Đảo mắt một cái hôm nay hắn đã được ba tuổi, trong ba năm qua hắn chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài qua khe nứt của căn nhà gỗ.
Trời bên ngoài cũng đã sáng.
Bên cạnh là những đứa trẻ đồng trang lứa với hắn, đại đa số đều nói chuyện còn lấp dấp không chuẩn xác, chúng mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác.
Đương nhiên nơi này không có giáo dục, cái gì cũng không có, chỉ cung cấp thức ăn để bọn hắn sống sót, giống như đang chăn nuôi gia súc vậy.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một con lang yêu thân hình vạm vỡ từ bên ngoài đi vào.
"Ra ngoài! Mang hết bọn chúng ra ngoài!" Lang yêu mặt mũi vênh váo kiêu ngạo sai khiến trư yêu, hở một tí là đưa chân đạp bọn hắn một cái nói.
Trư yêu ngay lập tức kêu lớn, đám nhóc trong nhà nghe thấy tiếng kêu của Trư yêu cơ thể đổ nhiên run lẩy bẩy. Ngay tại khoảnh khắc bọn hắn đi ra khỏi cửa phòng, tất cả những đứa trẻ đều co ro cơ thể. Đối với bọn chúng mà nói thế giới bên ngoài thực sự rất đáng sợ.
Bên ngoài có mấy chiếc xe lớn, những người kéo xe đều là trai tráng trưởng thành. Trên mỗi chiếc xe đều có một cái lồng lớn. Mà những người kéo xe đều là con người bị nô lệ, ánh mắt người nào cũng vô thần không có tí biểu cảm, sự có mặt của đám nhóc này đối với bọn họ mà nói, giống như đã quá quen thuộc, cho nên bọn hắn cũng coi như không nhìn thấy gì.
Bị nhốt vào trong lồng đóng cửa lại. Dưới sự chỉ đạo của Lang yêu, nô lệ bắt đầu kéo xe đi về phía trước.
Hiển nhiên, bọn hắn lại phải đổi một địa điểm khác để sinh sống.
Con đường bằng phẳng được phủ lên một lớp đá, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh cót két.
Sau khi đến thế giới này được ba năm, đây là lần đầu tiên Đường Tam nhìn thấy dáng vẻ thực sự của thế giới bên ngoài.
Bầu trời trong xanh không khí mát mẻ, thời tiết hôm nay có vẻ tốt, chí ít cũng không quá lạnh. Mặc dù đa số những đứa trẻ khác lạnh cóng tay chân, nhưng Đường Tam lại không sao.
Hai bên đường là rừng cây khủng khiếp, sở dĩ hắn dùng hai từ khủng khiếp để miêu tả, là bởi vì cây cối ở nơi này thực sự quá cao lớn. Nếu so sánh với cây cối ở kiếp trước cùng cây cối ở này thì chúng đều có chỗ giống nhau, nhưng cây cối ở đây lớn rất nhiều. Có một số cây to đều cao cả trăm mét, cần phải ngẩng đầu nhìn lên trời mới có thể thấy rõ ràng.
Trên bầu trời thỉnh thoảng cũng có một vài con quái vật khổng lồ bay ngang qua, nhìn giống như chim, nhưng lại không thể nhìn rõ ràng là cái giống gì.
Trong không khí ẩn chứa rất nhiều linh khí cùng với sinh mệnh chi khí, nên trong thời gian ba năm, Đường Tam đã hoàn toàn khẳng định, thế giới này rất thích hợp để tu luyện, cấp độ sinh mệnh ở thế giới này cũng cực kỳ cao.
Không thể nghi ngờ rằng, những bộ tộc mạnh mẽ như Yêu tộc hay Tinh Tộc cũng đều được sinh ra trong môi trường như thế này.
Nội trong ba năm, Đường Tam đã tu luyện đến tầng thứ nhất của Huyền Thiên Công.
Nguyên bản ở Đấu La Đại Lục, muốn đột phá tầng thứ nhất Huyền Thiên Công còn cần phải thực hiện những phương pháp đặc biệt. Nhưng ở nơi này hắn không cần làm vậy, khi hắn đả thông kinh mạch, năng lượng Huyền Thiên Công trong cơ thể thuận nước thành sông, sau đó lập tức đột phá bình cảnh tầng thứ nhất. Ba tuổi, hiện tại hắn chỉ có ba tuổi.
Còn ở thế giới trước kia, hắn phải đến sáu tuổi mới hoàn thành việc đột phá. Mặc dù có chút khác biệt, nhưng hắn cũng biết việc này có liên quan rất lớn đến linh khí của thế giới này.
Hắn hiện tại vẫn rất gầy yếu, cho nên hắn cũng không hy vọng mình không bị đám yêu tộc kia phát hiện ra có gì đó bất thường. Hắn cũng cảm nhận được sức mạnh tên Lang yêu bình thường nhất, chỉ ít cũng tương đương với Nhị cấp Huyền Thiên Công mà hắn đang tu luyện. Cộng thêm chênh lệch thể chất, hắn chỉ cần phản kháng thì nhất định là đang tìm đường chết.
Ở trong thế giới này, loài người hết sức mê mụi. Nếu như muốn thay đổi tình trạng nô lệ hiện tại của nhân loại, thì thứ trọng yếu nhất đó chính là giải quyết được tình trạng mê muội này.
Ước chừng bọn hắn đi được một giờ, ít nhất thì Đường Tam cũng có thể nhận thức được thời gian, bọn hắn được đưa đến một nơi tương tự với thôn trấn.
Khắp nơi đều có nhà gỗ đơn sơ, cùng nhân loại mặc quần áo xơ xác rách rưới đi qua đi lại. Người ở đây chủ yếu là nam giới, nữ giới rất ít thấy. Nhìn sơ qua cả thôn xóm này có khoảng chừng hơn một nghìn người ở.
Chiếc xe kéo dừng lại cửa lồng cũng được mở ra. Có không ít phụ nữ loài người đi đến trước mặt Lang yêu, các nàng đều cúi người thật sâu, lưng hơi cong, ánh mắt có chút sợ hãi.
Lang yêu cầm đầu hừ lạnh một tiếng nói: "Mấy tên oắt con này giao cho các ngươi, mau mang đi đi."
Đường Tam sửng sốt một hồi, đây là đang để bọn hắn trở lại thế giới loài người sinh sống sao?
Những đứa trẻ này bị nuôi nhốt ba năm căn bản không chút tri thức nào cả, đến cảm xúc của bọn chúng cũng bị nỗi sợ chi phối, cảm thấy sợ hãi khi tiếp xúc với một thế giới xa lạ.
Điểu làm cho Đường Tam lạnh sống lưng, là nô lệ loài người ở đây không có quá nhiều lòng thương hại đối với những đứa trẻ này. Ánh mắt ai nấy cũng đờ đẫn thất thần, giống như đã được lập trình sẵn để mang những đứa trẻ này vào thôn.
Đoạn thời gian tiếp theo bọn hắn đã được dạy học. Đúng vậy, những đứa trẻ này bắt đầu được tiếp xúc với giáo dục. Giáo dục là gì? Đầu tiên là dạy bọn hắn cách nhận biết đồ vật, nhận biết những thứ đồ mà nô lệ sử dụng, học nói những tiếng đơn giản.
Thức ăn ở đây còn tệ hơn rất nhiều so với lúc bị nuôi nhốt. Thức ăn ở đây hiển nhiên rất khan hiếm, phụ nữ và trẻ em hầu như không được phân phác nhiều thức ăn, chỉ có những nam nhân cường tráng mới có thể được phân nhiều thức ăn hơn.
Thôn trang cuối cùng cũng không còn hạn chế hành động cử chỉ của đám trẻ nữa, vì vậy Đường Tam mới có thể phát hiện, nam nhân loài người ở đây thường xuyên rời khỏi chỗ này một đoạn thời gian, có thể là nhận việc ở nơi khác. Trong thôn cũng thường xuyên có người chết, nhưng ai cũng thấy nó bình thường vì điều này diễn ra quá nhiều. Hắn tìm hiểu thêm thông qua cuộc nói chuyện của thôn dân nơi này, nên hắn biết hắn là con của thôn khác. Con người ở làng này không được phép nuôi con do chính mình sinh ra, mà phải trao đổi với làng khác.
Đường Tam cũng không dám tùy tiện làm bất cứ việc gì, càng không dám nói lời khinh thường đối với người khác. Hẳn chỉ im lặng sống ở chỗ này, lặng lẽ tu luyện.
Lại ba năm trôi qua, hắn bây giờ đã sáu tuổi.
Một đứa trẻ sáu tuổi đã có thể bắt đầu làm việc giúp đỡ thôn trang, như dệt chiếu, vận chuyển vài thứ đồ nhẹ nhẹ.
Những đứa trẻ bọn hắn cho đến bây giờ đều tụ tập lại một chỗ sinh hoạt, cho đến khi sáu tuổi vẫn như thế. Trong vòng ba năm qua hơn một phần ba số trẻ con đã chết đi. Nguyên nhân chết hết cũng có rất nhiều loại, nguyên nhân lớn nhất đó chính là không được chữa bệnh, tiếp theo là đói.
Màn đêm buông xuống. Tất cả người trong thôn trang ai cũng không quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh, lúc này có một bóng đen im hơi lặng tiếng lẻn ra ngoài.
Đường Tam giống như đại đa số những đứa trẻ loài người khác, lưng hơi còng xuống, nhưng hành động vẫn rất nhanh. Ngay khi hắn vừa đi vào rừng cây, lưng hắn đột nhiên thẳng lại không còn khom người như trước. Nguyên bản con mắt ảm đạm không chút sức sống lúc này cũng trở nên long lanh.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Ban đêm ở Phong Lang trấn rất lạnh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn. Nhưng trong bầu không khí lạnh lẽo này lại ẩn chứa linh lực cực kỳ nồng nặc. Làm cho tinh thần hắn rất phấn khởi.
Đường Tam làm ra động tác khoanh tay trước ngực, bên ngoài cơ thể có một luồng ánh sáng trắng ẩn hiện, mũi chân cũng nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất toàn bộ cơ thể đều trở nên nhẹ nhàng.
Nhờ có kinh nghiệm kiếp trước, cho nên hắn đã rất quen thuộc việc vận dụng Huyền Thiên Công, nhưng thân thể vẫn cần phải tu luyện nhiều hơn nữa mới có thể đuổi kịp tinh thần lực của hắn.
Từ lúc năm tuổi hắn đã thường xuyên lẻn ra bên ngoài vào ban đêm. Một là linh khí bên ngoài thôn nồng đậm hơn, hai là bên ngoài này hắn cũng tu luyện tốt hơn.
Có thể thi triển nhẹ nhàng bộ pháp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, là một trong những năng lực mà hắn am hiểu nhất ở kiếp trước. Đây cũng là do hắn ưu tiên tu luyện, vì ở trong thế giới nguy hiểm này không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ tính mạng.
Hai bàn tay cũng dần dần biến thành màu xanh ngọc bích, đây cũng là một môn tuyệt học, tên là Huyền Ngọc Thủ. Có thể làm cho bàn tay mình trở nên cứng rắn bách độc bất xâm, đao thương bất nhập.
Sau hơn một tiếng tu luyện, cơ thể hắn cũng có một chút hơi nước bốc lên, công lực Huyền Thiên Công trong cơ thể cũng lưu chuyển thuận lợi hơn.
Tuy nhiên, điều làm hắn hơi buồn là Võ Hồn mà kiếp trước hắn thức tỉnh ở Đấu La Đại Lục, lại không có xuất hiện ở thế giới này. Dù sao cũng là chuyện bình thường, hắn bây giờ đã trọng sinh thứ duy nhất hắn mang theo chỉ có ký ức, không mang theo những thứ khác.
Huyền Thiên Công rốt cuộc cũng thành công đột phá tầng ba. Bây giờ hắn chỉ mới 6 tuổi, mà đã có thể tu luyện Huyền Thiên Công đến tầng ba. Sợ là nếu hắn ở kiếp trước cũng không dám nghĩ đến.
Tuy nhiên nếu nói về mặt thực lực thì xa xa không bằng Huyền Thiên Công tầng ba mà hắn tu luyện ở kiếp trước, bởi vì ở Đấu La Đại Lục hắn còn thức tỉnh Võ Hồn, Võ Hồn mang lại cho hắn rất nhiều sức mạnh. Cũng vừa hay hắn được trời ưu ái trao cho song sinh Võ Hồn.
Cộng thêm sức mạnh của Huyền Thiên Công, mà Võ Hồn mới có thể bộc phát ra uy lực kinh người. Hắn cũng hoàn toàn nhớ rõ, lúc mà hắn đột phá tầng ba Huyền Thiên Công ở Đấu La Đại Lục, hắn còn dung hợp với một hồn hoàn mạnh mẽ, đồng thời cũng có được hồn cốt cường đại. Đặt một nền móng vững chắc cho sau này.
Nhưng bây giờ ngoại trừ Huyền Thiên Công, cùng với những tuyệt kỹ trong Huyền Thiên Bảo Lục mà hắn mang từ thế giới ban đầu đến, thì không con bất cứ thứ gì khác. Mặc dù tu luyện Huyền Thiên Công cũng sẽ khiến hắn từ từ mạnh lên. Nhưng nhiêu đây vẫn còn chưa đủ.