Chỗ bọn hắn đang ở được gọi là Phong Lang trấn. Bên trong Yêu Quái tộc cùng Tinh Quái tộc chắc hẳn đều có những tồn tại rất mạnh mẽ, ít nhất là theo lời kể của những bà mẹ heo.
Mà nhân loại ở thế giới này là nô lệ, còn thuộc tầng lớp nô lệ thấp nhất nữa chứ, những đứa trẻ sinh ra đều được nuôi dạy theo phương thức thống nhất, được nuôi lớn theo một quy trình thống nhất, sau đó được dạy dỗ làm nô lệ, và trở thành nô lệ cho quý tộc. Nói một cách đơn giản, bây giờ hắn xem như đã là tài sản của vị Phong Lang đại nhân kia, lại còn là loại tài sản kém giá trị nhất.
Nhân loại ở đây có rất nhiều, từ những lời của Heo mẹ có thể thấy rằng điều duy nhất mà con người có thể làm là khả năng sinh sản. Khả năng sinh sản của hai tộc Yêu Tinh lại tương đối kém, điều này cũng là cơ sở để con người có thể sống sót.
Khuyết điểm của con người ở thế giới này là quá yếu kém, dưới con mắt của Yêu Quái tộc cùng Tinh Quái tộc mà nói, con người thậm chí không thể làm được việc nặng nhọc. Nhưng con người thông minh hơn các chủng tộc nô lệ khác, và có thể làm một số nhiệm vụ phức tạp hơn. Còn có một nguyên nhân chính là, đối với một ít Yêu Quái tộc cùng Tinh Quái tộc, con người có da và thịt non mềm hơn, làm thức ăn cũng ngon hơn.
Nô lệ, đồ ăn...
Dường như thảm đến mức độ không thể thảm hơn được nữa!
Đường Tam chỉ có thể âm thầm an ủi bản thân, dù sao cũng đã khổ sở như vậy rồi, sau này nếu có chuyển biến tốt đẹp gì đó cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Điều hắn lo lắng duy nhất lúc này là thê tử của hắn sẽ đầu thai ở đâu, và nàng có phải chịu khổ như mình hay không!
Không thể không nói, sữa của Heo mẹ bổ dưỡng hơn nhiều so với mẹ ruột của Đường Tam. Ít nhất là có thể ăn no.
Khi hắn được khoảng sáu tháng tuổi, Đường Tam cảm thấy cuối cùng hắn cũng ở trong tình trạng thể chất tương tự như một đứa trẻ bình thường trên thế giới.
Với thể trạng này cũng khiến hắn trông béo hơn một chút so với những đứa trẻ gầy gò xung quanh. Điều đó có nghĩa là hắn trông béo hơn ở độ tuổi này. Điều này cũng khiến Heo mẹ dường như thích hắn hơn. Trong thế giới này, dường như cường tráng là đẹp.
Tuy nhiên, lúc 6 tháng tuổi đã không còn sữa để ăn, thay vào đó là một thứ tương tự như là cháo. Người ta trực tiếp ném một cái máng nhỏ tới chỗ bên cạnh bọn trẻ. Ăn bằng cách bốc tay, còn việc ăn bao nhiêu tùy thuộc vào lượng có thể giành được.
Hầu hết đám hài tử thậm chí còn chưa thể ngồi dậy. Heo mẹ thường phải kiên nhẫn dùng thìa đút cho chúng ăn.
Lúc này, Đường Tam lại càng được Heo mẹ yêu thích, hắn đã có thể bốc ăn từ trong bồn bằng đôi tay nhỏ bé của mình.
Cho nên, tự nhiên là hắn ăn nhiều hơn một chút, và thậm chí thỉnh thoảng hắn còn được thưởng cho sữa để uống.
Hắn không cần biết mình đang ăn gì, miễn là hắn có thể no là được.
Đường Tam ăn no xong lại lăn ra nằm trong tổ cỏ, thế nhưng hắn đột nhiên lại muốn cười. Bởi vì hắn nhớ tới kiếp trước từng có một người bạn hay nói, trong tổ cỏ cũng có thể có một con Kim Phượng Hoàng!
Hắn cũng là lớn lên trong tổ cỏ. Cũng không biết đám bạn bè của mình sẽ có biểu cảm như thế nào, sau khi biết được chuyện này.
Suy nghĩ lóe lên, Đường Tam nhắm mắt lại, lặng lẽ kéo một ít cỏ tranh lên người để giữ ấm. Sau đó yên lặng dùng ý niệm đi dẫn dắt huyết mạch trong thân thể của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn trọng sinh. Thế giới mà hắn trọng sinh lần trước gọi là Đấu La Đại Lục. So với lần trước, lần này hiển nhiên là thê thảm hơn rất nhiều. Nhưng suy cho cùng thì cũng có cơ hội để tiếp tục sống sót. Vì vậy, hắn phải nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Huyền Thiên Công, là công pháp tu luyện cơ bản nhất mà hắn tu luyện hồi đó. Vậy nên không có gì thích hợp hơn công pháp này.
Lần trước trọng sinh, lúc đó hắn chỉ mới sáu tuổi thì đã luyện thành đệ nhất trọng Huyền Thiên Công. Từ đó đã đặt nền móng vững chắc cho thành tựu Thần Vương sau này
Tuy nhiên ở kiếp này, mức độ lý giải của hắn về Huyền Thiên Công hiển nhiên cũng thâm sâu hơn bao nhiêu so với lần trọng sinh trước. Vấn đề duy nhất chính là cơ thể này quá yếu và chỉ có thể tu luyện từng chút một.
Kỳ thực lúc hắn chưa đầy một tuổi, hắn không làm được gì nhiều, bởi vì hắn chỉ là một đứa bé nên không thể tu luyện, cho dù là trọng sinh. Kinh mạch của cơ thể khi còn nhỏ chưa thể phát triển hoàn thiện, cho dù có là Huyền Thiên Công, thì hắn cũng không thể thi triển được bao nhiêu sức mạnh. Điều duy nhất có thể làm là thông qua Huyền Thiên Công, cùng với thần thức của mình, cảm nhận được thiên địa linh khí đang tiềm ẩn trong không khí, lặng lẽ hấp thu một chút, cố gắng tự nuôi dưỡng thân thể.
Lần đầu tiên hắn thử cách đây khoảng vài ngày trước, cơ thể chưa đầy một tuổi cũng còn có thể, mặc dù không tính là cường tráng, nhưng cũng không phải kiểu lúc nào cũng yếu ớt, giống như những tình huống buộc hắn phải đối mặt khảo nghiệm sống còn.
Mà khi Đường Tam lần đầu tiên bắt đầu cố gắng thông qua một điểm thần thức của mình, đi cảm nhận thế giới này. Hắn đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng trong thế giới mà con người chỉ như rơm rạ, nhưng linh khí lại nồng đậm đến đáng sợ.
Phong Lôi trấn này không phải bảo địa gì cả, mà chỉ là một trong những lãnh địa tộc Yêu Quái bình thường mà thôi, nhưng lúc hắn cảm nhận thế giới, hắn rõ ràng cảm thụ được linh khí ở đây vô cùng nồng đậm và tinh khiết. Nếu so sánh thì linh khí ở nơi này nồng đậm hơn nhiều so với Đấu La Đại Lục cũng là nơi đầu tiên hán trọng sinh. Hắn không biết liệu linh khí tại Đấu La tinh có tiến hóa để trở nên mạnh mẽ như này hay không.
Kỳ thật hắn đã thử thăm dò trước đó, trong lòng hắn cũng đang xoắn xít lo lắng, sợ rằng đây chính là thời đại mạt pháp, không còn chút linh khí hay thiên địa nguyên khí. Cái gọi là không bột đố làm nên hồ, bản thân nhân loại chính là nô lệ, cuộc sống tương lai chắc chắn sẽ rất bấp bênh, nếu tiến độ tu luyện cứ chậm chạp như này, thì khi đối mặt những cái kia Yêu Quái hay Tinh Quái cường đại ngoài kia, chẳng phải sẽ bị bóp chết bất cứ lúc nào hay sao?
Mà linh khí nồng đậm khiến Đường Tam thở phào nhẹ nhõm, đây cũng là tin vui đầu tiên mà hắn nhận được sau khi đi tới thế giới này. Tối thiểu với linh khí nồng đậm như này, thì khi hắn có thể bắt đầu tu luyện, thì đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều..
Mỗi ngày hấp thụ một ít, yên lặng không một tiếng động cải thiện tố chất thân thể của mình, hắn chỉ chăm chú gia cố bên trong, chứ không phải là bề ngoài. Nhìn bề ngoài, hắn cũng chỉ năng động hơn những đứa trẻ bình thường một chút, nhìn chung hắn vẫn tương đối gầy.
Ngày tháng trôi qua, bọn trẻ dần biết nói. Trong số đó, có khoảng một phần tư số hài tử đã chết trong âm thầm.
Nơi này căn bản cũng không có bất kỳ hỗ trợ chữa bệnh gì cả, chỉ có ăn và lớn mà thôi. Cũng không ai đến dạy dỗ thứ gì, đến nói chuyện cũng phải tự mình học lấy.
Khi chúng được một tuổi và gần như đều đã biết đi, bọn hắn bị gửi đến một nơi khác và được quản lý bởi một con Trư yêu nghiêm khắc. Cũng là nhà tranh vách đất, nhà gỗ vừa đủ giữ không bị lạnh. Trong một ngôi nhà rộng hai trăm mét vuông, có hai trăm đứa trẻ con người được gửi đến đây. Lượng thức ăn chỉ đủ cho một trăm năm mươi đứa bé.
Từ cuộc trò chuyện giữa Trư yêu và Lang Yêu, Đường Tam có thể nghe hiểu được là, những đứa trẻ phải cạnh tranh để giành lấy thức ăn, chỉ có như thế thì thân thể cường tráng hơn, có thể kiên lâu hơn khi làm nô lệ trong tương lai. Đối với những người có sức khỏe kém thì không cần lãng phí thức ăn.
Ngoại trừ việc cảm thấy buồn cho con người trên thế giới này, và gieo mầm hạt giống phản kháng trong lòng, bởi vì hắn bây giờ chỉ mới đầy một tuổi và không thể làm được bất cứ chuyện gì..
Dựa vào việc hấp thụ linh khí để tẩm bổ cơ thể, vậy nên tố chất cơ thể của Đường Tam cũng mạnh hơn nhiều so với những đứa trẻ đồng trang lứa. Ngày nào hắn cũng chỉ lấy đủ lượng thức ăn mà cơ thể này cần, phần còn lại để dành cho người khác. Hắn chỉ có thể nhìn những đứa trẻ hấp hối bị mang đi, mà bản thân lại không thể làm gì được.
Mỗi khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, hắn vừa lặng lẽ hấp thụ linh khí, vừa âm thầm suy nghĩ.
Đã đến thế giới này được một năm, nhìn thấy sống một của nhân thực sự không thua kém gì heo chó, lòng hắn vừa lo lắng vừa thống khổ. Hắn không dám nghĩ đến, nếu thê tử của hắn đầu thai, cũng phải trải qua cuộc sống giống như hắn, liệu nàng có bị mang đi giống như những đứa đứa trẻ thoi thóp kia, nếu như thế thì phải làm sao bây giờ? Phải biết rằng, nàng là chuyển thế thật sự, là lúc chuyển thế sẽ quên hết mọi chuyện đã từng xảy ra ở kiếp trước!
Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ tức giận mãnh liệt. Tại sao nhân loại trên cái thế giới này lại yếu đuối như vậy.
Tiểu Vũ, nàng đang ở đâu!
Hắn thực sự muốn bản mình có thể nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể đi tìm Tiểu Vũ.
Nàng nhất định phải sống! Nhất định phải sống thật tốt!