Cô gái chỉ vào góc nhà gỗ cách đó không xa, bên kia chất đống cỏ tranh, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy vách tường có chút tổn hại.
"Không được…ngươi chạy đi.. nếu như bị phát hiện là giả… sẽ chết mất." Bởi vì cô gái nói thêm vài câu, giọng nói của cô đã không còn khàn khàn như lúc đầu.
"Cám ơn, ta có thể." Đường Tam trầm giọng nói.
Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Đường Tam. Thân thể nhỏ nhắn của cô run lên, sau đó nhanh chóng cúi đầu nói khẽ một tiếng.
"Ừm."
Nàng cử động cơ thể của mình giống như thể chuẩn bịrời đi.
"Ta tên Đường Tam, còn cô tên gì?" Đường Tam trầm giọng hỏi.
Ngoại trừ Chư Gia Hâm, đây là con người đầu tiên mà hắn giao tiếp, còn là cùng thân phận nô lệ như hắn.
Tiểu cô nương này lại nhìn hắn, và rõ ràng là không ngạc nhiên mấy với cái tên có dùng số trực tiếp của hắn, do dự một lúc nàng mới nói: "Ta tên Lăng Mộc Tuyết."
Nghe đến tên của nàng, Đường Tam sững sờ, cái tên này nghe không giống tên của nô lệ a!
"Mẹ ta bị, bị..." Lăng Mộc Tuyết lắp bắp nói: "Cho nên, mẹ và ta ở cùng một ngôi làng, làng của chúng ta. Bà đã dạy ta..."
Tuy rằng khả năng biểu đạt có hạn nhưng Đường Tam vẫn hiểu ý của cô gái, mẹ của cô bị con Lang Yêu nào đó coi trọng, mặc dù là nô lệ, nhưng cũng có một chút đặc quyền. Ít ra bà cũng được sống với đứa con do mình sinh ra, còn dạy nàng một vài thứ, nên tư duy của cô gái rõ ràng hơn những đứa trẻ cùng tuổi, cô cũng biết nhiều hơn một chút. Thậm chí còn có một cái tên đẹp.
"Ừm." Đường Tam không nói nhiều, gật đầu với cô.
Lăng Mộc Tuyết lại nhìn hắn, trong mắt hiển nhiên có chút lo lắng: "Ngươi, ngươi thật sự không sao chứ?"
"Ừm." Đường Tam lại gật đầu.
"Ồ."
Lúc này, những người nô lệ của khác cũng nhìn sang đây, Lăng Mộc Tuyết không dám nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu với Đường Tam một lần nữa, sau đó thu người lại một lát, rồi mới đứng dậy đi về phía bên kia.
Có thể vì cuộc trò chuyện đơn giản với Lăng Mộc Tuyết nên Đường Tam cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn. Một mình ở nơi đất khách quê người, cảm nhận được thứ cảm giác ấm áp đó, đối với hắn mà nói chẳng khác gì tìm được một ngọn lửa hồng sưởi ấm. Dù sao, hắn cũng ở đây tám năm.
Thời gian hai ngày trôi qua trong chớp mắt. Trong hai ngày này mười người sống sót bọn họ đã được thưởng thức đồ ăn ngon nhất trong đời mình. Rõ ràng mọi người đều tràn đầy năng lượng hơn nhiều so với lúc vừa mới đến. Mấy thiếu niên lớn tuổi khác cũng tỏ ra háo hức. Bởi vì họ đều hiểu rằng đây là cơ hội của mình!
Trong số mười người, chỉ có Lăng Mộc Tuyết là nữ nhân, nhưng ngược lại không có ai chú ý đến nàng. Bởi vì mục tiêu của mọi người đều là huyết mạch thức tỉnh.
Nếu như có thể vượt qua khảo hạch huyết mạch, đồng nghĩa với việc bản thân không còn là nô lệ, và có thể trở thành phụ thuộc của Phong Lang tộc. Đối với các nô lệ, đây quả thực là một bước lên trời.
Nô lệ trong thế giới này có địa vị hèn mọn không khác gì đồ ăn, về cơ bản họ bị đối đãi chẳng khác gì với súc vật. Thậm chí còn không bằng súc vật.
Cánh cửa căn phòng gỗ cuối cùng cũng mở ra dưới sự mong đợi của hầu hết những người ở đây. Mấy con Lang Yêu cường tráng đi vào quát lớn một tiếng, để gọi Đường Tam và những người khác trong phòng đi theo.
Bước ra khỏi căn phòng gỗ, ánh mặt trời lúc này có chút chói chang, nhưng khi để nó chiếu vào cơ thể lại cảm nhận được có chút ấm áp.
Lăng Mộc Tuyết đi theo bên cạnh Đường Tam, Đường Tam lại cảm nhận được ánh mắt đầy lo lắng kia.
"Yên tâm đi." Hắn thấp giọng nói một câu.
Lăng Mộc Tuyết sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đường Tam gật đầu với cô.
Căn nhà gỗ nơi họ sống hai ngày qua nằm bên trong thị trấn. Nhưng hôm nay, họ đã đến trung tâm của Phong Lang trấn, nơi mà trước đây Đường Tam chưa từng được phép đặt chân đến.
Đây là một quảng trường nhỏ rộng khoảng gần một ngàn mét vuông. Lúc này, rất nhiều tộc nhân của Phong Lang tộc đã tập trung xung quanh. Chính giữa quảng trường còn có một tế đàn. Điều làm con ngươi của Đường Tam co rút lại, chính là nền đá phía dưới tế đàn giống như được làm từ vữa và đá, nhưng mơ hồ hắn còn có thể nhìn thấy được có rất nhiều đầu lâu được ghép lại với nhau nằm bên trong đó.
Sọ người!
Nắm tay của Đường Tam vô thức siết chặt.
Dù có chết đi chăng nữa, cũng bị bọn chúng đối xử như thế...
Trong nội tâm hắn dường như có một ngọn lửa bùng cháy. Hắn đã từng là một Thần Vương, tâm lý của người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được với hắn. Nhưng lúc này trong anh lại nung nấu ý tưởng muốn tiêu diệt hai tộc Yêu Tinh.
Ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên lạnh lùng, và một tia sát ý quanh quẩn trong lòng hắn.
Lăng Mộc Tuyết đang ở bên cạnh hắn dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng rùng mình một cái, vô thức lùi ra phía sau hai bước, tạo khoảng cách hắn một chút.
Động tác của nàng làm Đường Tam kinh ngạc, nhưng mơ hồ hắn dường như đã tìm lại được thứ gì đó, một thứ từng thuộc về mình ở kiếp trước.
Hắn vẫn nhớ rõ ở kiếp trước khi bản thân còn trẻ đã từng đi qua một con đường, một con đường dẫn đến Địa Ngục.
Cảm xúc bình tĩnh trở lại, hắn khẽ nhắm mắt lại, mang tia linh cảm kia cất giấu thật sâu vào trong lòng. Yêu Quái tộc! Các ngươi được lắm!
Mười người trong đó có Đường Tam được đưa đến bên cạnh quảng trường Phong Lang trấn. Dưới một gốc cây lớn, có một con Lang Yêu già đang ngồi.
Con Lang yêu này tuy già nhưng nhìn qua vẫn nữ tính, đôi mắt màu lục sẫm, trong tay phải còn cầm một cây trượng, ngồi trên một chiếc ghế lớn. Bên cạnh còn có một người đang đứng, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, nhưng mặc quần áo tương đối hoa lệ. Trong mắt hắn cũng có tia sáng xanh nhàn nhạt lóe lên, bóng lưng hơi cúi xuống, mặt lộ vẻ cung kính.
Tên Lang yêu mang theo đám Đường Tam đến trước mặt Lang Yêu già kia, hắn lập tức cung kính hành lễ:
"Đại Tư Tế tôn kính, tất cả nô lệ thức tỉnh huyết mạch năm nay đều đã được mang đến."
Con Lang Yêu được gọi là Đại Tư Tế yếu ớt đáp lại, sau đó vẫy tay với nam tử đứng bên cạnh.
Người nam tử kia đầu tiên cung kính hành lễ với nó, sau đó mới chậm rãi đi tới trước mặt mười người Đường Tam.
Đường Tam một mực yên lặng cảm nhận khí tức của vị Đại Tư Tế khí kia, rất mạnh! Với thực lực hiện tại, hắn thậm chí không thể nhìn rõ tu vi của đối phương.
Đương nhiên trường hợp này hắn không muốn sử dụng thần thức ít ỏi của mình, hắn cũng không dám tùy tiện sử dụng thần thức, bởi vì thần thức còn lại của hắn thực sự quá ít, quá ít, lấy tình trạng hiện tại của hắn một khi sử dụng là không có cách nào có khôi phục lại được, trừ hắn phải đối mặt với thách thức sống còn, bằng không mà nói hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện sử dụng thần thức của mình.
Chỉ khi hắn đã trưởng thành, thì tia thần thức này mới có thể chân chính phát huy tác dụng.
Khi nam tử kia vừa định mở miệng, con Lang Yêu bên cạnh đột nhiên nhích ra một bên đồng thời cung kính hành lễ. Một con Lang Yêu to lớn, thân cao hơn ba mét sải bước đi về hướng bên này.
Con Lang Yêu này trông cực kỳ cường tráng, cơ bắp trên người mang đầy sức mạnh dời non lấp biển, trong mắt hiện lên màu xanh lục sâu thẳm tinh xảo, mặc dù không thâm thúy bằng Đại Tư Tế kia, nhưng dường như cũng ẩn chứa một nguồn năng lượng mãnh liệt.
Hắn đi đến phía trước mặt Đại Tư Tế, hơi khom người, tay phải đặt trước ngực: "Đại tư tế."
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt già nua của Đại Tư Tế:
"Lãnh Chúa đại nhân đến, một lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu tế tự tổ tiên, không biết Lãnh Chúa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Đại Tư Tế từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi tại chỗ, từ điều này có thể thấy rằng ở Phong Lang trấn này, chỉ sợ vị Đại Tư Tế mới là tồn tại có địa vị cao nhất ở đây.
Lãnh chúa Phong Lang nói: "Đã chuẩn bị kỹ càng, tế phẩm đều đã chuẩn bị xong, còn phải làm phiền Đại Tư Tế chủ trì."
"Ừm, Chờ sau khi huyết mạch của những tên nô lệ này được kiểm tra xong, chúng ta sẽ bắt đầu ngay." Đại Tư Tế thản nhiên nói.
"Bắt đầu đi." Lãnh chúa Phong Lang nói hướng về phía người đàn ông trung niên đang đứng trước đám người Đường Tam.
"Vâng thưa Lãnh Chúa đại nhân." Người kia hành lễ cung kính với y, sau đó quay đầu nhìn mười người Đường Tam.
"Các ngươi phải nghe thật kỹ, một lát nữa ta sẽ kiểm nghiệm huyết mạch của các ngươi. Trong lúc kiểm tra, nếu như cơ thể các ngươi có bất kỳ phản ứng nào thì hãy để nó bộc phát ra ngoài. Không cần sợ hãi áp chế nó. Nhất định phải dốc toàn lực, hiểu không?"
Đường Tam ngẩng đầu lên nhìn về phía y, dáng vẻ buồn bã thoáng lướt qua trong đôi mắt người đàn ông trung niên, vừa vặn bị hắn bắt gặp.