• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ vì nghe nhạc rồi ngủ quên lúc nào không biết nên tối qua tôi ngủ rất ngon, đến khi mở mắt ra lần nữa đã hơn chín giờ sáng ngày hôm sau.

Bây giờ vác xác đến lớp ngồi tự học là việc không thể nào, may mà tối qua tôi không đồng ý với lớp trưởng trông lớp hộ cậu ấy.

Vẫn chưa có người nào trở về, tôi cũng lười biếng không muốn xuống giường nên nằm lì trong chăn nghe MP3 của La Trạc Kiệt. Mỗi bài hát tôi đều nghe qua một lần, chơi mấy trò chơi có sẵn trong máy, sau đó lại mở thư mục video ra xem thử.

Bên trong có hai video, một là bộ phim “Ở nhà một mình 2”, còn lại là một video có tên gọi gồm một dãy vừa chữ vừa số ghép lại với nhau, hẳn là dùng máy ảnh hoặc vật gì đại loại thế quay lại, tuy nhiên định dạng không đúng nên tôi không mở được. Thôi vậy, có thể đây là video riêng tư của cậu ấy, tò mò tất nhiên ai cũng có, ngược lại, bây giờ không xem được mới là điều tốt nhất.

Xem xong “Ở nhà một mình 2”, xem đồng hồ một lần nữa, hơn mười hai giờ trưa rồi, vậy là tôi miễn cưỡng tắt máy xuống giường, đến nhà ăn ăn cơm.

Qua buổi trưa, lục tục có bạn học về phòng.

Hồng Huy đến, vừa kịp đặt ba lô xuống giường đã chạy ngay ra ngoài, không thèm nói năng gì cả, nếu như tôi không nhìn nhầm, hình như mắt cậu ấy hơi đỏ.

Tôi cảm thấy có việc không ổn, cho nên cũng chạy đuổi theo.

“Hồng Huy, cậu sao thế?” Tôi vỗ nhẹ vai cậu ấy.

“Cậu đừng hỏi có được không?” Giọng nói cậu ấy ngèn ngẹn.

Lần đầu tiên thấy cậu ấy rơi nước mắt, tôi ngẩn người, rốt cuộc đã xảy ra việc gì rồi?

“. ừ, nhưng cậu nhớ ở yên đây đừng đi đâu nhé.” Tôi suy nghĩ một chút, sau đó quyết định về phòng lấy điện thoại.

“.” Hồng Huy không lên tiếng làm tôi cực kỳ không yên tâm, cứ phải đi một bước ngoảnh đầu lại những ba bốn lần trông chừng cậu ấy.

Về đến phòng, tôi vội vàng mở nguồn chiếc điện thoại yêu quý bị mình cho “ngủ đông” từ tối hôm qua đến giờ.

Điện thoại vẫn chưa khởi động xong đã bắt đầu rung mãi không ngừng.

Tôi rất không tình nguyện mở hộp thư đến, phát hiện mình có vô số tin nhắn mới chưa đọc, nội dung toàn bộ đều là “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”. Không hiểu nổi cậu ấy đã nhắn bao nhiêu tin tấn công điện thoại tôi nữa, bây giờ ngoài biết rung ra nó hoàn toàn tê liệt luôn rồi.

Đồ Châu Chí Ngạn chết bầm!!!

Không còn cách nào khác, tôi đành hỏi mượn điện thoại của Châu Mẫn – bạn cùng bàn của Hồng Huy, rồi mở danh bạ tìm đến tên người nào đó, không mảy may do dự ấn phím gọi.

“Này bạn, rốt cuộc cậu muốn sao hả? Điện thoại mình bị cậu làm cho ‘chết lâm sàng’ rồi kìa! Rốt cuộc có việc gì đây? Cậu lại chọc Hồng Huy nổi giận phải không? Giờ cậu ấy đang khóc ở ngoài kia kìa, cũng không thèm nói cho mình biết việc gì luôn. Tóm lại các cậu là sao thế hả? Nói nhanh lên chứ!” Điện thoại vừa kết nối, ngay cả chữ ‘a lô” tôi cũng vứt, xổ một tràng phủ đầu cậu ấy.

“Cậu ấy khóc à? Xin lỗi lại làm phiền cậu.” Nghe giọng của Châu Chí Ngạn có vẻ suy sụp.

