"Khoan đã." Tôi phát hiện ra điểm mù. "Không một ai quay lại sao?"
"Vâng, họ đều được sắp xếp ra nước ngoài."
"Anh có chắc bọn họ thật sự ra nước ngoài không?" Tôi run rẩy hỏi. "Anh có thể tìm được bất kỳ manh mối nào về một người tình trong số đó không... Con người sống tất phải có dấu vết, đúng không? Dù đã ra nước ngoài - Tra, điều tra ngay bây giờ!"
Lái xe bốn mươi phút.
Đầu dây bên kia đã điều tra được ba người. Các trang mạng xã hội không có cập nhật, số dư ngân hàng không có biến động, thậm chí không có cả hồ sơ xuất nhập cảnh.
Chẳng có gì cả.
"Đệt."
Sắc mặt cảnh sát Nhậm cuối cùng cũng trở nên trắng bệch như tôi.
Tôi lao tới ôm lấy cánh tay anh ta: "Cảnh sát Nhậm! Anh phải quản chuyện này đi! Đừng nói đồn cảnh sát, ngay cả chính quyền thành phố cũng bị chồng tôi mua chuộc rồi!"
"Con mẹ nó chứ, tôi là cảnh sát giao thông mà!"
"Tôi còn là phụ nữ có thai nữa đấy!!!" Tôi khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy tùm lum. "Anh thương xót tôi đi, ba của đứa trẻ đã g.i.ế.c mười chín người, anh ấy điên rồi!"
"Tôi sắp là người thứ hai mươi." Mặt cảnh sát Nhậm xám như tro tàn.
"Chẳng lẽ anh không có ước mơ phục vụ nhân dân sao? Hả? Anh nghĩ tới tình cảnh góa bụa nuôi con của tôi đi, từ khi lấy chồng đến giờ tôi chỉ ở nhà chơi, ngay cả một con tôm cũng chưa từng phải tự bóc!! Giờ anh bảo tôi phải làm sao, đánh nhau với anh ấy chắc?!"
"Cô khâu cái mồm lại giùm cái."
Cảnh sát Nhậm bịt miệng tôi lại. Cuối cùng anh ta cũng đại phát từ bi mà thu nhận tôi.
Thám tử tư cũng nói ngày mai sẽ gửi cho tôi tung tích của mười chín cô gái.
Nhưng phải trả thêm tiền.
3
Tôi lại một lần nữa ngồi xuống ghế trong công viên bên đường Phúc Minh.
Lần trước tôi cũng gặp thám tử tư ở đây.
Chưa đến giờ mà đã có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Xem em kìa, sống kiểu gì thế này?" Những ngón tay thon dài vuốt tóc tôi, "Hôm nay em còn chưa đổi túi xách."
Tôi vội vàng nhích m.ô.n.g sang bên cạnh.
Là Khương Thiên Kỳ!
Anh mặc một cây đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, giống hệt trang phục trong ảnh!
Tôi sợ hãi ôm chặt túi xách da cá sấu, chẳng lẽ tôi sắp phải c.h.ế.t rồi sao?!
"Tối qua đi đâu?"
Anh vươn tay ra bóp gáy tôi, như đang bóp một con mèo nhỏ.
"Thiên Kỳ, em... em cảm thấy tình cảm chúng ta đã rạn nứt, nên em sẽ không báo cáo cho anh nữa."
"Tại sao? Tình cảm của chúng ta, lẽ nào không chịu nổi thử thách sao?" Giọng anh ta vẫn dịu dàng và có từ tính như vậy.
Nước mắt tôi tuôn rơi như vòi nước hỏng van.
Tôi tưởng thử thách chẳng qua là: phá thai, sinh non, ngoại tình, mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, đấu đá hào môn... Nhưng tôi không thể ngờ được, tôi đi bắt gian lại trông thấy da của anh nằm trên sàn!
Máu me be bét nữa chứ...
Tôi chỉ là một phụ nữ mang thai bốn tháng, tại sao phải chịu thử thách như thế này?!
Tôi nghẹn ngào nói: "Xin lỗi."
"Có phải có ai nói gì với em không?" Khương Thiên Kỳ ghé sát vào, kiên nhẫn dỗ dành tôi, "Là cảnh sát Nhậm đó sao?"
"Anh đừng hỏi nữa. Dù sao em cũng không còn yêu anh nữa." Tôi quay đầu sang một bên, "Đứa trẻ trong bụng cũng không phải của anh."
Khương Thiên Kỳ cười dịu dàng: "Không thể nào."
Dưới ánh nắng, đồng tử anh rất nhạt, nhạt đến vàng kim: "Cho dù em ngoại tình, tinh trùng của anh cũng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tinh trùng của con người."
Đầu tôi "oong" lên một tiếng.
Anh vừa sử dụng một từ rất chuyên môn - con người.
—— Đây là từ ngữ sẽ xuất hiện trong cuộc đàm phán ly hôn sao?
Có người đi qua từ bên kia đường, là thám tử tư.
Khương Thiên Kỳ giơ tay, khẽ búng ngón tay một cái.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Một chiếc xe tải lớn lao vút qua trước mặt tôi.
Rồi sau đó là "rầm", "xoẹt" ——
Đám đông ồn ào. Trên đường phố vương vãi m.á.u thịt rời rạc. Tôi lập tức từ từ trượt xuống đất.
"Anh sẽ không dễ dàng ly hôn đâu, trừ phi em đưa ra bằng chứng tình cảm rạn nứt. Em có không, Kiều Kiều?" Khương Thiên Kỳ ôm tôi, thì thầm bên tai.