"Huynh đi theo ta làm gì?" Cô hỏi.
"Chúng ta hiện đang đóng giả làm phu thê, muội nói xem, tại sao ta không thể đi theo muội."
"Ta là phu quân, đi phía sau bảo vệ thê tử của mình, chính là điều thiên kinh địa khiển gì hay sao?" Hắn ghé sát mặt lại mặt nàng, cười tình đùa cợt.
"Ờ, cái này, ai thèm gả cho huynh chứ, đáng ghét." Vân Ca xấu hổ lấy tay đẩy hắn ra nàng rốt rít chạy về phòng mình.
Hình Nguyên đứng ở dưới thành lầu nhìn theo bóng lưng bé nhỏ lém lỉnh của nàng thì bật cười thích thú. Hắn quay lưng đi xuống lầu tiếp tục uống trà, thái độ vẫn như cũ lạnh nhạt không đổi. Hai ngày sau bọn họ đã có mặt tại trấn Kỳ Lân, dưới chân núi Huyền Sơn. Vân Ca ngồi trên xe ngựa đi suốt hai ngày cuối cùng cũng được bước xuống xe hít thở chút ít không khí trong lành. Hình Nguyên, một ngày trước đã quay về ma giới xử lý chính vụ hiện chỉ còn mình nàng và Xuân Sa đơn thân độc mã tiến vào địa giới Huyền Môn.
"Vân chủ, Phương chủ đã dặn chúng ta chờ ngài ấy quay lại rồi mới cùng xuất phát, hiện tại chúng ta tự ý đến đây, nếu để ngài ấy biết được nô tỳ nhất định sẽ mất mạng đó Vân chủ." Xuân Sa ỉu xìu xụ mặt oán thán.
"Hây, ngươi lo cái gì chứ."
"Có ta ở đây, ta chống cho người, sợ cái gì." Vân Ca vỗ ngực đảm bảo.
Hai người một chủ một tớ cùng nhau đến một khách điếm lớn tại Kỳ Lân trấn. Tối hôm đó, nhân lúc Xuân Sa ngủ say, nàng len lén mở thông đạo đến rừng trúc tìm gặp Lý Á Anh và Cẩm Phong. Ba người nhận nhau, mừng rơi nước mắt, Vân Ca ngắn gọn kể lại cho họ những chuyện đã xảy ra thời gian gần đây. Họ nghe xong cũng lấy làm khinh hách.
"Thật không ngờ tới, bát sư đệ lại là đứa con trai thất lạc năm đó của Cao tướng quân?" Cẩm Phong nói.
"Cẩm Phong, huynh quen biết Cao tướng quân?" Vân Ca nghe điệu bộ của Cẩm Phong nên đánh bạo phỏng đoán.
"Cha ta từng là tướng quân dưới trướng Cao tướng quân."
"Năm đó, sau khi Cao gia bị tru di cửu tộc, các thân tộc của thân tín dưới trướng Cao tướng quân cũng lần lượt bị sát hại."
"Cũng may, năm đó ta và Phương Vũ về quê mẹ thăm thân nên mới tránh được một kiếp." Cẩm Phong hồi tưởng lại chuyện năm đó.
Hắn nhớ như in cái đếm định mệnh đó. Hắn và đệ đệ khi mới từ quê ngoại trở về còn chưa kịp vào nhà, đã nghe được âm thanh hỗn loạn ở bên trong. Đó là tiếng đao kiếm va vào nhau, đó là tiếng la hét thất thanh kêu cứu mạng, là tiếng đồ vật rơi vỡ, là tiếng người ngã xuống trên nền nhà. Hắn và Phương Vũ, được dì Du là nha hoàn bên cạnh mẫu thân ngăn lại ở ngoài cửa. Qua khe hơ của cánh cổng hắn nhìn rõ mồn một cảnh cha mẹ bị sát hại, Hà gia chỉ trong một đêm biến thành bình địa, xác chết ngổn ngang.
Dì Du vì muốn giúp cho hai bọn họ trốn thoát mà hy sinh dụ bọn sát thủ đi khỏi. Kết cục họ thì thoát được còn dì ấy thì chết ngay trước mắt họ, hai huynh đệ họ núp trong lùm cây gần đó sợ đến mức vãi cả ra quần. Họ không dám khóc cũng không dám phát ra tiếng động. Đợi đến khi đám sát thủ đi khỏi mới theo lối mòn mà dì Du đã chỉ, mà trốn đi. Từ đó huynh đệ họ trở thành cô nhi lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Hắn tưởng rằng cả đời này bản thân cũng không thể ngóc đầu lên, càng không thể trả mối huyết hải thân thù của gia tộc.
Tuy nhiên trời không tuyệt đường người cho hắn cơ duyên trở thành đệ tử của Huyền Sư. Hai huynh đệ họ trăm tính vạn tính cũng không tính ra được kẻ thủ hại cả gia tộc chính và thân hữu của bọn họ Vân quốc công. Năm đó hắn đã từng tới tìm ông ta nhưng ông ta lại đưa ra được chứng cứ chứng mình Cao tướng quân mưu phản. Còn nói cái gì đại nghĩ diệt thân vì không muốn có chiến tranh không muốn bách tính trăm họ lần than khổ sở. Ông ta nói với hắn, do cha hắn cũng có phần trong kế hoạch này nên gia đình họ mới phải chịu tai ương.
