Về sau cậu mới biết cậu ấy cũng học lớp Thực nghiệm 1, hơn nữa thành tích nhập học cũng rất vẻ vang. Việc này làm cậu khá bất ngờ, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài! Nhưng mà việc này liên quan gì đến cậu đâu nhỉ?
Khai giảng không bao lâu, trong lớp có một bạn nữ tên Lô Tiểu Nghiên cực kỳ thích nhờ cậu mang điện thoại về sạc pin giúp, đám anh em đều nói cậu có số hưởng, bởi vì Lô Tiểu Nghiên được mọi người nhất trí bầu là Hoa khôi của lớp. Thực lòng mà nói, nếu được cậu thà đem phần số hưởng đó tặng lại cho các cậu ấy, sạc pin giúp thì chẳng sao, chẳng qua thái độ xem đây như điều hiển nhiên của Lô Tiểu Nghiên làm cậu không thoải mái, đại khái là một kiểu nhân vật điển hình được con trai chiều quá sinh hư. Có điều dù sao người ta là con gái, cậu cũng không tiện tính toán những điều này. Mỗi lần như vậy, cậu lại nghĩ thực ra bạn nữ tên Dung Dung gặp hôm nọ vẫn dễ mến hơn.
Khai giảng chưa đến một tháng, hôm đó vì giúp một cô bé bất thình lình băng ngang qua đường, cậu bị xe bus tông phải. Nhìn mẹ mình khóc bù lu bù loa, cậu không khỏi cảm thấy chột dạ. Bởi vì phải nằm viện ít nhất 2 tháng, ba cậu hỏi có cần làm thủ tục xin nghỉ học không, cậu quả quyết từ chối. Những kiến thức cần học của lớp 10 thực ra không khó, cậu rất có lòng tin với khả năng tự học của mình, khi đi học trở lại cậu nhất định có thể theo kịp các bạn trong lớp, cho dù là lớp Thực nghiệm đi chăng nữa. Nghỉ học một năm, bảo cậu gọi đám quỷ sứ kia là anh chị, đùa không vui chút nào!
Đi học trở lại sau 2 tháng, cậu nhận được sự thăm hỏi nhiệt tình từ thầy cô cho đến bạn bè, phần lớn thành viên trong lớp đều được chuyển thẳng từ cấp 2 lên, về cơ bản không tồn tại cái gọi là thời gian thích nghi. Trên bàn cậu chồng sẵn mấy quyển vở bài tập, cậu lười biếng lật ra xem. Quả nhiên không phải môn nào cũng có, hẳn là có vài cán sự bộ môn không đặt sách giúp cậu, lý do chẳng phải vì không quan tâm mà vì các cậu ấy quá hiểu cậu. Chẳng qua cậu không cười nổi. Có điều việc này không tính là to tát, dù sao trước nay cậu gần như không đụng đến vở bài tập bao giờ, đọc sách rồi làm bài tập thực hành là đủ rồi.
Mấy ngày tiếp theo, lần lượt những gương mặt quen thuộc xuất hiện đòi cậu tiền mua vở bài tập, sau đó cậu tính toán lại một chút, còn sót vở bài tập môn Lịch sử. Thế là, cậu đánh tiếng hỏi bạn cùng bàn suốt từ cấp 2 của mình ai là cán sự lớp môn Lịch sử, Lý Cẩm Bội liếc cậu một cái, ý bảo “làm sao mình biết được?”, lại hỏi tiếp đám anh em ngồi xung quanh, câu trả lời vẫn là mờ mịt. Cậu câm nín, vị cán sự lớp môn Lịch sử trong truyền thuyết này thật không phải “chìm” một cách bình thường đâu, hay nên nói cậu ấy làm người quá thất bại nhỉ? Rồi cậu lại nghĩ, nếu người trong cuộc không gấp, thế thì từ từ cũng được, đợi cậu tìm hiểu rõ người đó là ai sẽ tính tiếp!
La Trạc Kiệt quan sát hết một tuần lễ, cuối cùng sau khi học hết hai tiết Lịch sử mới phát hiện ra vị thần thành đó là ai. Cậu hoàn toàn không ngờ lại là bạn nữ mình gặp hôm khai giảng, hình như tên Dung Dung? Đúng là một người rất “chìm”. Chẳng qua, cậu ấy đến từ xã khác nhỉ? Mà cậu cũng nghi ngờ không biết cậu ấy còn nhớ sự việc hôm đó không, hoặc là nói, không biết cậu ấy còn nhớ đến sự tồn tại của mình không, xem bộ dạng ngơ ngẩn của cậu ấy, hơi giống một người không màng thế tục.
Cậu năn nỉ Lý Cẩm Bội đem tiền trả cho cậu ấy giúp mình. Lúc đó, cậu ấy đang cúi đầu đọc sách, trông điệu bộ vô cùng chăm chú. Lý Cẩm Bội ghét con gái có tiếng, thấy cậu ấy hết sức thiếu kiên nhẫn nhìn bạn học Dung Dung đang “tâm hồn treo ngược cành cây”, bỗng dưng La Trạc Kiệt cảm thấy mình rất không phúc hậu, cơ mặt cậu co giật liên hồi. Có điều, bạn nữ đó đúng là ngẩn người cực kỳ đáng yêu, với lại con người cũng không tồi. Thế là cậu không kiềm được bắt đầu chú ý đến cậu ấy.
