Học sinh lớp 10 và lớp 11 như chúng tôi được cho nghỉ học, trên đường về nhà tôi đi ngang qua khu phòng học, sau đó rẽ về hướng bắc, gần đến nơi mới biết cửa này đã bị niêm phong. Khuôn viên trường lạnh lẽo chẳng có mấy người, vài anh chị khóa trên hoặc bưng khay cơm, hoặc mang theo sách vội vã lướt ngang qua, tôi thở dài, kéo hành lý theo hướng cửa đông hội họp với đám Trinh Nhan và Văn Tuệ.
“Chẳng biết năm sau đến lượt bọn mình sẽ thế nào nữa?” Trong lúc xếp hàng đợi xe bus, Văn Tuệ có chút mê mang lên tiếng.
“Một năm nữa là biết thôi!” Trinh Nhan không hổ là người của phái thực dụng.
“Có điều 3 ngày nữa về lại trường, bọn mình chính là chị đại ở đây rồi.” Tôi cảm thán, trước sau gì cũng phải trưởng thành, trong lúc vẫn chưa hay biết gì, chúng tôi đã sắp trở thành học sinh năm cuối rồi.
“Xe đến rồi kìa, cầm sẵn tiền lẻ đi!” Thị lực 5.2 của Văn Tuệ thật khiến người ta ghen tỵ đến đỏ mắt.
“Hự..., vẫn là Trinh Nhan lợi hại, thế này mà cũng chen được chỗ ngồi.” Tôi và Văn Tuệ khó khăn lắm mới lên được xe đã nhìn thấy Trinh Nhan tìm được chỗ ngồi gần cửa xe, không ngừng vẫy tay với mình.
“Còn phải nói, cậu nghĩ tiểu thư đây là ai hả?” Trinh Nhan đứng lên, sau đó tôi len người vào, thế là 3 đứa con gái chen chúc nhau ngồi vào hai ghế.
“Ối? La Trạc Kiệt ở ngoài kìa?” Đến trạm xe bus ở cổng bắc, chúng tôi nhìn thấy một dáng người vô cùng quen thuộc đang vùng vẫy giữa đám đông hòng bước lên xe.
“Ách, chen lên xe mà ỉu xìu thế kia, cậu ấy có bị đẩy xuống mình cũng không lấy làm lạ.” Trinh Nhan công kích.
“Xí nhìn cậu ấy dễ thương lắm chứ bộ.” Đừng nói Văn Tuệ, nhìn thấy vẻ mặt bất hạnh bị xô đẩy giữa dòng người, không leo lên được cũng không chen vào nổi của cậu ấy đến tôi còn muốn phì cười.
“Chà, cậu ấy lên được rồi kìa!” Văn Tuệ mừng rỡ giống như phát hiện ra châu lục mới, đương nhiên biểu cảm này thu hút sự chú ý của không ít người, trong đó có cả cậu ấy. Ai ya, sao cứ gặp nhau vào những lúc mất mặt thế này?
“Hi! Bà chằn!” Ba chúng tôi nhìn cậu ấy tốn sức chín trâu ba bò mới nhích được về phía mình đang ngồi, đến cuối cùng mới mở được một con đường máu thoát ra. Cậu ấy vừa lên tiếng liền chào hỏi Trinh Nhan, hay nói chính xác hơn thì là khiêu chiến, có điều hình như tôi nhìn thấy cậu ấy đánh mắt về phía mình, tôi cũng không chắc nữa.
“Hai gì mà hai, cái đầu cậu!” Trinh Nhan phản công lại.
“Thô bạo thế, nếu mình là Lam, nhất định mình sẽ ly hôn với cậu!” La Trạc Kiệt nói kháy. Thật lòng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy như thế.
“Thế hả? Có điều đáng tiếc quá, Lam nhà mình thích phong cách thô bạo như thế đấy! Với lại, cái đồ tâm lý biến thái như cậu, đợi tìm được bạn gái rồi hãy phát ngôn nhé!” Trinh Nhan sâu xa đáp. Tôi vội vàng gục đầu xuống.
“….”
Suốt dọc đường, hai người không ngừng đấu khẩu với nhau, người không biết còn tưởng hai cậu ấy là một cặp ấy.
“Mình xuống nhé, bà chằn!” Tôi nhìn theo cậu ấy xuống xe, khoảnh khắc cửa xe đóng lại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cậu ấy quay người lại, vẫy tay với chúng tôi, khẩu hình miệng đang nói “bai bai!”
Quan sát thấy Trinh Nhan và Văn Tuệ đang bận nói chuyện với nhau, thế là tôi cũng làm khẩu hình miệng nói “bai bai” với cậu ấy. Quãng đường về nhà còn lại, tôi cười mỉm chi suốt.
3 ngày nghỉ qua đi rất nhanh, khi quay lại trường đã thấy thiếu đi một khối lớp. Thực ra, bây giờ cũng không tính là vắng vẻ hơn so với trước đây, bởi vì học sinh lớp 12 lúc nào cũng vội vội vàng vàng, suốt năm đều vùi đầu trong hai khu phòng, trong mắt đám học sinh khóa dưới chúng tôi, những người cực kỳ hiếm hoi xuất hiện ở các hoạt động tập thể như bọn họ chẳng có chút xíu cảm giác tồn tại nào.
Rất nhanh đã đến lượt chúng tôi rồi.
Tạm biệt môn thi cuối kỳ cuối cùng, tôi và Nghiên Bân chậm rãi rời khỏi phòng thi, nhìn những bạn học vội vã chạy vượt qua mình để kịp đến căn tin, dương như không vì sắp được nghỉ hè mà mọi người thả lỏng bản thân. Nghỉ hè hai tháng biến thành kỳ nghỉ ngắn vỏn vẹn 10 ngày, rốt cuộc có mùi vị thế nào chẳng ai biết, chỉ là bắt đầu từ lúc này, chúng tôi gần như đã bị tước đi mọi quyền được ăn chơi giải trí.
“Nghỉ 10 ngày có đi đâu chơi không?” Tôi hỏi Nghiên Bân, dù rằng chính mình cũng thấy khả năng đó là không cao.
“Không, dành thời gian ôn tập bài vở năm lớp 10, quên gần hết rồi còn gì, đợi đến lúc ôn tập thì khóc không ra nước mắt luôn.” Nghiên Bân cười khổ.
“Ừ, ghét thật đấy, lần đầu tiên thấy một kỳ nghỉ hè ngắn thế này!” Tôi oán giận lên tiếng.
“Nhưng mà vào giờ này năm sau, bọn mình có thể hưởng thụ kỳ nghỉ hè dài nhất trong đời rồi.” Bạn Bân xinh đẹp an ủi.
“Ừ, mong là đến lúc đó bọn mình có thể thật sự ‘hưởng thụ’.” Nghe nói có một đàn chị vì điền nhầm vào phiếu bài làm, vừa thi xong liền bật khóc nức nở tại chỗ luôn, ai kéo cũng không chịu đứng dậy. Nếu đến lúc đó, chúng tôi thi hỏng thì…
“Nhất định rồi, mình tin thế!” Thực ra tôi cũng tình nguyện lựa chọn tin tưởng, làm người mà, không nên quá bi quan mới tốt.
“Nghỉ hè xong quay lại trường bọn mình là học sinh lớp 12 rồi.” Một năm nữa bản thân sẽ như thế nào, quả thực tôi vừa mong chờ lại vừa sợ hãi.
“Ừ, bọn mình làm trùm rồi! Không cần gọi người khác là anh chị nữa!” Nhắc đến việc này, Nghiên Bân có vẻ thích thú lắm.
“Đi thôi, họp lớp xong mới được đi ăn cơm đấy!” Tôi không vui nổi.
“Hy vọng 10 ngày nghỉ này các em sẽ trải qua một cách vui vẻ và có ích, dù sao trong vòng 1 năm tới nó là kỳ nghỉ dài nhất của các em.” Cô chủ nhiệm vừa dứt lời, cả lớp đã muốn ngất.