“Nói cho mình biết việc giữa hai cậu trước đã!” Tôi chẳng có thời gian đâu khách sáo với cậu ấy, làm rõ đầu cua tai nheo trước, sau đó tôi còn đi tìm Hồng Huy nữa!

“Do mình không cẩn thận để mẹ biết được mình và cậu ấy đang yêu nhau, sau đó mẹ mình tra trong sổ danh bạ, tìm ra số điện thoại nhà cậu ấy, mẹ mình gọi đến mắng cậu ấy.” Châu Chí Ngạn vô cùng hối hận nói.

“Vậy, nhà cậu ấy là ai nhận điện thoại?” Tôi phải làm rõ xem sự tình nghiêm trọng đến mức nào.

“Chắc là cậu ấy, vì mẹ mình cứ mắng suốt.” Nghe ra được cậu ấy đang đau lòng, “sau đó mình có lén gọi đến, nhưng đầu dây bên kia lại báo không liên lạc được, mình đoán cậu ấy rút dây điện thoại rồi, vậy nên mình không cách nào liên lạc được với cậu ấy cả. Cá, cậu giúp mình với, nhắn với cậu ấy mình xin lỗi, an ủi cậu ấy thay mình nữa, xin cậu đấy!”

“Việc này không cần cậu nhờ mình cũng tự biết đường làm, nếu không còn việc gì, cậu xử lý bên chỗ mẹ cậu trước đi, đừng để mẹ cậu gọi đến nữa. Cứ thế đã nhé, nếu có tình hình gì mình sẽ báo ngay cho cậu biết, mình đi tìm Hồng Huy đã. Bye!” Không chờ cậu ấy đáp lại tôi đã tắt máy, không cần dài dòng với cậu ấy nữa, xin lỗi với áy náy của cậu ấy vốn không phải để nói với tôi.

Tôi trả điện thoại cho Châu Mẫn, bắt gặp ánh mắt đầy dấu hỏi của cậu ấy, tôi nói luôn, nhiều khả năng buổi chiều cậu ấy phải xin nghỉ giúp tôi và Hồng Huy, nếu có thắc mắc gì cứ hỏi trực tiếp anh Châu. Tôi nghĩ, dù sao đây cũng là việc riêng của người khác, dù truyền ra ngoài cũng không nên được truyền từ miệng tôi. Nhưng mà, công tác dân vận cần làm cho tốt trước đã, để cậu ấy chịu nói với lớp trưởng Hồng Huy bị bệnh, tôi phải cùng cậu ấy đi khám bác sĩ.

Giải quyết xong mấy việc râu ria phía sau, tôi lập tức chạy bay đi tìm Hồng Huy.

Khi tôi đến nơi, Hồng Huy không còn khóc nữa, chỉ một mình ngồi yên ở đó ngẩn ngẩn ngơ ngơ, giống như một con búp bê không chút sinh khí.

“Bọn mình đi dạo đi, mình nhờ các cậu ấy xin nghỉ chiều nay rồi.” Không đợi cậu ấy đồng ý, tôi đã kéo luôn cậu ấy đi về phía sân thể dục.

Quả thật sân thể dục buổi chiều hơi nắng, cho nên tôi tìm một chỗ có bóng mát lại tương đối vắng người kéo cậu ấy ngồi xuống, sau đó không vòng vo hỏi thẳng: “Việc này nhà cậu có ai biết nữa không?” Dù sao lúc tôi vòng về ký túc xá có lẽ Hồng Huy cũng đoán được mục đích của tôi là gì, lúc này cũng chẳng cần uyển chuyển nữa.

Hồng Huy khẽ lắc đầu.

Tôi thầm thở phào một hơi, cũng may không phải cậu ấy hoàn toàn không có phản ứng.

“Thế thì tình hình vẫn chưa phải là xấu nhất, cậu định thế nào?” Trước nay Hồng Huy chưa từng là em gái yếu đuối, điều này lúc nào tôi cũng hiểu rõ.

“Lúc mẹ cậu ấy gọi điện thoại đến nói chuyện rất quá đáng, mình thực sự rất muốn dập máy. Nhưng mình không dám, là mẹ cậu ấy gọi đến, sao mình dám được? Cho nên mình đành nghe chửi, nước mắt cũng không nhịn được, cũng không dám để lộ ra chút âm thanh gì, sợ bị người nhà đang xem TV phát hiện. Từ tối qua mình đã không ngừng nghĩ, nếu người nhận điện thoại không phải mình, không biết mình phải làm sao đây...” Vừa nói nước mắt cậu ấy lại trào ra, lã chã rơi xuống.

Tôi nhẹ nhàng ôm vai cậu ấy, tôi là người thực sự không biết cách an ủi người khác, nên tôi chỉ có thể cho cậu ấy cái ôm này thôi.

“Mình không biết nên làm sao cả, mình thấy rất khổ sở, mình muốn chia tay, nhưng mà, nhưng mà...” Đột nhiên cậu ấy gục trong lòng tôi, khóc to thành tiếng.

Thực ra từ năm lớp mười đến giờ, trong câu chuyện tình cảm của hai cậu ấy, tôi cũng xem như một nửa người chứng kiến. Châu Chí Ngạn nhường nhịn và chăm sóc Hồng Huy chu đáo tỉ mỉ đến thế nào khiến không ít bạn nữ phải đỏ mắt ghen tỵ. Mặc dù Hồng Huy rất sĩ diện, sống chết vẫn cứng miệng, trước mặt người khác luôn ra vẻ thờ ơ, bất cần đối với cậu ấy, nhưng trước nay cũng chưa từng cho phép bất cứ người nào nói xấu Châu Chí Ngạn dù chỉ nửa câu.

“Sẽ ổn cả thôi, cậu ấy đối tốt với cậu cả thế giới đều biết mà.” Tôi chỉ có thể an ủi như thế này.

“Điện thoại trong nhà nhất định phải cẩn thận đấy, cậu nhớ nói người nhà không được nhận điện thoại của người lạ, nếu mọi người cũng biết sẽ rắc rối to.” Có những việc tôi không thể không lên tiếng nhắc nhở, tuy rằng mất bò mới lo làm chuồng, nhưng ít nhất có thể giảm tỉ lệ rủi ro xuống mức thấp nhất.

Tay trái tôi cầm hờ tay cậu ấy, tay phải khẽ vỗ vai cậu ấy, để cho cơn gió mát lạnh thổi loạn cả tóc tai. Sau đó, chúng tôi không ai nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi tựa vào nhau.

Nếu, tôi nói là nếu, tôi và La Trạc Kiệt cũng ở bên nhau, liệu chúng tôi có ở vào tình huống giống thế này không?

Tuy nhiên, tôi ngay lập tức xô ngã giả thiết này, việc này không đời nào xảy ra. Hai chúng tôi à, đều là người bị động, tôi sẽ không bao giờ lên tiếng; còn cậu ấy, tôi nghĩ nếu thật sự có, ít nhất cũng là chuyện sau khi chúng tôi thi Đại học xong. Tôi hà cớ gì phải suy nghĩ để hao tốn tế bào thần kinh của mình, tập trung giải quyết vấn đề trước mắt thì hơn.

Nhìn vẻ mặt trầm mặc của Hồng Huy, tôi cực kỳ muốn hỏi cậu ấy, có đáng không?

Yêu sớm, đẹp đẽ nhưng quá gian khổ, huống hồ gì, ai biết được liệu có thể thực sự cùng nhau đi đến cuối cùng hay không?

Kẻ thành công trốn tiết tôi đây không hề cảm thấy một chút hổ thẹn nào, tranh thủ trước khi tan học kéo Hồng Huy về ký túc xá, miễn cho một lúc nữa bị mọi người phát hiện.

Việc đầu tiên tôi làm khi về đến phòng là cầm điện thoại lên, kiểm tra xem nó đã “hết chết” chưa, nhờ vậy tôi nhận ra, chỉ cần mình mở hộp thư đến nó sẽ lại “chết”, thử đi thử lại mấy lần vẫn không được, cho nên tôi đành hết cách xóa sạch hộp thư, các tin nhắn trong đó tôi chưa đọc được cái nào đâu. Cầu mong không có tin gì quan trọng, Amen!

Xong xuối tôi đưa điện thoại cho Hồng Huy, hỏi: “Cậu cần nhắn tin với cậu ấy không? Tối qua cậu ấy nhắn cho cậu nhiều lắm, nhưng mà điện thoại mình chỉ chứa được tối đa hai mươi tin nên mình xóa hết rồi.”

