhất là giáo viên hay gọi tên, bởi vì tôi tuyệt đối chắn chắn không đời nào theo kịp tư duy của thầy ấy, vĩnh viễn nằm trong danh sách những phần tử bị phê bình.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, những lúc ngồi mơ mơ màng màng trong giờ học tôi luôn cảm giác có người đang nhìn mình.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn về phía giáo viên, sau đó phát hiện ra không phải đối tượng này, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo lại dõi mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đã tìm ra ánh mắt cứ nhìn chằm chằm thẳng vào tôi.
Cậu nhìn tôi làm gì? Cậu nhìn tôi tôi cũng nhìn lại, tôi nhìn tôi nhìn, tôi cứ nhìn đấy…
Qua hơn mười giây mắt đối mắt với nhau, thôi được rồi, đại ca, tôi nhận thua còn không được à. Thế là tôi quay đầu đi, tiếp tục công cuộc ngẩn người.
N năm sau nhớ lại câu chuyện này, tôi vẫn mang trong mình nỗi thống hận bản thân khi đó quá “ngu ngốc”, thiệt cho kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết ngôn tình, cộng với n lần làm quân sư ăn hại cho hội chị em bạn dì, sao đến lượt mình tôi có thể chậm chạp cấp 1000 như vậy chứ? Không khác gì một đứa ngốc. Thật là ghét bản thân mình lúc nào cũng lơ nga lơ ngơ chết đi được!
Haizz, được rồi, lạc trôi xa quá rồi. Trở lại chủ đề chính thôi, kỳ thi giữa kỳ hung hiểm tàn ác đã đến rồi.
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn, cuối cùng là Vật lý. Thời gian thi là ba ngày ba đêm, thi hết các môn, tôi về phòng thu dọn hành lý rồi bắt xe về nhà ngủ một giấc sung sướng cuộc đời.
Thi cử thế nào?
Ai ya, ánh trăng thanh khiết hiền hòa gợi chi chuyện cũ để đau đớn lòng! Tôi đây đã sớm cùi không sợ lở rồi!
Hai ngày sau, phải về lại trường nhận kết quả thi.
Dù đã làm công tác chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi toàn bộ các môn thi được phát xuống, tôi vẫn không kiềm được buồn đến muốn khóc.
Các môn xã hội, tất cả đều thấp lè tè xém rớt; các môn tự nhiên, không một môn nào xém đậu. Vật lý 57 điểm, Hóa học 72 điểm, con điểm đỏ chót cực kỳ chói mắt. Điểm tối đa là 150, người muốn con làm sao ăn nói với ba mẹ đây, làm sao ăn nói với chính mình đây?
Phùng Giai Trình quay xuống nhìn bài thi của tôi, lại nhìn một vẻ sắp khóc đến nơi của tôi, vô cùng biết điều quay lên. Tôi biết, nếu lúc đó cậu ta dám mở miệng nói một câu kích thích nào, tôi nhất định sẽ khóc ngay tại chỗ.
Ngẩn người một lúc, tôi cảm giác cứ tiếp tục thế này tôi sẽ càng lúc càng muốn khóc, thế là một tay tôi tóm hết bài thi trước mặt, đem toàn bộ nhét vào ngăn bàn, sau đó chạy đi tìm Nghiên Bân chơi.
Đây là lần đầu tiên tôi không thèm để ý đến hình tượng ăn to nói lớn trong lớp như vậy, ngay cả cười cũng ra sức diễn sâu, giống hệt như một bà vợ điên. Tôi không khóc, cũng không một ai phát hiện ra điểm gì bất thường ở tôi, hoặc chí ít tôi không cảm giác thấy bất kỳ ánh mắt quan tâm nào dừng lại trên người mình.
Buổi tối sau giờ tắt đèn, tiết mục tâm sự đêm khuya bắt đầu, không biết do ai mào đầu, mọi người đều thảo luận về đề thi và thành tích kỳ thi vừa rồi.
