Lúc này, mẹ nó đang ru nó ngủ. Bà dừng lại hỏi quản gia, trong lòng có chút bồn chồn:
-Có chuyện j ko vậy?
-Dạ, thưa bà, ông chủ xẩy ra chuyện rùi ạ!
-Cái, cái j cơ? Thôi chúng ta ra ngoài nói chuyện. Tuyệt đối ko đc để con bé pít.-Mẹ nó hơi shock nhưng trấn tĩnh lại rồi kéo quản gia ra khỏi phòng. Cuộc đối thoại đó đã lọt vào tai nó. Nó chưa ngủ. Nó lén đi theo mẹ mình.
-Ông ấy có sao ko vậy, nói nhanh!-Bà lo lắng đến mức hét lên.
-Sau khi máy bay cất cánh đc 2h thì ko may bị nổ và ông chủ đã…-Nói đến đây, nước mắt quản gia tràn ra, mẹ nó đau lòng ngồi phịch xuống miệng ko ngừng lẩm bẩm:
-Ko ko ko thể nào như thế đc. Ko thể!
Nó nghe xong khóc nức nở rồi ngất lịm đi.
-Phịch!-Tiếng nó ngã xuống làm mọi người giật mình.
-Cô chủ, cô chủ.
-Khánh Linh con! Mau gọi xe cứu thương ngay!-Bà hét lên trong nước mắt.
Trong giấc mơ đêm đó, nó đang đi chơi vs papa nó thj có 1 lũ gián bắt papa nó đi, nó sợ hãi khóc thảm thiết.
-Ba!Ba! Đừng bỏ con! Về với con đi mà! Huuuuuuuuuuuuu-Nó hét lên rùi ngồi bật dậy.
Đó chỉ là 1 giấc mơ hoang đường nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đến nó. Từ đó nó rất sợ gián mà đúng hơn là sợ cái ngày mà nó mất đi papa…mãi mãi.
Bà sực tỉnh khi nó bất ngờ ôm từ phía sau. Nhanh nhẹn gạt bỏ những giọt nước mắt, bà mỉm cười với nó:
-Con khỏe rồi chứ, con yêu.
-Dạ khỏe rùi mama ạ. Hjhj-Nó cười híp mắt
-Ak mà thứ 7 mama đi họp phụ huynh cho con nha!-nó típ tục.
-Tất nhiên rồi! Mama sẽ sắp xếp công việc.-Bà nhẹ nhàng xoa đầu nó kìm nén dòng nước mắt trực trào ra.
Cả đêm hôm đó, hắn ko sao ngủ được. Hắn cứ nghĩ về nó, nghĩ về nét mặt hoảng sợ cùng dòng nước mắt nhạt nhào, tim hắn lại nhói lên. Hắn mong trời sáng thật nhanh để đc gặp nó.