“Không cần, cũng chẳng có gì để nói.” Cậu ấy đẩy tay tôi ra, “mình muốn đi ngủ, tối qua mất ngủ rồi.”

“Ừ, cậu ngủ đi, khi nào ăn cơm mình gọi dậy.” Nhìn cậu ấy thiếu sức sống như vậy, nói không đau lòng là nói dối.

Chỉ mong mẹ Châu Chí Ngạn có thể một vừa hai phải dừng lại, lỡ như việc này làm ầm ĩ đến tận trường học, vậy thì không cách nào êm xuôi được nữa rồi.

Buổi tối.

Kết thúc thời gian tự học tối, tôi lại kéo Hồng Huy đến sân thể dục. Châu Chí Ngạn đã đứng đợi sẵn ở đó.

“Hai cậu nói chuyện nhé, mình về phòng trước đây.” Tôi thả tay Hồng Huy ra.

Mười một giờ ba mươi.

Mọi người trong ký túc xá đã ngủ gần hết, có bạn soi đèn pin yên tĩnh đọc sách, cũng có người chui vào chăn cách một lúc lại có tiếng chuông báo tin nhắn yếu ớt và ngắn ngủi vang lên.

Tôi tắt chế độ rung và chuông báo, rúc vào chăn nhắn tin với Châu Chí Ngạn.

“Ngạn: Mẹ mình nói việc này với bố mình rồi, mẹ mình còn muốn mách với trường, nhưng bố mình không cho. Bố mình nói ‘con nhà người ta là con gái, sao chịu nổi sự việc lần này’. Mẹ mình không qua được bố mình, việc này không nghiêm trọng thêm nữa đâu.”

“Cá: Ba cậu còn nói gì nữa không?” Tôi không tin ba cậu ấy chỉ nói một câu như vậy rồi thôi.

“Ngạn: Bố mình nói bây giờ làm bạn ông không cấm, nhưng phải có giới hạn, bố mình còn nói tìm hôm nào có thời gian rảnh hẹn cậu ấy cùng ăn cơm.” Xem ra ông ba này là một nhân vật không đơn giản!

“Cá: Thái độ Hồng Huy thế nào? Hôm nay cậu ấy nói với mình muốn chia tay.” Châu Chí Ngạn, cậu không được trách mình độc ác, mình muốn tốt cho cậu thôi, nếu cậu không kiên trì thêm chút nữa tất cả sẽ xôi hỏng bỏng không. Hồng Huy là chị em của mình, so với người qua đường như cậu, cậu ấy quan trọng hơn nhiều.

“Ngạn: Mình biết, hôm nay cậu ấy có nói, nhưng mình không chịu! Bây giờ mình cũng không biết phải làm sao cả!”

“Cá: Ba cậu mình không nhắc tới, nhưng cậu phải giải quyết mẹ cậu trước đã, cậu phải bảo đảm mẹ cậu không gọi điện thoại đến nhà Hồng Huy nữa. Với lại, cậu cũng không được làm ầm lên với mẹ, nếu không Hồng Huy sẽ càng thảm hơn.” Nếu con trai vì một đứa con gái xa lạ cãi nhau với mình, người mẹ nào có thể rộng lòng bỏ qua cho đứa con gái đó chứ? Hơn nữa, dù nói thế nào yêu sớm cũng là không đúng.

“Ngạn:. Muộn mất rồi. Hôm nay mình vừa cãi nhau với mẹ xong. Còn nữa, mình không xin lỗi đâu!” Tôi ngất, này bạn, bạn muốn sự việc càng lúc càng phức tạp mới được hả?

“Cá: Mình không cần biết, cậu dỗ mẹ cậu đi, chỉ cần mẹ cậu đồng ý không gây rối cho Hồng Huy, mình sẽ bảo đảm cậu ấy không chia tay với cậu.” Tôi không thể không dùng biện pháp mạnh với Châu Chí Ngạn. Dù sao Hồng Huy cũng không nỡ, đến lúc đó tôi đưa thang cho cậu ấy bước xuống là được.

“Ngạn: Vậy được, mình sẽ cố gắng.” Đến bước này rồi, sự việc cũng xem như tạm thời được giải quyết nhỉ? Hy vọng Châu Chí Ngạn có thể giữ cho mình một cái đầu lạnh.

Cho nên cuối cùng tôi cũng được ngủ ngon rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK