Ngay sau đó, người đàn ông trung niên từ từ mở rộng cánh tay của mình, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, cao giọng nói:
"Phong thần vĩ đại! Xin ngài chiếu cố con dân của ngài, để cho bọn họ lĩnh ngộ chân lý của gió đi. ”
Khi hắn cao giọng ngâm xướng, thân thể hắn cũng bắt đầu bành trướng lên, từng sợi lông màu xám xanh từ da chui ra, quần áo trên người y trong nháy mắt bị xé toạc, lộ ra cơ bắp rắn chắc, thanh quang nồng đậm cũng theo đó từ trên người y phát ra.
Tứ giai? Hay là ngũ giai?
Đây là cảm giác đầu tiên của Đường Tam. Có thể nói, trong những người mà hắn từng gặp qua thì nam tử trung niên này là người có tu vi cao nhất. Phong nguyên tố nồng đậm trong nháy mắt ngưng tụ, phong nguyên tố trong không khí xung quanh cũng trở nên nồng đậm hơn. Lúc này lượng Phong nguyên tố dày đặc cũng vừa vặn bao phủ mười người bọn họ.
Phong Lang lãnh chúa quay đầu nhìn Đại tế ti một cái, nói:
"Phương diện chưởng khống phong nguyên tố của tên Vương Diên Phong lại tăng lên không ít!”
Đại tế ti thản nhiên nói:
"Dù sao cũng là nô lệ có huyết mạch, giới hạn của hắn cũng chỉ ở tứ giai mà thôi. Chỉ là về mặt khống chế, con người vẫn có chút vượt trội hơn, y chỉ là khống chế tốt hơn thôi. Ngược lại lãnh chúa đại nhân, ngài không nên suốt ngày chơi bời lêu lổng với cái đám sói hệ báo kia, ngài hẳn là phải tập trung tu luyện để tăng thêm thực lực mới đúng. Bằng không đến lúc tổ chức Đại Điển tộc ta thấy ngài như vậy, chẳng phải sẽ bị người khác cười nhạo sao?”
Biểu cảm Phong Lang lãnh chúa cứng đờ tại chỗ:
"Đã biết rồi.”
Cả đám mười người Đường Tam chìm đắm trong phong nguyên tố, trên người đều có thanh quang nhàn nhạt lượn lờ.
Đường Tam hai mắt híp lại, yên lặng cảm nhận phong nguyên tố, Phong Nhận trong cơ thể hắn giống như cũng nhận được ảnh hưởng. Hắn cẩn thận dẫn động Phong Nhận chi lực, dung hòa cùng huyết mạch mình. Để cho khí tức bản thân bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng Phong nguyên tố xung quanh, giống như đang bị hắn hấp thu, sau khi khi huyết mạch của hắn biến hóa. Năng lượng của Phong Nhận kia dường như đang được tích tụ lại.
Hắn vô cùng thông minh, kinh nghiệm phong phú cũng cực kỳ phong phú. Vậy nên hắn lập tức hiểu được một chuyện, lúc trước Phong Nhận cùng Báo Thiểm của mình không thể thăng cấp, là do hắn bị huyết mạch hạn chế, đồng thời cũng không có được sự hỗ trợ của nguyên tố có cùng thuộc tính, cho nên mới không cách nào tăng lên.
Lúc này ở trong bức màn Phong nguyên tố dày đặc, Phong Nhận nhận cũng sinh ra phản ứng. Nói cách khác, dưới một số điều kiện cho phép, Phong Nhận của hắn cũng có thể tăng cấp.
"Hống ——"
Đúng lúc này trong mười người, một thanh niên bắt đầu thức tỉnh, lúc vào bước vào trạng thái hóa thú quần áo của y ngay lập tức bị xé rách, từ cọng lông chui ra từ bên dưới lớp da, cơ thể cũng trở nên to lớn hơn mấy phần, trong mắt có thanh quang nhàn nhạt lượn lờ.