“Tôi đã đánh tiếng với các giáo viên bộ môn khác, các thầy cô sẽ không giao bài tập về nhà, nhân cơ hội này các em có thể vui chơi thoải mái lần cuối, cũng có thời gian làm công tác chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng để trở thành một học sinh lớp 12, tôi không đặt ra yêu cầu cao với các em: chỉ cần 10 ngày sau các em có thể bình an trở về trường, nếu được, tôi mong các em suy nghĩ kỹ 1 năm tiếp theo đây mình sẽ sử dụng thời gian như thế nào.” Cô chủ nhiệm ý tứ nói.
“Cuối cùng, là việc đánh giá giáo viên bộ môn, cả lớp cứ thoải mái điền, chấm điểm cho các giáo viên, nêu ý kiến của mình.” Cô chủ nhiệm ngừng lại một chút, “yên tâm, các em không cần ghi tên mình vào phiếu đánh giá. Tôi không xem đâu, lát nữa thầy phụ trách khối sẽ đích thân đến thu.” Sau đó cô liền bước ra khỏi phòng.
Cô chủ nhiệm vừa đi khỏi, không khí liền hưng phấn lên, ai cũng hào hứng thảo luận xem sẽ cho điểm giáo viên nào thấp nhất, cần phải đưa ra ý kiến gì.
Tôi bĩu môi, chẳng lẽ không cần ghi tên thì không ai biết thật sao? Điều tra xem chữ viết của em học sinh nào khó khăn lắm chắc? Tôi không tin toàn khối phát ra nhiều phiếu đánh giá như vậy mà chỉ có một mình thầy phụ trách xem xét thống kê, sau khi thống kê xong lại không nói với các giáo viên khác! Sao có thể chứ?
“Cá, bọn mình cho giáo viên Ngữ văn điểm liệt đi, cho 1 điểm hết được không?” Thang Tuyết Phân vẫn chưa hết kích động hỏi tôi.
“Không được đâu! Cậu nghe này, tốt nhất bọn mình nên cho toàn bộ giáo viên 7 điểm, 8 điểm gì đó, viết thêm ý kiến cũng được, nhưng phải viết uyển chuyển một chút, đây là thể hiện sự tôn trọng đối với giáo viên.” Tôi dịch lại gần nói nhỏ với cậu ấy. Vẫn nên biết điều để mặt các thầy cô, cho dù một vài môn tôi cũng thực sự chẳng thích thú gì, tuy nhiên điều này không có nghĩa chúng tôi có thể tùy tiện chà đạp thành quả lao động của các thầy cô ấy.
“Ò, biết rồi!” Thang Tuyết Phân nghe xong liền ỉu xìu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Nhìn những bạn học khác trong lớp đang bàn bạc sôi nổi, tôi cứ có cảm giác việc này sẽ không dễ dàng qua đi như vậy, mong sao linh tính của tôi là sai lầm.
“Nghĩ gì đấy, đi ăn cơm thôi!” Hồng Huy đập mạnh vai tôi một phát, ngay lập tức tôi giật mình tỉnh mộng ngay.
“Á, bọn mau đi nhanh lên, không thì chẳng còn gì để ăn nữa đâu!” Tôi kéo Hồng Huy chạy như bay về phía căn tin. Thôi, hơi đâu lo bò trắng răng làm gì?
….
“Hả? Cậu chưa về luôn hả?” Tôi đeo thẻ trực nhật, tay ôm sổ ghi chép, trước khi nghỉ hè theo quy định phải thực hiện kiểm tra vệ sinh toàn trường. Khi tôi đến lớp Thực nghiệm 2 chỉ nhìn thấy một mình La Trạc Kiệt bơ vơ ở đó.
“Ừ, nhà mình gần mà, về muộn chút cũng không sao, cho nên bị bắt ở lại đợi cậu đến.” Nụ cười của cậu ấy hơi thẹn thùng, có vẻ đang nhớ đến lần gặp nhau trên xe bus dạo trước.
“À, ra thế.” Thực ra tôi mới người càng cảm thấy ngại hơn, vì muốn tránh mặt, lần nào kiểm tra vệ sinh tôi cũng đến lớp cậu ấy cuối cùng.
“Ừm, được rồi!” Tôi tùy tiện ngó nghiêng một vòng quanh lớp, sau đó ghi vào sổ.
“Giờ cậu về luôn à?” Cậu ấy gấp sách lại, “hay bọn mình đi chung nhé.”
“Ừ, mà thôi, mình phải đến Hội học sinh nộp sổ ghi chép trước, sau đó mới về phòng lấy đồ.” Tôi đã bảo Trinh Nhan và Nghiên Bân về trước rồi, tuy một mình hơi cô đơn, nhưng tôi thật sự không thích để người khác đợi.
“Không sao, tự nhiên mình muốn đọc sách thêm lát nữa, khi nào cậu xong gọi điện thoại cho mình là được. Một mình bắt xe bus buồn lắm, nhưng nếu cậu không thích thì thôi.” Nửa câu đầu của cậu ấy có vẻ khí thế, nhưng nửa sau giọng điệu lại đột ngột thay đổi.
“Vậy cũng được! Mình sẽ nhanh hết sức có thể.” Thực lòng mà nói, tôi cũng không muốn đi một mình, hơn nữa sắp lên lớp 12 rồi, sợ chẳng còn nhiều cơ hội được ở bên cậu ấy như thế này nữa.
“Không cần gấp đâu, mình muốn đọc được nhiều một chút mà, nếu nhanh quá không chừng thành ra cậu phải đợi đấy.” Cậu ấy lúc nào cũng chu đáo như thế cả.
“Ách, sao cậu ở đây thế?” Vừa ra khỏi cổng ký túc xá, thế mà tôi lại nhìn thấy người này đang đứng dưới bậc thềm trước cửa.
“Giáo viên trực nhật khóa cửa, đuổi mình ra ngoài.” Cậu ấy vô tội đáp, lại còn rất tự nhiên nhận lấy va li của tôi.
“Ờ, thôi cứ để mình.” Tôi không quen nổi việc có người ga lăng phục vụ chu đáo thế này. Hơn nữa việc cậu ấy đứng chờ tôi trước cổng ký túc xá nữ có vẻ rất không trong sáng, tôi không khỏi liên tưởng đến những cậu bạn thường xuyên lưu luyến đợi bạn gái trước ký túc xá nữ.
“10 ngày tới cậu có dự tính gì không?” Cậu ấy ngại ngùng thu tay lại, tìm cách đổi đề tài câu chuyện.
“Ngủ, lên mạng. Ngủ bù, chơi bù luôn phần của một năm sắp tới.” Tôi nói thật đấy, sau đó hẳn là bình tĩnh tập trung tinh thần, cố gắng không để mai này phải hối tiếc điều gì.
“Ha ha, thế cơ à?” Cậu ấy nhìn tôi cười đến là vui vẻ, cả ánh mắt trìu mến đó nữa, không biết tôi có đang nhìn nhầm hay không.
“Chứ sao, còn cậu?” Tôi đỏ mặt lẩn tránh ánh mắt cậu ấy.
“Chắc cũng gần gần giống cậu, nếu lên QQ nói chuyện mình sẽ tìm cậu.” Cậu ấy nửa đùa nửa thật đáp.
“Ừ, được!” Nếu là như thế, tôi có thể cộng dồn toàn bộ thời gian bên cạnh cậu ấy một của năm sắp tới vào 10 ngày nghỉ này được không, sau đó khi về trường mỗi người lại độc lập bắt tay vào trận chiến của riêng mình? Tôi không muốn làm lỡ cậu ấy, cũng không muốn làm lỡ chính mình. Một năm tới, cũng chẳng có thời gian để chúng tôi nói chuyện yêu đương, bày trò thả thính. Suy cho cùng đâu ai muốn làm ra việc gì khiến bản thân mình phải tiếc nuổi.
“Vậy hẹn trước thế nhé! Mình phải xuống xe đây. Bye!” Cậu ấy vẫy tay tạm biệt tôi.
“Bye!” Buổi chiều của ngày nghỉ hè cuối cùng, đây là câu cuối cùng tôi nói với cậu ấy trên QQ trước khi đi học trở lại. Sau đó tôi tắt máy, về trường. Có thể từ nay về sau chúng tôi sẽ dần xa cách, có quá nhiều biến số có thể xảy ra trong một năm, nhưng ngay bây giờ thi đại học mới là vấn đề quan trọng hơn hết thảy.