"Thì ra ngài là quốc sư, Sơ Mục thất lễ rồi, bái kiến quốc sư."
Ngoài mặt nàng tỏ ra không quen biết hắn. Nhưng trong lòng nàng lúc này đã loạn hết cả lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Hình Nguyên nhìn nàng khẽ nở nụ cười, hắn không có ý vạch trần thân phận của nàng mà hữu lễ đáp lại.
"Thánh Y đã quá lời, nghe danh đã lâu nay mới có dịp tương ngộ, là phúc phần của Nhạc mỗ." Hắn chắp tay đáp.
"Hây, được rồi, người mình cả, ngồi, đều ngồi xuống đi, nào quốc sư khanh trước nay luôn bế quan nơi đạo quán Ky Sinh núi Hà Sơn cách đây hơn vạn dặm."
"Lần này xuất quan sớm hơn dự định, hẳn là đã có chuyện chẳng lành." Lý Hiện Thuần nói.
Nhạc Hình Nguyên không phủ nhận ý tứ của Lý Hiện Thuần. Ngược lại vẻ mặt hắn càng tỏ ra bí hiểm nói với Lý Hiện Thuần.
"Bệ hạ, đêm qua thần xem tinh tượng, thấy sao thái vi bị rơi mất, ắt có điềm báo không lành."
"Bệ hạ có phải mấy năm nay, mùa màng đều thất bát, thiên tai hoành hành."
"Ma tộc ở Bắc Biên ngày càng lớn mạnh, trong khắp ngoài đất nước luôn xảy ra hiện tượng lạ khiến lòng người hoang mang." Nhạc Hình Nguyên, phân tích.
Lý Hiện Thuần, chăm chú nghe những lời Nhạc Hình Nguyên nói. Y vừa nghe vừa ngẫm nghĩ qua một lúc lâu mới đáp lời.
"Quả là có những chuyện này."
"Lần này khanh trở về, trẫm tin là khanh đã có đối sách vẹn toàn." Lý Hiện Nguyên nói.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần đã tự có biện pháp, nhưng cần đến bệ hạ, thành toàn cho thần một chuyện." Nhạc Hình Nguyên, ngập ngửng nói.
"Được, chỉ cần khanh có cách giúp trẫm giải quyết tốt những chuyện này."
"Đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện trẫm cũng hứa với khanh." Lý Hiện Nguyên phất tay nói.
"Vậy thần nói thẳng, thần muốn Thánh Y đích thân xuất thủ hỗ trợ thần hành sự."
"Ý thánh y thế nào?" Lý Hiện Thuần nghe nói xong, bất ngờ nhìn qua nàng, Vân Ca khó xử nhìn hắn, sau cũng thỏa hiệp gật đầu.
"Được, nếu thánh y đã không có ý kiến vậy trẫm chuẩn tấu đề nghị của ái khanh, đồng thời phong khanh làm Thiết Giám Tiết Độ Xứ, phong cho thánh Y là Nhất Lãm Y Thánh Đại Khâm Xứ."
"Hai khanh sẽ thay trẫm đến các tiểu quốc phụ cần thị sát dân tình, trẫm ban cho hai khanh Thượng Phương Bảo Kiếm, có thể tiền trảm hậu tấu."
"Thay trẫm trừng trị quan tham ổn định lòng dân." Lý Hiện Thuần tuyên bố.
Vân Ca và Nhạc Hình Nguyên đều đồng thời cúi đầu tạ ơn. Tiếp đó nàng lấy lý do muốn đến thăm thái hậu để rời đi trước. Nhạc Hình Nguyên ở lại nói với hoàng đế điều gì đó. Hơn một tuần trà sau hắn mới rời đi. Nhưng hết thảy những chuyện này đều không thể qua khỏi đôi mắt tinh anh của gian tế nàng bí mật cài vào hoàng cung.
Ba ngày sau, tình hình thái hậu đã ổn định hơn. Nàng cùng Nhạc Hình Nguyên cùng nhau ngồi xe ngựa rời cung. Suốt dọc đường hắn đều làm ra vẻ không quen biết nàng. Nàng cũng lười không muốn lắm lời với hắn. Qua hơn một ngày đường họ đến được trấn Oản Ca. Đây là một trấn nhỏ ở ngoại biên hoàng thành.
Vân Ca được nha hoàn thiếp thân Xuân Sa nàng xin được ở chỗ thái hậu đỡ xuống xe. Xuân Sa này giống nàng đều là bán ma, nàng ta được Vân Ca cài vào cung cách đây hai năm trước để làm tai mắt bên cạnh thái hậu. Nay nàng đang lúc cần người bất đắc dĩ mới dùng đến nàng ta. Bao năm qua Bích Di và Bích Thảo luôn là cánh tay đắc lực của nàng. Giờ thiếu họ nàng có chút không thoải mái.