Ánh mắt Vương Duyên Phong sáng lên, hắn vung tay lên, nhất thời một đạo gió xoáy cuốn lấy thân thể y đưa sang một bên. Đây hiển nhiên là dấu hiệu việc vượt qua khảo hạch.
Đường Tam không có vội vã thể hiện, Phong nguyên tố nồng đậm thế này không hề tồn tại trong tự nhiên, bởi vì tu vi hiện tại của hắn cũng không có cách nào có thể ngưng tụ ra được, đã vậy sao lại nhân cơ hội này hấp thụ nhiều hơn một chút. Nói không chừng đối còn có lợi cho việc đột phá bình cảnh đột phá của mình sau này.
Cái làm hắn có chút bất ngờ chính là, người thứ hai xuất hiện phản ứng lại là Lăng Mộc Tuyết. Lăng Mộc Tuyết hét lên một tiếng, thân thể thanh tú phồng lên một chút, đương nhiên không bằng thanh niên vừa rồi, chỉ có một nhúm lông sói xuất hiện sau gáy, nhưng lam quang trong mắt rõ ràng đậm hơn một chút. Ánh sáng xanh lượn lờ quanh người, thậm chí còn đang nâng cơ thể của nàng lên.
Vương Diên Phong lại phất tay, sử dụng phong nguyên tố bao bọc lấy thân thể của nàng, sau đó đặt sang một bên. Đồng thời nói: "Mặc dù huyết mạch không mạnh, nhưng lại tương thích với Phong nguyên tố. ”
Tiếp theo, có thêm hai đứa trẻ mười lăm cùng với mười sáu tuổi đều có phản ứng tương đối mạnh.
Vương Diên Phong rõ ràng có chút lo lắng, Phong nguyên tố ngưng tụ càng ngày càng nhiều. Đường Tam cũng thấy rõ mồ hôi trên trán Vương Duyên Phong. Có thể duy trì lượng Phong nguyên tố mạnh như vậy, hiển nhiên y cũng tốn rất nhiều sức.
Vương Duyên Phong cố gắng như thế, là bởi gì hắn hy vọng sẽ có thêm càng nhiều người trong số họ vượt qua cuộc khảo hạch huyết mạch.
"Gần đủ là được rồi, nếu không đủ thì thôi. không cần phải trì hoãn thời gian làm lễ." Phong Lang lãnh chúa lạnh lùng nói.
Vương Diên Phong miễn cưỡng nói:
"Lãnh chúa đại nhân, cho ta thêm một phút nữa, bởi vì ta cảm thấy hẳn là còn nữa.”
Đường Tam biết mình không đợi được nữa, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi giơ hai tay trước mặt. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, ánh sáng màu xanh rực rỡ nở rộ trong mắt của hắn, các phong nguyên tố xung quanh rõ ràng là ngưng tụ theo hướng của hắn, và biến mất trong hư không. Sau đó trên lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra một đạo Phong Nhận chừng ba tấc. Phong nhận không lớn nhưng hoạt động rất mạnh. Trong khoảnh khắc tiếp theo, phong nhận dường như mất kiểm soát, nó bay ra không trung với một tiếng phá không.
"Phong nhận thức tỉnh? Đây là..." Vương Diên Phong cả kinh, nhưng không chút do dự vung tay lên, đem Đường Tam đẩy ra ngoài.
“Hả?”
Đại tế ti ngồi đó khẽ cau mày, không khỏi nhìn về phía Đường Tam.
Mà vào lúc này, Vương Duyên Phong cũng dừng việc gia trì Phong nguyên tố, hắn đứng đó thở dốc, hiển nhiên đã đến cực hạn.
"Thân thể biến hóa không lớn, mức độ tương thích Phong nguyên tố với có thể cực kỳ cao, thức tỉnh thiên phú kỹ năng Phong Nhận của Phong Lang tộc chúng ta. Cơ thể thay đổi ít, nguyên nhân rất có thể là do tuổi tác, có chút giống với ta năm đó." Vương Diên Phong một bên thở dốc, một bên cung kính hướng Đại tế ti kia nói.
"Ừm."
Đại Tế Ti cũng chỉ nói nhẹ một tiếng, sau đó, ánh mắt cũng rời khỏi Đường Tam. Đối với bà ta, một đứa trẻ thực sự không đáng kể.
Tổng cộng có mười người đến tham gia khảo hạch, năm người trong số họ xuất hiện phản ứng thông qua khảo hạch. Năm người còn lại đột nhiên có chút hụt hẫng.
Phong Lang lãnh chúa phất tay, lập tức có mấy tên Lang Yêu cường tráng xông lên, tóm lấy năm người không thể vượt qua khảo hạch, kéo họ sang một bên.
Đại Tế Ti lúc này cũng chậm rãi đứng dậy, từng bước đi về phía tế đàn, trầm giọng nói: "Chúng ta bắt đầu nghi lễ hiến tế."
“Vâng!”
Phong Lang lãnh chúa cung kính thi lễ với Đại Tế Ti, sau đó di theo phía sau lưng Đại Tế Ti, cùng Đại Tế Ti bước lên Tế Đàn.
Vương Diên Phong không đi theo bọn họ, mà đứng ở bên cạnh năm người vừa mới vượt qua khảo hạch, hơi thở của hắn cũng đã bình ổn lại một chút, cúi đầu nhìn Đường Tam, ánh mắt Đường Tam có chút đờ đẫn, cũng có chút mờ mịt, ở phương diện ngụy trang này, hắn sống đây đã là kiếp thứ ba hoàn toàn không có khuyết điểm.
Đại Tế Ti lên đài, Lãnh chúa Phong Lang đứng bên cạnh, ngửa mặt lên trời cất lên một tiếng hú dài.
Cùng với tiếng hú dài của y vang lên, tất cả lang yêu ở đây đều ngửa mặt lên trời phát ra tiếng sói tru. Trong lúc nhất thời, cả Phong Lang trấn, sói tru từng trận, phảng phất như bầy thú muốn phát động tiến công.
Đại tế ti chậm rãi giơ gậy của mình lên, tiếng sói tru mới dần dần lắng xuống. Lão tuy rằng già nua, nhưng trong đôi mắt xanh lục sâu thẳm ánh lên tia sáng băng giá, lạnh lùng nói:
"Hôm nay, là ngày thờ cúng tổ tiên. Lang tộc nhất mạch chúng ta nằm trong Thánh tộc cũng được coi là một cường tộc. Lang tổ vĩ đại ban tặng huyết mạch cho chúng ta, để chúng ta có thể sinh sôi nảy nở. Chúng ta hãy dùng huyết thực ngon nhất để hiến tặng Lang tổ, làm cho Phong Lang nhất mạch của chúng ta càng thêm cường đại. ”
Nói đến đây, lão đột nhiên quay đầu nhìn sang một bên, dưới tế đàn là năm tên nô lệ thanh thiếu niên nhân loại trước đó không có thông qua khảo hạch.
"Sở hữu huyết mạch tộc ta, lại không cách nào thức tỉnh sức mạnh của tộc ta. Huyết mạch dơ bẩn trong người các ngươi muốn che giấu khí tức Phong Lang nhất mạch của chúng ta, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch phần sỉ nhục này. Giết chúng đi!”
Đám Lang Yêu dường như đã sẵn sàng từ lâu, Đại tế ti mới vừa mở miệng, năm tên nô lệ nhân loại vừa nãy bị bắt lấy, liền bị Lang Yêu túm lấy bả vai, hai tay dùng sức, trực tiếp xé toạc thân thể bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi phụt ra, văng tung tóe trên tế đàn.
Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, Đường Tam nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy máu dồn lên não, cả người cứng đờ, hai tay cũng siết chặt cứng.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn tối sầm lại, một bóng người lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn.
Chính là Vương Diên Phong đã ngăn trở tầm mắt của hắn.