Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Vương Duyên Phong hoàn thành hướng dẫn Đường Tam cũng như những đứa trẻ khác tu luyện Phong Lang Biến, kế đó hắn ra lệnh cho bọn họ trở về phòng riêng của mình để tu luyện.

Cho đến lúc ăn cơm tối, Vương Duyên Phong nhìn Vương Đại Vương Nhị và Vương Tam nói: “Để ta nghĩ một lát, hay là đặt tên cho mấy đứa, để mấy đứa có một cái tên thuộc về chính bản thân mình. Đồng ý không?”

Vương Đại ngu ngơ gật đầu: “Đồng ý.”

Vương Nhị thì mở trừng hai mắt.

“Được nha.”

Vương Tam là cao nhất trong đám, còn cao hơn Đường Tam một khúc, tuy nhiên vô cùng gầy, nhìn vô còn tưởng là cây tre, cây trúc.

“Vậy cũng được hả?”

“Được chứ sao không!” Vương Đại trừng mắt nhìn Vương Tam.

“A!” Vương Tam tựa hồ có chút sợ Vương Đại, nên chỉ còn cách gật đầu.

Vương Duyên Phong nói: “Bây giờ như thế này, bởi vì ta nghĩ ra tên cho mấy đứa rồi. Về sau Vương Đại đổi thành Vương Siêu, Vương Nhị thì gọi là Vương Chung còn Vương Tam thì gọi là Vương Tiểu Lỗi.”

Vương Siêu lúc này vui vẻ nói: “Thật sự quá tốt, cảm ơn lão sư. ta rốt cuộc cũng có một cái tên cho riêng mình rồi.”

Vương Chung thì chỉ trừng to hai mắt, không nói gì, bởi vì bản thân hắn điềm tĩnh hơn so với Vương Siêu cùng với Vương Tiểu Lỗi, hắn muốn bản thân nội liễm và điềm tĩnh chút, chứ không phải là rụt rè e sợ.

Đường Tam lúc này cũng cũng nhận ra hận ý trong mắt Vương Chung, mà không phải là sợ hãi khuất phục.

Vương Tiểu Lỗi cau mày nói: “Ba chữ Vương Tiểu Lỗi, có viết khó lắm hay không?”

“Tiểu tử nhà ngươi nhiều lời như vậy làm gì? Đã đặt rồi thì cứ như vậy mà làm, còn không mau cảm ơn lão sư.” Vương Siêu trừng Vương Tiểu Lỗi một cái, làm ra dáng vẻ của một đại ca, dẫu sao hắn cũng là người lớn tuổi nhất trong nhóm.

“Đường Tam, hay là để lão sư cũng đặt cho ngươi một cái tên nha?” Vương Siêu hảo tâm nói.

Đường Tam lắc đầu: “Không cần thiết, cứ gọi ta là Đường Tam là được rồi.”

“Cũng được, cứ để vậy đi, bây giờ ăn cơm cái đã.”

Ăn xong cơm tối, từng người một vè phòng mình tu luyện. ba huynh đệ họ Vương vẫn phải cần sự trợ giúp của Vương Duyên Phong thì mới có thể tiến vào trạng thái tu luyện, còn Đường Tam thì không cần.

Nhưng cái làm Vương Duyên Phong kinh ngạc là Lăng Mộc Tuyết cũng có thể tự nhiên kích phát huyết mạch tiến hành tu luyện, mặc dù chỉ mới được hắn hướng dẫn sơ lược qua một lần, đúng thực sự là vượt qua dự đoán của hắn.

Đêm dần khuya, Đường Tam ngồi khoanh chân trên giường lúc này cũng chầm chậm mở hai mắt ra.

Đối diện giường hắn, Vương Chung vẫn đang chăm chú tu luyện, khí tức trên cơ thể hoàn toàn vững vàng.

Đường Tam cũng có thể cảm nhận được, huyết mạch trong cơ thể hắn đang vận chuyển rất có trình tự, trong mơ hồ còn cảm nhận được Phong nguyên tố dang khẽ động xung quanh cơ thể.

Đường Tam lặng lẽ bước xuống giường, ánh mắt lúc này trở nên sắc bén. Tại vì trong năm đứa trẻ, hắn thật sự là người nhỏ tuổi nhất.

Vương Siêu năm nay đã mười bảy, Vương Chung mười bốn, Vương Tiểu Lôi mười hai còn Lăng Mộc Tuyết chỉ mới mười tuổi, riêng hắn mới có tám tuổi.

