". . . Tôi không biết."
"Chắc là ba chồng cô đấy." Lão hình cảnh vô thức bổ sung.
-- Trong nhận thức của ông ta, con người không thể qua hơn hai mươi năm mà vẫn không già, vậy nên chắc chắn phải là con cháu.
Còn tôi thì toát mồ hôi lạnh nắm chặt tấm ảnh trong túi, nhìn chằm chằm vào tấm bảng ghim gỗ bần trước mặt, ánh mắt dõi theo đến nguồn gốc của mọi lịch sử: năm 1130 TCN, Triều Ca.
Nếu, giả sử nếu, tất cả những người chúng ta nhìn thấy xuất hiện trong bức ảnh sau này, đều là Khương Thiên Kỳ. Vậy dựa vào đâu chúng ta lại cho rằng, anh chỉ sống được một trăm năm mươi tuổi?
Từ Thiên Y ghi chép lại những sự kiện lịch sử này.
Liệu có khả năng tất cả những điều này đều liên quan đến Khương Thiên Kỳ?
Giả thiết này khiến tôi thoáng chốc lạnh sống lưng.
—— Người chồng nằm bên gối tôi mỗi đêm, có thể đã tồn tại trên mảnh đất này suốt ba nghìn năm rồi.
Khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy như nuốt chửng lấy tôi.
Đến nỗi khi xuống lầu, tôi vẫn còn choáng váng.
Hướng dẫn viên lại bám theo: "Đi tham quan huyện Kỳ một ngày nhé?"
"Chúng tôi đến đây để điều tra vụ án."
"Hiếm khi đến đây mà bỏ qua lăng mộ Trụ Vương thì đáng tiếc lắm!"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tôi nắm bắt được từ khóa quan trọng, tách cảnh sát Nhậm đang quấn quít với hướng dẫn viên ra: "Anh nói gì? Ở đây có lăng mộ Trụ Vương sao?"
Hướng dẫn viên xùy một tiếng: "Cô nói vậy là sao, vùng đất này ngày xưa gọi là Triều Ca mà!"
Tôi giật mình!
Tấm bảng gỗ bần của Từ Thiên Y. . . Giấc mơ kỳ lạ. . .
Tôi mơ hồ nhớ trong giấc mơ, vị Đế quân đứng trên đài cao nhìn tôi chính là Trụ Vương!
Thương Trụ Vương dời đô đến Triều Ca, sau đó bị Tây Chu đánh bại, triều đại tám trăm năm của nhà Thương từ đó chấm dứt.
—— Điều này có liên quan gì đến Khương Thiên Kỳ không?
"Tôi muốn đi xem lăng mộ Trụ Vương!"
Cảnh sát Nhậm sửng sốt: "Chồng cô đang ở trong tù, người thứ ba thì đã ăn thịt sáu người, cô còn không biết đang mang thai thứ gì, mà bây giờ cô muốn đi tham quan du lịch? !"
Tôi kéo anh ta lên xe, kể về giấc mơ của mình. cảnh sát Nhậm nhíu mày: "Sao, giờ lại thêm chuyện kiếp trước kiếp này à? Chồng cô là Thương Trụ Vương, cô là Đắt Kỷ, hai người đầu thai tái sinh để tiếp tục duyên kiếp trước, chuyên gây họa cho một cảnh sát giao thông là tôi à? Hay là kiếp trước tôi là thái giám bên cạnh hai người?"
"Không phải! Tôi chỉ là một nô lệ, địa vị rất thấp, sống trong nhà đất, cách xa Thương Vương lắm. Chồng tôi. . . anh ấy còn chẳng xuất hiện. Tôi thậm chí chẳng mơ thấy chàng đẹp trai nào cả."
Cảnh sát Nhậm: "Vậy tối nay cô cố gắng mơ tiếp đi, mơ đẹp hơn chút, cố làm Đắt Kỷ nhé."
Tôi: . . .
8
Lăng mộ Trụ Vương chỉ là một đống cỏ dại, chẳng có gì đáng xem, tôi cũng chẳng thấy quen thuộc gì.
Hướng dẫn viên thấy chúng tôi chán ngắt, vội nói: "Phía trước còn có gò Hoàng đế, động Nương Nương, hương khói rất thịnh vượng!"
"Tên gì kỳ cục vậy? Địa điểm du lịch của anh có đàng hoàng không đấy?" Cảnh sát Nhậm tức giận.
Hai người lại cãi nhau, tôi nhìn về phía gò đất xa xa, cảm thấy quen thuộc.
Vị trí tôi đứng trùng khớp với khung cảnh trong mơ.
Cánh đồng trước mặt từng là quảng trường rộng lớn, một con đường thẳng tắp xuyên qua đường cao tốc, dẫn đến ngọn đồi xa xa.
Hai bên đường thỉnh thoảng có những người bị hiến tế, chúng tôi bưng những chậu vàng đi về phía hang động, trên đài cao, Đế quân lạnh lùng nhìn xuống. . .
"Đi thôi!" Tôi mở cửa xe ngồi vào.
Mười lăm phút sau đến được động Nương Nương.
Càng gần đến đích, tôi càng hưng phấn.
Đúng rồi! Chính là nơi này!
Trải qua ba nghìn năm phong sương, cửa hang đã bị bào mòn, lộ ra nhiều mỏm đá hơn.
Bên trong, bàn thờ thần cũng đã thay đổi hoàn toàn, người ta đặt tượng Phật, chất đầy từng lớp nến đỏ.
Nhưng tôi biết đây chính là hang động trong mơ.