Nàng cùng Nhạc Hình Nguyên, lưu lại Oản Ca trấn này hai ngày. Trong hai ngày này nàng đều nghiêm túc đến huyện nha xem xét. Mặt khác Nhạc Hình Nguyện phụ trách nghe ngóng dân tình. Dưới chân hoàng thành của thiên tử, đương nhiên yên bình. Tối hôm cuối cùng ở lại nàng rủ hắn đi ra phố ngắm lồng đèn vì trùng hợp hôm đó là tiết Thượng Nguyên.
Đầu đường cuối phố đều treo đèn kết hoa. Tài tử gia nhân nối đuôi nhau dập dìu đi theo từng cặp. Vân Ca ngồi trên thuyền hoa thích thú vớt hoa đăng của người khác lên để xem nguyện vọng. Nhạc Hình Nguyên ngồi uống trà bên cạnh thấy ngứa mắt bèn gọi hỏi nàng.
"Y thánh, người đang làm gì đấy?"
"Nhìn lén tâm nguyện của người khác không phải việc làm của một đứa trẻ ngoan." hắn cười tà nói.
"Hư, ta mới không thèm làm bé ngoan."
"Kẻ lừa gạt nhưng người cũng dám ở đó lên tiếng trì triết ta." Vân Ca mất hứng, thả chiếc hoa đăng vừa vớt được trên tay xuống nước.
"Sao, mất hứng rồi?" Hắn hỏi nàng.
"Ta mới không thèm nói với người."
"Người chê ma giới ít việc làm không đã à, đến đây quản ta làm gì?"
"Nhà người ở biển sao, quản gì mà lắm thế." Vân Ca lải nhải.
"Vân Nhi, ta đến để đón nàng." Hắn đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay ướt át vì nghich nước của nàng. Hắn lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay ân cần lau khô tay cho nàng. Vừa lau vừa thâm tình nói.
"Vân Nhi, ngoan, chúng ta không chơi nữa, nàng theo ta về ma giới có được không?"
Tưởng làm cái gì, hóa ra ra muốn dùng nhan sắc để dụ dỗ nàng. Xin lỗi, không có cửa sổ đâu. Cửa chính thì ở đằng kia, Vân Ca, cố gắng nhịn cười nàng nói với hắn.
"Ta không phải đi chơi đâu, ta đến để điều tra cái chết của đại sư huynh của Vu Y giúp ông ấy."
"Huynh biết mà, Vu Y không rời đi được, bao năm qua ông ấy luông phù trợ ta, có ơn với ta, ta đã hứa giúp ông ấy rồi." Vân Ca bán manh giải thích.
"Ừ, ta biết, ta sẽ giúp nàng." Hắn kéo tay nàng khiến nàng mất đà ngã nhào vào lòng hắn.
Hắn vươn tay nhẹ vuốt tóc nàng khẽ nói. Vân Ca, ngoan ngoãn ừ một tiếng, nàng yên ổn điều chỉnh lại cho mình một tư thế thoải mái rồi nằm gọn trong lòng hắn. Mỗi giây mỗi phút bên cạnh hắn hóa ra lại bình yên đến lạ. Có người để dựa dẫn quả là tốt, dựa lúc mệt mỏi thôi. Bình thường thì khỏi, Vân chủ nàng phá núi băng rừng việc gì cũng làm được. Bảo nàng dựa dẫm vào nam nhân hừa, trừ phi một tháng có ba mươi hai ngày.
Trải qua đêm thứ hai tại Oản Ca trấn, sáng sớm hôm sau. Hắn mang theo nàng xuôi theo dòng nước đi về phía hạ nguồi phía bắc nơi thường xuyên xảy ra dị tượng. Vân Ca, ngoài mặt có vẻ ngoan ngoãn nghe theo hắn, nhưng trong lòng nàng lại nuôi ý định muốn bỏ trốn. Nhiệm vụ hệ thống giao cho nàng lần này là ngăn cản nam chủ hắc hóa.
Nhưng mà hiện tại nàng còn chưa tìm thấy nam chủ đã bị cuốn vào cái vòng xoáy danh lợi của nhân giới. Lại còn cùng hắn dính chung một chỗ, nam nhân tương lai nàng phải công lược là nam chủ. Cho dù nàng có tình cảm với hắn, cũng không thể làm gì hơn ngoài che dấu nó đi. Kiềm hãm nó lại nơi đáy lòng mình.
Nhạc Hình Nguyên nhìn ra nàng mang nhiều tâm sự bèn ôm lấy Vân Ca trấn an nàng. Ấy vậy mà hắn lại không mảy may hay biết những việc hiện tại hắn làm càng làm cho Vân Ca thêm phần khó nghĩ. Nàng luyến tiếc hắn, nhưng nàng không phải tra nữ, nàng cũng không muốn làm tra nữ. Nàng chỉ muốn ở cùng một người, nhất sinh nhất thế trọn kiếp bên nhau. Trời ơi, nàng khổ quá đi thôi, nam chủ, xin lỗi, anh chỉ là người đến sau. Em lỡ đổ anh phản diện này mất rồi. Vân Ca gào thét trong lòng.