“Ngư, cậu thi thế nào?” Vẫn là chị đại trưởng ký túc xá phát hiện ra sự trầm mặc không bình thường của tôi.
“Không được tốt lắm, có điều ngay từ đầu mình đã biết trước rồi, cho nên cũng không sao cả.” Giọng điệu rất nhẹ nhàng lại có vẻ không để tâm, thực lòng tôi không buồn đâu, thật đấy, tôi tê liệt rồi, không đau vì quá đau chính là đây.
“Đừng nói chủ đề gây tổn thương tình cảm này nữa, chúng ta bàn xem kỳ nghỉ rủ nhau đi đâu chơi đi. Đúng rồi, phòng bọn mình có cần tổ chức một hoạt động tập thể gì đó không?” Nghiên Bân ít khi góp chuyện lên tiếng. Tôi nhớ mọi lần phải đợi chúng tôi nhắc đến mình, cậu ấy mới lên tiếng.
“Nghe hay đấy, đi đâu mới được? Đi karaoke hay ra ngoài làm một bữa dã ngoại nướng thịt?” Nguyệt Nga đề nghị.
“Karaoke được không? Cái này chỉ cần mang người đến là ok rồi, không cần phiền phức chuẩn bị cái này cái kia, với lại nghỉ đông thông thường ai cũng bận rộn cả!” Tôi chỉ có cách tham gia vào cuộc thảo luận, đã đến nước này phải thể hiện cho thật tự nhiên thôi.
“Đúng nha, quả nhiên là phong cách của Ngư làm biếng.” Hiểu San không quên đâm cho tôi thêm một nhát.
“Vậy thì đi karaoke, ai có ý kiến thì mau mau phát biểu, không là mình thông qua đấy!” Trưởng ký túc xá đưa ra quyết định cuối cùng.
“Bọn mình hẹn thời gian với địa điểm luôn đi, còn phải gọi điện thoại đặt phòng trước nữa.” Miss Perfect Hồng Huy không hổ là một người thuộc phái hành động.
“Thế thì chúng ta…”
Tôi trốn trong chăn, một lần nữa im lặng. Lần này, cuối cùng đã không còn ai phát hiện ra nữa, hoặc nói cách khác, không còn ai nói đến tôi nữa.
Lần thi cuối kỳ này tôi là người thi kém nhất trong phòng, cũng không phải tôi cảm thấy tự ti gì cả, chẳng qua tâm tình không thoải mái một chút mà thôi. Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút, một bên nghe mọi người bàn bạc sôi nổi, một bên lựa chọn yên tĩnh. Tôi không hề có cảm giác đang bị quấy rầy, ngược lại nội tâm càng bình tĩnh lạ kỳ.
…..
Trước kỳ nghỉ đông một ngày, theo thường lệ là buổi tổng kết toàn khối. Thực ra, xét một cách khắt khe, đây chỉ xem như buổi tổng kết “nửa khối” thôi.
Có thể vì muốn xây dựng tinh thần cạnh tranh công bằng lành mạnh, mỗi khối lớp của trường số 3 đều có hai khu phòng học, học sinh từng khối được chia thành hệ A và hệ B dựa vào thành tích trung bình, mỗi hệ đều có một lớp Thực nghiệm, một lớp học sinh loại B (tức là lớp cá biệt), và lớp thường thường bậc trung (cũng chính là lớp bình thường).
Xuất phát điểm của người đầu tiên nghĩ ra chủ ý này khẳng định rất tốt đẹp, có điều dòng đời đưa đẩy, cho nên mới trở thành cục diện như bây giờ. Giáo viên phụ trách của hai hệ A, B gầm ghè lẫn nhau, có lúc còn đấu võ mồm với nhau nữa, loại việc thế này khối lớp 10 thường xuyên xảy ra nhất, bởi vì lúc này thực lực giữa hai hệ ở mức cân bằng với nhau nhất.