Sinh hoạt cũng đã có thay đổi, ít nhất là an ổn hơn trước, không còn phải lo lắng sẽ trở thành thức ăn. Nhưng hiện tại thứ quan trọng nhất vẫn là gia tăng thực lực.

Thời gian ba năm, hắn cũng cho chính bản thân mình ba năm. Ba năm sau, chính là lúc hắn rời khỏi nơi này, cũng đồng thời là lúc hắn báo thù.

Hắn lúc này nhìn qua cửa sổ, nhìn hướng quảng trường của Phong Lang Trấn, trong vô thức siết chặt nắm đấm. Mẫu thân hắn chết ở trong tay Phong Lang tộc, cái này cũng là đoạn tuyệt quan hệ với Phong lang Tộc, bây giờ giữa hắn cùng với Yêu Quái Tộc đã không còn bất kỳ thứ gì có thể cứu vãn được.

Đường tam lén lút mở cửa sổ, đặt chân lên cửa sổ sau đó phóng ra ngoài, nhưng hắn cũng cẩn thận từng li từng tí đóng kỹ cửa sổ. Tuy rằng tu vi của Vương Duyên Phong cao hơn so với hắn, nhưng hắn nhờ vào tuyệt học Đường Môn của kiếp trước, thì có thể nắm chắc mười phần là không bị phát hiện.

Đường Tam yên lặng tiến về phía trước, từng bước từng bước chạy xa nơi hắn ở, hắn dĩ nhiên không có đi về hướng quảng trường. Bởi vì hắn sợ mình đến quảng trường sẽ không khống chế nổi tâm tình khi nhìn vào đống hài cốt đó.

Lúc trước hắn đi tới đi lui ở trong Phong Lang Trấn rất nhiều lần, mặc dù không phải nơi nào cũng hiểu rõ cặn kẽ, nhưng đại bộ phận địa hình thì vẫn còn nhớ rất rõ.

Rất nhanh, hắn liền đi đến một tòa thạch ốc rất to ở gần đó, ở phía xa mà vẫn có thể nhìn thấy tòa thạch ốc cắm đèn đuốc sáng trưng, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh huyên náo bên trong.

Nếu như dùng kiến thức của kiếp trước đến để nhận xét thì, nơi này chắc chắn là một cái tửu quán. Đường Tam cũng không biết rượu ở thế giới này trông nó như thế nào. Mà nơi này cũng là nơi mà đám Phong Lang thích đến nhất.

Đương nhiên trời lúc này cũng đã khuya lắm rồi, nhưng nơi này vẫn còn rất náo nhiệt, điều này đồng nghĩa với Đường Tam đã tìm đúng nơi.

Hắn ngồi xổm trong một góc tối, yên lặng nhìn chăm chú vào tửu quán ở phía xa, bản thân lẳng lặng chờ đợi con mồi.

Chắc có lẽ là do lúc hắn đến cũng đã khuya, vậy nên hắn không cần chờ đợi quá lâu, thì bên trong tửu quán cuối cùng cũng có mấy thân ảnh cao lớn kề vai sát cánh cùng nhau đi ra.

Giọng nói thì nghe có vẻ rất to, tuy nhiên lại ngọng ngọng không rõ ràng, nghe thôi là đủ biết đã uống rất nhiều.

Mấy tên Phong Lang này vừa đi vừa cười vừa mắng lấy mắng để. Đường Tam đưa mắt nhìn hướng đi của mấy tên này, đến ngã ba thì đám Phong Lang này liền tách ra, nhà ai nấy về.

Đường Tam ghim chặt một tên Phong Lang sau đó nhanh chóng đuổi theo. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, mà đối phương lại còn quá chén cho nên căn bàn không để ý đến hắn.

Về cơ bản thì có thể dựa vào vóc dáng cũng như hình thể của Phong Lang mà phân biệt tu vi, Phong Lang bình thường thân hình nhỏ bé thì chính là nhị cấp Phong Lang, còn cao to hơn thì là Tam cấp Phong Lang. Còn cao to vạm vỡ hơn thì có thể là Phong Lang cấp bậc cao.

Tuy nhiên bên trong Phong Lang Trấn thì chẳng có mấy tên Phong Lang cao to cỡ đó, còn cao hơn ba mét thì chỉ có một mình lãnh chúa Phong Lang trấn mà thôi.

Đường Tam tinh tuyển mục tiêu lần này là một Tam cấp Phong Lang, là Phong Lang phổ biến nhất bên trong Phong Lang trấn.

Đường Tam lúc này cũng nhanh chóng đuổi theo, hắn lặng không một tiếng động lẻn ra phía sau lưng tên Phong Lang này, tay phải lúc này vươn đến tóm nhẹ vào người của Phong Lang đang lảo đảo đi trên đường kia, cùng lúc đó một đạo năng lượng nhu hòa của Huyền Thiên Công được phóng thích, thông qua tuyệt kỹ Khống Hạc Cầm Long. Phong Lang lúc này mất thăng bằng lảo đảo, tùy thời đều có thể ngã ào về phía trước.

Nhưng Tam cấp Phong Lang thân thủ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, cho dù là dưới tình trạng uống say bí tỉ, thì nó vẫn vô thức chống tay giật người lại.

Đường Tam đương nhiên cũng nhanh chóng chớp lấy cơ hội, hắn nhảy người lên đạp một cước, mũi chân nhẹ nhàng va vào vùng eo của Tam cấp Phong Lang.

Đối với những loài động vật như chó hay sói mà nói, eo chính là bộ phận yếu ớt nhất của chúng, mà Phong Lang suy cho cùng thì cũng là Lang Yêu mà thôi, tất cả đều có chung một điểm yếu.

Phong Lang kia bị Đường Tam đá trúng một cú vào vùng eo, cơ thể nó ngay lập tức rã rời, nó ngay lập tức muốn mở miệng chửi rủa, nhưng Đường Tam lúc này vận dụng Huyền Ngọc Thủ tóp lấy cổ của nó, huyết mạch trong thoáng chốc bị phong tỏa, trực tiếp hôn mê.

Lần ra tay này nhanh chóng dứt khoát, từ đầu đến đuôi không quá ba giây, còn tên Tam cấp Phong Lang này đã hôn mê ngã sấp mặt.

Đường Tam lúc này cũng quan sát bốn phía, nhận thấy không có gì bất thường, kế đó hắn liền kéo tên Tam cấp Phong Lang này đến một góc khuất, tay phải đặt lên ngực Phong Lang.

Dù sao hắn cũng đã tu luyện được mấy năm, đã quá quen thuộc với Phong nguyên tố ẩn chứa bên trong huyết mạch Phong Lang tộc. công lực Huyền Thiên Công lúc này cũng được hắn truyền vào cơ thể đối phương, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được Phong nguyên tố đang tồn tại trong huyết mạch.

Cái làm Đường Tam vui vẻ, đó chính là huyết mạch chi thực của Phong Lang còn sống nồng đậm hơn nhiều so với Phong Lang chết vào hai năm trước. Huyền Thiên Công sau khi xâm nhập vào trong cơ thể, liền không khách khí tiến hành thôn phệ huyết mạch chi lực, cùng với cỗ năng lượng lạc ấn Phong nhận cũ lúc trước hắn hấp thụ. Lúc này cả hai cỗ sức mạnh đều có xu hướng dung hợp lẫn nhau, tuy nhiên trong quá trình dung hợp lại có một cỗ phản lực khiến năng lượng bị tiêu tán, rõ ràng là Đường Tam cảm giác được khí tức Phong nhận được khí tức do Phong Nhận tỏa ra ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng không phải bản thân Phong Nhận trở nên cường đại, mà đó là khí tức thuộc về Phong Nhận lạc ấn.

Điều này đồng nghĩa với việc, nếu hắn dùng Huyền Thiên Công đi chuyển hóa huyết mạch chi lực của Phong lang, thì có thể bồi dưỡng ra Phong Nhận lạc ấn mạnh mẽ hơn.

Cái làm cho hắn vui mừng nhất đó chính là, dựa vào cổ huyết mạch chi lực này dung hợp vào người hắn, mà bình cảnh Tam cấp Huyền Thiên Công cũng dần có dấu hiệu lỏng lẻo, giống như đang muốn đột phá đến Tứ cấp.

Đường Tam cũng không quên quan sát kỹ lưỡng tên Phong Lang này, nhớ rõ tướng mạo đặc thù của Phong Lang. Hắn cũng không ra tay giết tên Phong Lang này, mà nhanh chóng rời đi sau khi đã hoàn thành.

Vốn dĩ hắn không phải là không muốn giết tên Phong Lang này, mà là vì, nếu như một Tam giai Phong Lang không rõ lý do chết trong trấn, thì chắc chắn sẽ gây xôn xao dư luận thậm chí sẽ xảy ra bạo động, còn nếu như chỉ là một con quỷ tửu say quắt quẻo nằm ngủ bên đường thì chẳng ai để ý làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang