Điều này cũng là điều làm cho Vân Ca khó nghĩ. Cô đến nhân giới lần này là muốn tránh khỏi tai mắt của Hình Nguyên, đối với nhân giới cô đã lén đến nhiều lần. Cũng tự tạo cho mình một thân phận hợp pháp tại nơi này, đến đây sống đã là ý định từ sớm của cô. Nhưng do hắn chưa trở về nên khiến cô bị kẹt lại Ma Quốc nhiều nắm, làm quân chủ đến nghiện mất rồi, xém chút nữa là quên mất cái thân thế hoàn hảo tại nhân giới này.
Vân Ca bước qua kết giới nhân ma, tiến thẳng tới hoàng thành, Vĩnh Kế, Tông Quang nhân giới. Ở đây cô là tứ tiểu thư của quốc công phủ, Vân Sơ Mục, là đệ tử chân chuyền của Hà Thần Thánh Ý, Bắc Nhạc Trưởng Minh. Nhiều năm trước đã theo sư tôn đi vân du tứ phương hành y tế thế. Hà Thần này cô chỉ có duyên tương kiến hai lần, một lần là khi, Vân Sơ Mục mắc bệnh nan y phát bệnh mà chết. Lần thứ hai là khi ông ấy chết, cả hai người này đều chết một cách rất kỳ lạ. Nội đan và tim bị móc mất, toàn thân đều bị thối rữa đến chết.
Cái chết kì lạ của thánh y, chính là điều cô ngấm ngầm điều tra bấy lâu nay. Bắc Nhạc Trưởng Minh này là đại sư huynh đồng môn của Vu Y, hiện tại chết không rõ nguyên nhân, cô đã hứa với Vu Y giúp ông ấy điều tra. Nhưng đã qua nhiều năm mà vẫn chưa có manh mối gì. Lần này đến nhân giới một là để trốn hoàn thành hạng mục lấp hố nhất thống giang hồ, hai là để giúp Vu Y tra án. Nàng càng nghĩ lại càng thấy sai sai, nếu đã định sẵn nàng phải nhất thống giang hồ, vậy sao còn đưa nàng đến ma giới làm gì? Vân Ca khó hiểu.
Ba ngày sau, phủ quốc công.
"Hồi bẩm lão gia, tứ tiểu thư đã trở về rồi." Nhã quản gia từ bên ngoài hớt hải đi vào sảnh.
"Trở về rồi, sao có thể?" Vân quốc công lộ rõ vẻ khinh ngạc.
"Chuyện đó, chẳng phải ngươi nói đã xử lý ổn thỏa hay sao?"
"Sao con nha đầu đó lại có thể còn sống ma trở về?" Vân quốc công tức giận, chất vấn Nhã quản gia.
"Lão gia, người lão nô phái đi đã tận mắt nhìn thất tứ tiểu thư tắc thở, không thể nào còn chuyện tái sinh quay vể được?" Nhã quản gia sợ hãi nói.
"Vậy, ngươi nói xem, nha đầu ngoài kia lại lè chuyện thế nào?" Vân quốc công bất an hỏi.
"Lão nô, không dám nói xạo, cô nương ngoài kia thật sự rất giống, tứ tiểu thư." Nhã quản gia phân trần.
Vân quốc công vuốt chùm dâu dê của mình, cau mày suy nghĩ qua một lúc lão ta cười lên một cách âm hiểm nói.
"Hay lắm, đúng lúc ta đang thiếu người dùng, đưa nó vào đây."
"Là sống hay chết, là người hay ma, ta đây cũng muốn thử chiêm ngưỡng." Lão đắc ý nói.
"Vâng, lão nô lập tức đi mời người qua đây." Nhã quản gia cúi người lui ra.
"Khoan đã." Vân quốc công đột ngột lên tiếng.
"Lão gia, còn điều gì căn dặn." Nhã quản gia dừng lại quay lại hướng Vân quốc công cúi đầu nghe phân phó.
"Nói năng cẩn thận, đừng để nó nhận ra sơ hở." Vân quốc quốc công, vuốt râu, trừng mắt nói.
"Vâng, lão nô đã hiểu."
Nhã quản ra đi rồi, Vân quốc công. Vân Chiếu Hành, mới lộ ra nụ cười nham hiểm. Đúng là trời đang giúp cho lão, trời đang giúp cho lão. Lão đang lo tâm can bảo bối Vân Linh Nhi bị đem vào cung để hầu hạ bạo quân. Nay ông trời lại ban cho lão một Vân Sơ Mục, đội mô sống dậy. Thay cho nữ nhi bảo bối của lão làm ma thế mạng, bảo lão làm sao mà không cao hứng cho được.
"Sơ Mục, bái kiến phụ thân?" Vân Ca theo chân Nhã quản gia đi vào đại sảnh.
"Sơ Mục, con nhiều năm bôn ba bên ngoài, nay lại quay về thật khiến phụ thân bất ngờ." Vân quốc công nói.
"Phụ thâ, bao năm qua, Mục nhi, theo bên sư phụ hành y cứu người, trong lòng nữ nhi luôn tâm niệm phải làm thật nhiều việc phúc đức, để đổi lấy bình anh, may mắn cho phụ thân và Vân gia chúng ta." Vân Ca chân chó lấy lòng.
"Hây, nha đầu lớn thật rồi còn biết nói chuyện lấy lòng phụ thân."
"Nhã quản gia, tiểu thư đi đường mệt nhọc, mau đi quét dọn phòng ốc để tiểu thư nghỉ ngơi." Vân quốc công phân phó Nhã quản gia, đi chuẩn bị.
Nhã quản gia nghe lệnh rời đi, đoạn Vân quốc công nói với Vân Ca. Nói nàng đã về thì mau đi tắm rửa, thay y phục đến từ đường thắp ném nhang báo bình an cho tiên tổ Vân gia. Còn có mẫu thân quá cố của nàng, Vân Ca nghe Vân quốc công nói đến thương tâm như vậy không chút nghi ngờ mà tin theo. Vân quốc công cho hai a hoàn đi theo hầu hạ nàng, Vân Ca nhìn họ cô có chút nhớ Bích Di và Bích Thảo rồi. Không biết bây giờ ma cung như thế nào rồi. Cô rời đi không từ mà biệt, chắc hẳn Hình Nguyên rất tức giận, hy vong là mọi chuyện đều xuôn sẻ.
Ma Quốc, Vạn Ma điện.
"Ngươi nói cái gì?"
"Vân Ca, không thấy nữa." Hình Nguyên cau mày nói.
"Bẩm Phương chủ, mấy ngày đại yến Vân chủ chỉ đến dự một lúc rồi trở về, người nói là người mệt mỏi muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi."
"Dặn dò chúng thuộc hạ không đến làm phiền người."
"Nhưng qua ba ngày rồi, vẫn không thấy Vân chủ có động tĩnh gì."
"Chúng thuộc hạ, mới đanh liều xông vào Ma Hoa điện, nhưng lại chẳng thấy ai." Thú vệ trong bị Ma Thành, Sa Tề Bố, quỳ dưới đất nói.
"Hừ, không thấy ai, Thú vệ quân hai mươi vạn người, ngay cả một tiểu nha đầu cũng không trông cọi được."
"Ngươi nói xem, các ngươi đáng tội gì?" Hình Nguyên phát tiết.
Hắn chỉ mới lơ là một chút, nàng đã im hơi lặng tiếng rời đi. Nha đầu tại sao ngươi lại làm như vậy, chẳng lẽ ngươi không còn muốn ở bên bổn quân nữa sao. Nha đầu ngươi đã đi đâu, hắn hít sâu một hơi, cố nén lại những cảm xúc khó hiểu đan xen trong lòng.
"Bích Di, Bích Thảo, đã đi đâu?" Hắn lặng người hỏi.
"Bẩm Phương chủ, hai ngày trước Vân chủ đã điều Bích Di chính sứ đến phía nam kiểm kê quân hưởng."
"Bích Thảo chính sứ, cũng được điều đến Bắc Cương thị sát quá trình khai thác quặng mỏ Hồng Nguyên." Sa Tề Bố nói.
Hình Nguyên quay lưng nhìn lên bảo tọa, hắn thở dài, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho Sa Tề Bố, lui ra ngoài. Một mình hắn đứng lặng lẽ ở trong Vạn Ma điện rất lâu, sau đó thì biến mất. Không một ai đã biết hắn đi đâu, hai đại chính sứ Bích Di và Bích Thảo đều bị gấp gáp triệu về để tạm thay thần chủ sự lý chính vụ. Bảo vệ sự yên bình của Ma Thành. Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi hai vị thần một lớn một nhỏ đều biến mất một cách kỳ lạ. Khó tránh việc lòng người giao động, nhưng lại chính lúc này.
Người vốn được coi là kẻ phản đồ Đan Kỳ Phan, lại mang theo mật lệnh của Phương chủ. Cùng với ngũ đại chính sứ tạm thời tiếp quản Ma Quốc, chờ ma chủ đón phu nhân trở về làm lễ Thượng Dương Kết Tóc.