-Mama ak, con đi học đây! Chắc là con sẽ nhớ mama lắm lun á!
-Công chúa của tôi có tính nịnh nọt này từ bao h đây nhỉ?-Mama nó mắng yêu
-Đâu có mama! Sự thật 100% lun á!-Nó chu môi
-Con cứ như z thì bao h mama mới tống cổ con ra khỏi nhà đc đây?-Mama nó ghẹo
-A! Mama ạ! Con ở vs mama suốt dời lun, ko đi đâu cả!-Nó hôn lên má mama nó rùi cắp cặp đi học.
Hôm nay, nó ko đi vs tốc độ ánh sáng nữa mà đi rất từ từ rồi rẽ vào 1 nhà hàng sang trọng.
-Dạ! Tiểu thư muốn dùng j ạ?-Chị nhân viên cung kính hỏi.
-Mang 10 món ngon nhất ở đây ra cho tôi là đc rồi!-Nó ko xem qua thức đơn mà nói lun
-Dạ?-NỮ nhân viên như ko tin vào tai mình
-Chị ko nghe rõ ạ?-Nó hỏi ngược lại
-Nhưng tiểu thư có ăn đc hết ko ạ!-Nữ nhân viên típ tục hỏi
-Đc mà!-Nó nói
-Dạ tiểu thư đợi 1 chút ạ.-Nhân viên xin phép lui ra.
Tuy nó là tiểu thư như z nhưng nó ko hề ăn kiêng j cả mà ngược lại rất thoải mái
Cả 1 cái bàn đầy ắp thức ăn như z mà cái dạ dày “ko đáy” của nó oánh hết trong có 10 ph thui ak Nó nhanh chóng thanh toán bằng 10 tờ 500k mới toanh, phẳng lì. rồi nó phóng xe đến trường.
Từ gara của trường bước ra, nó gặp khoảng 20 tên mặt mũi ghê rợn vây kín rùi:
-Đánh!-Tên đầu đàn hô to. Cả bọn xong vào làm nó trở tay ko kịp. Mặc dù võ nó cũng ko tồi nhưng để đánh 20 tên này mà chưa kịp chuẩn bị thì cũng hơi khó. Đc 15 tên thì nó trở nên đuối sức vào ngã xuống, bất lực chịu đựng những cú đá của bọn chug . Bỗng có tiếng nói lạnh nhưng nó nghe lại rất quen:
-Dừng tay! Các người chính thức bị đuổi học. H thì cút đi!
Cả đám bắt nãy đơ 1 lúc rồi ai nấy chạy toán loạn. Nó mở mắt “Là hắn sao? Lại là hắn cứu mk sao? Sao hắn lại tốt vs mk như z nhỉ?” Nó đang định đứng dậy nhưng đau quá nên nó bất lực nằm bất động 1 chỗ. Hắn chạy đến hỏi thăm:
-Cô có pị sao ko z? Có đau lắm ko? Để tôi đưa cô xuống phòng y tế!-Hắn nói rối rít. Giọng nói ấm áp xen chút lo lắng.
-Tôi ko sao!-Nó cố gắng nói ra
Hắn thấy ko ổn nên chẳng chần chừ mà bế phốc nó lên. Nó dãy dụa đòi xuống nhưng hắn lại càng ôm nó chặt hơn. Nó biết là chẳng thể xuống đc nên dựa vào ngực hắn thì thầm:
-Cảm ơn anh nhìu!
Hắn nghe xong mỉm cười, trong lòng thấy zui khó tả.
Đã vào h học rùi mà ko thấy nó đâu thì Mi lo lắng và bảo Trâm gọi cho nó xem sao.
-Bắt máy đi! Bắt mấy đi!-Mi lẩm bẩm. Đến lần thứ 3 thì:
-Có chuyện j ko?-Hắn bắt máy làm Mi giật mk.
-Sao… sao anh lại bắt máy của Linh chứ?-Mi vẫn ngơ ngác
-Cô ta pị chặn đánh nên tui đưa xuống phòng y tế thui.
-What! Sao lại thế chứ? Nó giỏi võ lắm mờ.-Mi ngạc nhiên ko tả đc
-Tự đi mà hỏi! Tôi chịu.-Hắn nói xong tắt máy. Mi liền đứng dậy ra ngoài mặc cho những "câu hát cải lương" dai dẳng của bà giáo. Theo sau Mi là Trâm,Duy,Minh. Tất cả đều "y tế thẳng tiến".^_^