Trải qua một khoảng thời gian im lặng quan sát, La Trạc Kiệt cảm thấy mình hơi hiểu được cậu ấy. Trong lớp gần như không ai gọi thẳng tên của cậu ấy, mọi người đều gọi cậu ấy là Cá. Cậu ấy và Phùng Giai Trình cực kỳ không vừa mắt lẫn nhau, có điều lại khá rất vui vẻ với Đàm Kiện ngồi phía sau. Cậu ấy là một người chu đáo: mỗi lần đi lấy nước đều không quên lấy giúp người khác; bạn bè không vui, cậu ấy không lên tiếng an ủi, mà ở lại lớp làm trò chọc cười đến không màng hình tượng; nếu giờ ra chơi có bạn học ngồi gần nằm ra bàn ngủ, cậu ấy luôn để ý điều chỉnh giọng nói của mình, thỉnh thoảng còn giúp các cậu ấy “dẹp loạn”, mượn câu nói của cậu ấy thì là “việc ngủ to bằng trời, làm phiền giấc ngủ của người khác là hành vi vô đạo đức”; thời gian tập thể dục buổi sáng, cậu ấy luôn là người cuối cùng xuống lầu, sau đó tắt hết tất cả đèn trong lớp, chỉ để lại duy nhất một ngọn đèn trên đầu cậu – người được miễn thể dục, có điều trước giờ chưa từng nhìn cậu một lần nào...
Cậu ấy cũng là một cô gái có phần lười biếng, thành tích của cậu ấy không được tốt lắm, nhưng trong giờ học lúc nào cũng “tâm hồn treo ngược cành cây”, chỉ cần nhìn bộ dạng mông lung của cậu ấy liền biết ngay có người lại ngẩn người rồi; bài tập môn Tự nhiên trước giờ cậu ấy đều không làm, luôn chạy đi hỏi mượn người khác để chép, chẳng qua mọi người ai cũng vui vẻ cho cậu ấy mượn. Xem ra dù rất “chìm”, nhưng quan hệ với cả lớp không hề tồi chút nào, nhất là với các bạn nữ, có điều rất hiếm khi cậu nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với con trai; để có cơ hội được lười biếng, thỉnh thoảng cậu ấy còn giở mấy trò khôn vặt, ví dụ như một lần kiểm tra 15 phút môn Hóa học, cậu ấy cố ý chọn tờ đề thi chỉ có một mặt, sau đó lại giả vờ vô tội, làm Lý Cẩm Bội tức đến nghẹn lời...
La Trạc Kiệt phát hiện ra hình như càng ngày mình càng thích quan sát cậu ấy, ban đầu là do tò mò, sau đó hình như đã trở thành một loại thói quen. Còn nhớ một lần trong giờ học, ánh mắt cậu lại hướng về người nào đó đang mơ màng. Sau đó bị cậu ấy giật mình chú ý đến, cậu ấy đảo mắt tìm kiếm quanh lớp, vừa vặn bắt gặp ánh nhìn cậu. Bản tính nghịch ngợm chợt trỗi dậy, thế là cậu cũng nhìn thẳng vào cậu ấy. Bất ngờ ngoài ý muốn đón nhận ánh mắt khiêu chiến của cậu ấy, La Trạc Kiệt cảm thấy mọi việc càng thêm thú vị. Hai phút sau, cuối cùng cậu ấy bại trận, nhìn cậu ấy bất mãn quay đầu đi, cậu không kiềm được bật cười, cũng vì vậy thành công nhận được cái liếc mắt của Lý Cẩm Bội.
Đám anh em cực kỳ thích tám về vỏn vẹn 10 bạn nữ trong lớp, gần như mỗi XY đều trở thành “nhân vật tiêu điểm” một lần. Khi cả đám thảo luận về cậu ấy, La Trạc Kiệt bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Cả đám bảo nhau, cậu ấy trông không đến nỗi nào, thân hình mặt mũi đều xếp loại khá, trong hoàn cảnh “dương thịnh âm suy” của lớp có thể xem là một người đẹp, có điều chiều cao của cậu ấy quả thực có thể khiến nhiều người vừa nhìn vừa ngậm ngùi lùi bước. Những gì các cậu ấy nói, cậu nghe không sót câu nào, nhưng không nói gì. Cuối cùng Lý Cẩm Bội bên cạnh nửa đùa nửa thật nói: “Các cậu đừng mong thả thính bạn học Dung Dung, cậu ấy của thằng mập này rồi!” Cả đám nghe xong, không hẹn mà cùng trố mắt nhìn La Trạc Kiệt. Cậu mở miệng định giải thích gì đó, có điều không nghĩ ra nên nói gì, cho nên ngậm miệng, tiếp tục im lặng. Im lặng đồng nghĩa với thừa nhận, vậy là đám anh em xunh quanh bắt đầu ra chiêu chọc ghẹo.
Cậu ấy là của cậu sao? Hình như cách nói này nghe rất êm tai.