Trong buổi tổng kết, giáo viên phụ trách hưng phấn bừng bừng đọc một tràng dài bài phát biểu, cảm động đến mức cầm lòng không đặng. Thực ra, văn hoa màu mè cũng chỉ để muốn thể hiện một câu như thế này: số học sinh giành được nhiều học bổng của hệ A chúng ta hơn hệ B một người. Có cần thiết phải nói lâu như vậy không? Nhìn người phụ trách hệ B kìa, khí thế biết bao nhiêu, ngắn gọn súc tích vài câu là giải tán rồi.
Ai ya, con Kền Kền chết tiệt, thầy kết thúc nhanh gọn lẹ giùm em với, Văn Tuệ với Trinh Nhan đang đợi em, thầy còn nói mấy câu thừa thãi nữa em sẽ trù ẻo cho tóc thầy tiếp tục không được ở lại được với da đầu thân yêu đấy.
Chắc vì cảm nhận được ngày càng nhiều oán giận vây quanh mình, thầy phụ trách Kền Kền bắt đầu đi vào nội dung chính duy nhất của buổi tổng kết ngày hôm nay: chính là tuyên bố danh sách học sinh được nhận học bổng.
Học bổng dành cho học sinh nằm trong top 10 là một nghìn đồng, cả hai lớp Thực nghiệm hòa nhau trận này, mỗi lớp chiếm nửa danh sách. Top 20 được thưởng năm trăm đồng, bởi vì thành tích đồng đều hơn, trận này hệ A dành thắng lợi với số học sinh nhận học bổng nhiều hơn hệ B một người.
Giành được vị trí đầu danh sách là Hắc muội của lớp Thực nghiệm 2, nghe đồn ngay từ khi nhập học đã là trùm học của toàn khối, nghe đồn là bạn gái một người nào đó trong lớp chúng tôi, nghe đồn Lý Cẩm Bội lớp tôi từng trồng cây si cậu ấy, về sau thất bại nên từ yêu thành hận, thề độc nhất định sẽ đánh bại cậu ấy, có điều lời thề này chưa một lần nào được trở thành sự thực…
Vị trí thứ hai thuộc về lớp trưởng lớp chúng tôi tên Hoàng Sinh, giang hồ đồn đại là vạn năm về nhì. Con người cậu ấy cũng khá được, có điều tướng mạo và chiều cao hơi bị miễn cưỡng. Thôi dừng, lại lạc đề trong cái lạc đề rồi.
Vị trí thứ năm và thứ sau chính là tổ hợp bạn cùng bàn kỳ dị lớp chúng tôi. Được được, lại phải thừa nhận, tôi đang gato với người ta, người không đi học xếp thứ sáu toàn khối, tôi có đi học không nghe giảng xếp hạng thứ hai trăm bốn mươi lăm. Đúng là so người với người, làm người tức chết!!!
Vị trí thứ bảy là Hiểu San phòng chúng tôi, đừng thấy cậu ấy bình thường điên điên khùng khùng, thực ra một khi cậu ấy chăm chỉ lên rất đáng gờm, cho dù chúng tôi ở bên cạnh lao xao ầm ĩ, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng chút nào đến sự tập trung của cậu ấy.
…..
Thực ra, phòng tôi còn hai bạn nữa được học bổng năm trăm đồng, lần lượt là mọt sách Tử Hoa và ông chồng nhà tôi Nghiên Bân. Sau khi lừa ba cậu ấy một bữa sang chảnh, cả đám chúng tôi đứa nào yên thân về nhà nấy.
Trên chuyến xe bus chật chội tôi, Trinh Nhan và Văn Tuệ chẳng ai nói với nhau câu nào, im lặng cả quãng đường dài.
Chẳng biết nguyên nhân hai cậu ấy lựa chọn im lặng có giống với cái của tôi không nữa?