Lão lại nói thêm hắn và đệ đệ thoát được là do năm đó lão dùng tiền mua chuộc sát thủ, để tha cho bọn họ một mạng. Lúc ấy Vân quốc công đôi mắt ngấn lệ nói với hắn, ông ta bất đắc dĩ có nỗi khổ riêng vân vân và mây mây. Ấy vậy, mà chả biết ma xui quỷ khiến làm sao hắn lại tin những lời mà lão ấy nói. Quyết định cùng đệ đệ bỏ quay hận thù, vì cha mình mà chuộc lỗi bằng cái tế thế cứu người. Hóa ra bao nhiêu năm qua hắn lại bị người ta qua mặt, trở thành còn cờ trong tay người khác mà cũng không hay.
Cẩm Phong nghĩ đến những chuyện này không nhịn được tức giận bóp nát chén trà ở trong tay. Vân Ca và Lý Á Anh cũng bị hắn làm cho dật cả mình. Lý Á Anh, lo lắng tay hắn bị thương vội cầm lấy tay hắn, đau lòng xem xét. Vân Ca ngồi kế bên vô tình biến thành cái lồng đèn phát sáng. Đôi phu thê chết tiệt này, ở đây vẫn còn người sống đó. Bỏ qua màn ân ái vừa rồi, ba người bắt đầu lên kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang. Muốn kẻ ra tay với Huyền Sư chủ động ra mặt trước tiên phải tung ra một ít mồi để dụ hắn cắn câu.
Về chuyện này, Lý Á Anh tình nguyện trở thành mồi nhử. Vân Ca có chút lo lắng nhìn nàng ấy, nhưng nàng ấy nhất quyết muốn làm. Suy cho cùng kẻ này chưa chắc đã thật sự nhắm đến Huyền Sư, cũng có thể nói cái chết của Huyền Sư chỉ là sự ngẫu nhiên. Kẻ mà bọn họ thật sự muốn nhắm đến, chính là Lý Á Anh cũng bản hải ngư đồ. Có chứa vị trí kho báu Giao Nhân tộc, và bí phương trường sinh của tộc người cá trong tay Lý Á Anh. Vân Ca, sau khi biết được những chuyện này từ miệng Lý Á Anh thì càng lo lắng hơn.
"Vân nhi, muội không cần lo cho tỷ, tỷ là hậu nhân của người bảo hộ canh giữ mộ giao nhân."
"Thứ bọn họ muốn là bản đồ, tuy ta có bản đồ hải ngư, nhưng lại không có thánh vật."
"Thánh vật, là thần khí ngàn năm cũng là chìa khóa mở ra cổ mộ, cho dù bọn chúng bắt được ta cũng chỉ có thể từ chỗ ta lấy được bản đồ mà thôi." Lý Á Anh nói thêm.
"Lỡ như bọn họ đã có thánh vật chỉ thiếu hải ngư đồ thì sao?"
"Tỷ tự mình đứng ra làm con mồi như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho bọn chúng rồi sao?" Vân Ca phân tích.
"Vân ca, muội yên tâm, dù có hải ngư đồ và thánh vật mà không có máu của công chúa người cá thì cũng không thể vào cổ mộ, có vào được cũng không thể lấy được thuốc trường sinh." Cẩm Phong nói.
"Sao huynh lại biết nhiều vậy?" Vân Ca hỏi hắn.
"Ta từng đọc qua Tây Phương Trí Dị Ký của sư tổ, Mạc Thiếu Khanh, trong đó có nhắc tới chuyện này."
"Khi ấy ta cũng không tin lắm, nhưng khi Á Anh nói với ta chuyện muội ấy là người gác mộ ta mới ngơ ngợ hiểu ra." Cẩm Phong nói.
"Hay quá, đợi bọn họ hớt tay trên của chúng ta, chi bằng chúng ta đi trước bọn họ."
"Á Anh, tỷ là hậu nhân của người gác mộ, tỷ biết vị trí của cổ mộ phải không?" Vân Ca hỏi Lý Á Anh.
"Ừ, ta biết." Lý Á Anh trả lời.
"Cẩm Phong, huynh đã đọc qua, Trí Dị chuyện, chắc huynh cũng biết cách, khai mở phong ấn cổ mộ đúng không?"
"Trong sách quả thực có nhắc tới." Cẩm Phong suy nghĩ giây lát rồi nói.
"Vân Ca muội muốn làm gì?" Lý Á Anh hỏi cô.
"Thay vì dụ hắn ra, chúng ta sẽ đi tìm hậu nhân của giao nhân tộc bảo vệ cô ấy, có cô ấy rồi, sợ gì hắn ta không đến tìm chúng ta." Vân Ca thâm trầm nói. Lý Á Anh và Cẩm Phong im lặng nhìn nhau sau đó cũng gật đầu đồng ý làm theo ý cô.