-Tụi này đi có 2 tuần thôi mà làm j dữ.-Trâm vỗ lưng nó
-Để tao đi học một mk để đi Hawaii nghỉ mát. Tao sẽ nhớ tụi mày lắm ớ-Nó vẫn nhè nheo
-Thui mà, tụi t cũng rất nhớ mày.-Mi gỡ tay nó ra. Nó chuyển qua Phong, mặt cún con nhất có thể:
-Phong đổi ý rồi đúng ko? Phong sẽ ở đây vs Linh và ko bỏ Linh như 2 con bn đáng ghét kia chứ?
Phong bối rối:
-Thôi mà Linh. Đây là bắt buộc chứ Phong đâu có muốn. Phong sẽ nhớ Linh lắm đấy.
Nó lại chuyển đối tượng:
-Anh hai! Hai cũng sang Anh Lun hả?
-Ở nhà ngoan nha. Hai sẽ về thăm sau.-Khánh vuốt tóc nó.
-Thôi Linh ơi, sắp đến h học rùi.-Hắn nhắc
-Tạm biệt mọi người.-Nó vẫy tay rồi đi theo hắn đến trường nhưng tâm trạng ko đc tốt. Mọi người lắc đầu rồi cùng nhau lên máy bay.
Nó bước vào lớp vs tâm trạng não nề. Hắn cố gắng đi cạnh nó để an ủi.
-Thôi đc rồi, em ổn. Anh ko cần nói nữa đâu.-Nó nhàn nhạn nói và mỉm cười trấn an hắn.
Đúng lúc đó thì Lân Nhã chạy ra ôm lấy tay hắn:
-Chào anh. Ủa 2 người đi chung hả?
Hắn hất tay Lân Nhã ra và mở miệng:
-Tất nhiên là vậy. Chúng tôi luôn đi cùng nhau mà đúng ko vk?-CÙng vs lời nói thì hắn quàng tay qua vai nó. nó ko nói j chỉ ngườm hắn rồi bỏ đi. Hắn chạy theo:
-Vk, vk, vk ơi, đợi ck với.
Lâm Nhã nghe mà nổ đom đóm mắt. Nhỏ nghiến răng ken két.
-Thì ra là tại cô nên anh ấy ko để ý đến tôi. Hừ, định làm kì đà cản mũi hả? Con lâu nhá. Hãy đợi đấy. Tôi sẽ đấu vs cô đến cùng.
Giờ học đến, cô Lan bước vào.
-Chúng em chào cô ạ!-Cả lớp đứng dậy và đồng thanh.
-Thôi, các em ngồi xuống. Cô có chuyện muốn nói.-Cô Lan vẫy tay.
-Vâng.-Cả lớp răm rắp nghe theo.
-3 ngày nữa là đến sinh nhật Lâm Nhã nhà cô. Bạn ấy muốn mời cả lớp qua biệt thự nhà cô để dự. Ở đó tuy ko rộng lắm nhưng rất nhìu hoa nên rất đẹp. Các em đồng ý chứ?
Những tiếng xôn xao nổi lên.
-Em ko đi đâu. Vốn dĩ thì em đã ko hề thích bạn ấy.-Hs 1 thẳng thắn từ chối
-Em cũng vậy. Em ko muốn lây bệnh nhớt nheo, khoe khoang của bn Lâm Nhã.-Hs 2 cũng ko kém
-Em ko chê biệt thự nhà cô xấu nhưng có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì em cũng ko đến đó để dự sn Lâm Nhã đâu.-Hs 3
-Em cũng vậy, em cũng vậy.-lần lượt thì cả lớp đều từ chối. Sự thật phũ phàng là chẳng ai thích 'mớ mùng tơi' kia cả. Lâm Nhã tức tím mặt, lửa và khỏi bốc tứ tung. Nhỏ nhìn cô Lan vs ánh mắt "Nhất định phải đc". Cô Lan lắc đầu nói tiếp:
-Các em có thể đi vì cô chứ?
-Nếu vì cô thì em sẽ đi.-Nó nhàn nhạn mở miệng (Shock, lần đầu tiên thấy chị này nghe cô giáo nói)
Cả lớp nhìn nhau rồi đồng thanh:-Nếu công chúa đi thì tụi em cũng đi.
Lâm Nhã gật đầu mãn nguyện, trên môi nở nụ cười nham hiểm "Sắp có trò vui rồi đó"