• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó tôi đến Cục Quản lý Giao thông để nộp phạt vi phạm.

Đội trưởng Nhậm: "Vi phạm gì chứ? ! Không có đâu! Thưa phu nhân, cô không hề vi phạm! Cả đời này cô cùng chồng con cô sẽ không bao giờ vi phạm! Tôi thề đấy!"

Tôi: . . .

5

Chồng tôi có sở thích đặc biệt với khủng long, không chỉ đi thăm các bảo tàng để xem hóa thạch khủng long, trong công ty còn có một bộ phận đang thử nghiệm nhân bản gen khủng long.

Tôi hỏi tại sao.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Anh nói thịt nó ngon.

Anh kể với tôi rằng ở Châu Âu đã khai quật được một mẫu hóa thạch của Allosaurus, trên đó có một vết cắn kỳ lạ, các nhà khoa học đau đầu không hiểu nổi, thứ gì có thể cắn được một miếng thịt trên người Allosaurus.

Đó là đỉnh của chuỗi thức ăn đấy.

"Khó hiểu thật." Chồng tôi mỉm cười, vỗ vỗ tờ báo rồi tiếp tục đọc.

6

Tôi đã từng dò hỏi gián tiếp về tuổi thật của chồng.

Anh không nói thẳng.

Nhưng anh đã tiết lộ với tôi rằng, tuổi thơ của anh rất bất hạnh, vì Trái đất quá nóng, khắp nơi đều là dung nham, anh phải ăn lưu huỳnh nhiều năm, cảm thấy cực kỳ ấm ức.

Vì vậy anh dùng việc ăn mọi thứ để chữa lành vết thương tuổi thơ.

Chết tiệt, thế này thì phải hơn 4 tỷ tuổi rồi. . .

7

Sau khi sinh con, tôi không khác gì những bà vợ nhà giàu khác.

Chỉ là thường xuyên cùng chồng ra vào nhà xác.

Xem thử gần đây có đứa trẻ đáng thương nào không may qua đời không.

Tôi chọn được ba đứa.

Chồng tôi mua xác của chúng về, cẩn thận thuộc thành da người.

Sau đó ba đứa nhóc nhà chúng tôi được đón về nhà nuôi.

Câu nói mà lũ trẻ nhà tôi thường xuyên nói nhất khi về nhà là: "Mẹ ơi con có thể cởi da ra không?"

"Không được!"

8

Gia phong nhà chúng tôi rất nghiêm khắc.

Mỗi tuần tôi đều mở một cuộc họp gia đình, nhắc đi nhắc lại: "Không được ăn thịt người. Không được ăn thịt người. Không được ăn thịt người."

Chồng tôi cũng phụ họa: "Mẹ cũng là người. Các con có ăn thịt mẹ không?"

Bọn trẻ đồng loạt lắc đầu.

"Vậy các con cũng không được ăn thịt người khác."

Sau khi chồng tôi dỗ lũ trẻ ngủ, tôi trăn trở: "Điều này thực sự có tác dụng với chúng không? Đối với các anh, ăn thịt người rốt cuộc là gì?"

Chồng tôi suy nghĩ một lúc: "Coi như ăn snack cay."

Tôi: ? ? ? ? ? ?

"Thực ra anh không thích ăn snack cay lắm." Chồng tôi ôm tôi ngã xuống giường: "Truyền thống tế lễ của người thời nhà Thương không phải xuất phát từ chúng ta - những vị thần cổ đại. Họ dù xây một cái cổng lớn cũng phải g.i.ế.c chín trăm nô lệ chôn dưới nền móng."

"Vậy là họ cho anh ăn, anh cũng ăn đại thôi phải không?"

Chồng tôi cười khục khục, cả căn phòng đều rung chuyển.

"Khương Thiên Kỳ."

"Hả?"

"Sau này đừng tùy tiện g.i.ế.c người nữa."

"Được."

"Sao anh lại đồng ý dễ dàng vậy? Có phải anh không nghiêm túc không?"

"Đây đâu phải chuyện gì to tát. . . Vợ bảo anh đừng làm đổ snack cay trên bàn, anh còn biết nói sao?"

"Đừng nhắc đến snack cay nữa!"

Khiến cho tình yêu của chúng tôi cực kỳ kỳ quặc.

Như thể hải âu yêu khoai tây chiên ở bến cảng vậy.

9

Khi con cả mười một tuổi, nó biến mất ba ngày, lúc trở về miệng đầy máu.

"Con gặp một vị thần." Con cả xanh xao nép trong lòng cha: "Con đã ăn thịt người đó."

"Tốt lắm." Ba khen ngợi nó.

Lần này tôi định can thiệp, nhưng chồng tôi từ chối.

"Giữa các vị thần không có hòa bình. Nếu không nuốt chửng đối phương, đối phương sẽ nuốt chửng mình. Điều này khác với xã hội loài người, đó là bản tính của chúng ta - những sinh vật bất tử."

Tôi chợt nhận ra.

Trong khoảng thời gian hơn bốn tỷ năm, anh luôn sống trong khu rừng rậm với luật thuộc về kẻ mạnh.

10

Khi con trai thứ hai đi mẫu giáo bị cô lập.

"Chúng nói con có mùi khó chịu. . ." Nó khóc đến nỗi chất nhầy cứ túa ra từ hốc mắt.

"Không sao đâu con yêu. . ." Tôi đeo mặt nạ phòng độc, dịu dàng lau mặt cho nó: "Con chỉ là chưa kiểm soát được cơ thể thôi, con xem ba con hơn bốn tỷ tuổi rồi, thỉnh thoảng vẫn thò xúc tu ra từ miệng đấy thôi. Không sao cả, đợi con lớn lên sẽ khác."

Tôi đã nói chuyện với cô giáo mẫu giáo về việc con bị cô lập.

Vài ngày sau, cô giáo nói với tôi rằng có một bé gái muốn chơi với con.

Cảm xúc của trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh, con trai thứ hai nhanh chóng lại ngày ngày ngờ nghệch vui vẻ.

Còn dẫn cô bé về nhà cho tôi xem.

"Chào cô." Cô bé nói giọng mềm mại, xinh đẹp lại biết phép tắc.

Con trai tôi nắm tay cô bé: "Tớ có thứ này đẹp lắm, mau lại đây."

Hai đứa trẻ chạy thình thịch vào phòng.

Qua khe cửa, tôi thấy con trai tôi mở lòng bàn tay ra, thả ra một mảnh biển.

Đó là biển thật sự.

Những con cá rực rỡ bơi lội trong làn nước đen như một tấm màn, cá voi khổng lồ cất tiếng hát dài.

"Oa—" Cô bé ngẩn người trước gió biển.

"Tặng cậu."

Con trai tôi nhét vỏ ốc biển vào tay cô bé.

Đó là vị thần còn non nớt, ban tặng bãi biển bị phong ấn cho một đứa trẻ thiện lương.

Tôi nhìn lũ trẻ.

Như thể đang nhìn thấy chính chúng ta vào thuở văn minh mới khai sinh.

11

"Anh đã gặp nhiều người như vậy, lại có nhiều thời gian đến thế, sao không xây dựng mối liên kết sâu sắc hơn với họ, Thiên Kỳ?"

"Bởi vì họ đều không phải là em. . ."

". . . Họ đều không phải là em, Kiều Kiều."

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang