Nàng dậy sớm, Chu gia mời người chải đầu còn chưa tới, A Kiều từng học trang điểm ở Hoa Nguyệt Lâu, nàng kêu Thúy Nương đi vào bếp luộc trứng gà.
Thúy Nương tưởng rằng tiểu nương tử sắp vào cửa đói bụng, một quả trứng gà sao đủ ăn, Thúy Nương vào nhà bếp, lấy hai trứng gà trong giỏ, rửa sạch chuẩn bị bỏ vào nồi.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Cửa phòng bếp đột nhiên truyền đến một thanh âm không thiện cảm, Thúy Nương quay đầu nhìn thấy Kim thị, Thúy Nương trừng mắt nói: “Tiểu nương tử đói bụng, ta phải luộc trứng gà cho nàng, ngài làm Mợ còn luyến tiếc không cho cháu gái ăn hai quả trứng gà?”
Tính tình Kim thị chính là thích mềm sợ cứng, đặc biệt hôm nay không thích hợp nháo loạn vì hai quả trứng gà, cho nên Kim thị nhịn, nghĩ đến mục đích của mình, Kim thị còn cười với Thúy Nương, lại lấy ra một quả trứng gà trong giỏ đưa cho Thúy Nương: “Ngươi cũng đói bụng rồi, nấu thêm một quả cho mình ăn.”
Thúy Nương nghi ngờ liếc nhìn bà một cái, không nhận: “Chồn chúc tết gà, ngài muốn làm gì?”
Kim thị muốn tát nha đầu chết tiệt kia của Triệu gia một cái bay về lại Triệu gia, nhưng vẫn duy trì gương mặt tươi cười, lấy cái ghế nhỏ ngồi cạnh Thúy Nương, nói chuyện phiếm hỏi thăm: “Tối hôm qua A Kiều nói chuyện với Cậu, sau đó A Kiều có nói gì với ngươi không?”
Thúy Nương vừa nhóm lửa vừa nói: “Chẳng nói gì, trốn trong chăn khóc thật lâu, khẳng định là nhà ngài làm nàng bị ủy khuất.”
Kim thị thấy cảnh trượng phu và A Kiều ôm đầu khóc rống, tiếp tục hỏi: “A Kiều có cầm cái gì trong tay hay không?”
Kim thị hiểu trượng phu, hắn không có khả năng một chút của hồi môn đều không trợ cấp cho A Kiều, lấy không được sính lễ Triệu gia, Kim thị đã khó chịu, nếu trượng phu lại giấu tiền riêng cho A Kiều, Kim thị một hai phải cướp về.
Thúy Nương rốt cuộc minh bạch ý Kim thị, nàng nhìn chằm chằm Kim thị, đột nhiên trào phúng nói: “Có cầm, tiểu nương tử cầm theo hai hạch đào bằng vàng, bên trong đều là vàng ròng, treo ở dưới mắt, ngài đi lấy đi!”
Kim thị khiếp sợ trượng phu quả nhiên giấu hai hạch đào bằng vàng, đến khi nghe Thúy Nương nói xong, Kim thị mới phản ứng được, tức giận đứng lên, nắm lấy bả vai Thúy Nương muốn đánh người.
“Đủ rồi, không dứt có phải không?” Chu Sưởng chẳng biết xuất hiện lúc nào ở bên ngoài, lạnh giọng quát.
Thúy Nương nhìn thấy ông, vội vã cáo trạng: “Lão gia tú tài mau quản ngài… ô ô ô”
Lại bị Kim thị bịt miệng.
Chu Sưởng nghe được, biết Kim thị là người thế nào, Chu Sưởng cau mày, kêu Kim thị đi ra ngoài.
Trước khi Kim thị đi, bà khoa tay múa chân uy hiếp Thúy Nương không được lắm miệng.
Thúy Nương mặc kệ bà, luộc hai trứng gà xong, bỏ vào chén nước lạnh, hai tay cầm đi đông sương phòng, đẩy rèm cửa ra thấy A Kiều đã thay bộ áo cưới màu đỏ. Tân nương tử xuất giá đều mặc màu đỏ, tiểu thiếp chỉ có thể chọn sắc đỏ khác, nhìn A Kiều trước mắt, Thúy Nương cảm thấy nàng xinh đẹp vậy, có chút tiếc nuối thay nàng.
Nếu không gặp người Mợ có lòng dạ hiểm độc như Kim thị, A Kiều tỷ tỷ có thể làm chính thất của quan gia, trai tài gái sắc, thật tốt.
“Tiểu nương tử đều mặc xong rồi, thật đẹp!” Thúy Nương khen ngợi thiệt tình.
A Kiều không phải vội vã xuất giá, mà đợi thời điểm Thúy Nương rời đi, giấu túi đồ mà Cậu cho nàng vào trong ngực, để nơi khác nàng đều không yên tâm.
Trong chén có hai trứng gà, A Kiều lột một quả đặt một bên chờ nguội, một quả khác kêu Thúy Nương ăn.
Thúy Nương kỳ quái hỏi nàng: “Tiểu nương tử không ăn sao?”
A Kiều nhẹ giọng giải thích: “Luộc trứng gà để nguội, lột vỏ lăn trứng xung quanh khóe mắt vài lần, có thể giúp mắt giảm sưng.”
Thúy Nương giật mình.
Sau đó thời điểm A Kiều lăn trứng gà, Thúy Nương nhìn không chớp mắt, phát hiện biện pháp của A Kiều quả nhiên dùng được, Thúy Nương xem A Kiều tựa như xem thần tiên, cảm thấy tiểu nương tử không gì làm không được.
Ngoài cửa Chu gia truyền đến tiếng người, người chải đầu đã tới.
Dù là tiểu thiếp, xuất giá cũng muốn trang điểm xinh xinh đẹp đẹp.
Kim thị lôi kéo nữ nhi Chu Song Song lại đây xem A Kiều chải đầu, nhưng đôi mắt hai mẹ con vẫn nhìn chằm chằm sính lễ Triệu gia, thậm chí còn muốn chạy qua lật xem tơ lụa trong rương, mở ngăn kéo bàn trang điểm ra. Thúy Nương tuy nhìn gắt gao, nhưng nàng chỉ có một người, ngăn được người này không ngăn được người kia, nên mẹ con Kim thị tuy không có trộm lấy đồ vật nhưng cũng kiểm tra triệt để sính lễ một lần.
A Kiều rũ mắt ngồi yên, tựa như tập mãi thành thói quen.
Người chải đầu nhìn mỹ nhân trước mặt này xinh như hoa, liếc mắt thấy đức hạnh mẹ con Kim thị, không khỏi tiếc hận thay A Kiều.
Kim thị, Chu Song Song đương nhiên lục soát không thiếu thứ gì.
Chu Sưởng đột nhiên ở bên ngoài kêu hai mẹ con đi ra ngoài, các khách khứa đến đưa dâu đã tới rồi.
Kim thị cho dù hoài nghi A Kiều có khả năng giấu gì đó trên người cũng không có mặt mũi nào đi lục soát người.
—-
Chu gia náo nhiệt buổi sáng, tới buổi chiều, khách khứa bên kia Triệu gia cũng đến đông đủ, giờ lành vừa đến, Triệu Yến Bình theo bà mối tới Chu gia đón dâu.
Hai nhà cách quá gần, kiệu phu nâng kiệu hoa đi chưa được mấy bước là đến nơi.
Chu Sưởng tự mình dẫn cháu gái ra đông sương, tú tài lão gia năm nay gần 40 tuổi, hai mắt đầy tơ máu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nghe các tân khách nghị luận sôi nổi, dù da mặt Kim thị dày đến đâu cũng không chịu nổi, ngượng ngùng vào phòng, không mặt mũi nào gặp người.
A Kiều không khóc, nên khóc tối qua đã khóc đủ rồi.
Cậu đối với nàng tốt, nhưng ngày tháng ở nhà Cậu lúc nào cũng dày vò, nàng như một người thừa, làm chuyện gì cũng không được tự nhiên. Triệu gia nhà cửa đơn giản, Triệu lão thái thái nạp nàng làm thiếp, chắc sẽ không quá chán ghét nàng, Triệu quan gia là một bộ đầu tốt, có ân cứu mạng nàng, A Kiều mừng thầm chính mình có thể gả cho một người anh hùng như vậy.
Cho nên, hôm nay nàng dọn đi Triệu gia là ngày lành, A Kiều chỉ vui, ngay cả đối với Cậu, A Kiều cũng không có gì không buông bỏ được.
“Kiều Kiều, hai nhà chúng ta gần như vậy, sau này có gì ủy khuất cứ việc lại đây tìm Cậu.”
Đưa A Kiều vào trong kiệu nhỏ có rèm lụa hồng nhạt, Chu Sưởng cách mảnh khăn voan đỏ, thấp giọng dặn dò.
A Kiều gật đầu.
Chu Sưởng nhìn cháu gái đặt tay nhỏ lên đầu gối, khom lưng ra khỏi cỗ kiệu, đi đến trước mặt Triệu Yến Bình đang đứng cạnh tuấn mã, đỏ mắt nói: “Triệu quan gia, cháu gái này của Chu mỗ từ nhỏ đã đáng thương, thỉnh Triệu quan gia đối xử tử tế với nàng nhiều hơn, bảo hộ nàng, Kiều Kiều nếu hầu hạ không chu toàn, Chu mỗ thay nàng bồi tội trước.”
Triệu Yến Bình nói: “Ngài yên tâm, ta đã nạp nàng sẽ quan tâm nàng.”
Triệu Yến Bình cũng không hứa hẹn nhiều hơn.
A Kiều làm thiếp, theo quy củ Triệu Yến Bình không cần kêu ông là Cậu, hai nhà không được coi là quan hệ thông gia đứng đắn.
Nhìn thấy Triệu Yến Bình không có vẻ kính trọng ông, Chu Sưởng lặng lẽ tránh ra.
Triệu Yến Bình xoay người lên ngựa, dẫn đội ngũ kiệu hoa đi thêm một vòng trên đường phố, từ một hướng khác vội trở về.
Cách một vách tường, từ đây A Kiều là người Triệu gia, không còn quan hệ gì với Chu gia.
—–
Lễ nạp thiếp vốn đơn giản, Triệu gia cũng không phải là đại gia tộc xem trọng lễ nghi phiền phức, Triệu Yến Bình mở khăn voan A Kiều, nam nữ xem như gặp qua, không gả sai cũng không nạp sai, Triệu Yến Bình đi ra viện chiêu đãi mười bàn khách kia.
Triệu lão thái thái, Liễu thị, Thẩm Anh tạm thời không lộ diện, chờ sáng sớm ngày mai uống trà của tân thiếp, chỉ sai Thúy Nương ở đông phòng chiếu cố A Kiều.
A Kiều ngồi trên giường, tiếng chúc mừng trong viện, tiếng mời rượu vô cùng rõ ràng truyền vào, mọi người đều kêu Triệu Yến Bình uống rượu, cũng không biết hắn đã uống nhiều ít, có thể say hay không, sau khi say có chơi trò điên hay không.
Thúy Nương bưng đồ ăn vào, đặt ở trên bàn sát cửa sổ.
Lúc này A Kiều nghe được rõ ràng hơn, hoá ra hôm nay người tới đều là lão gia thương hộ, hình như còn có một vị tri huyện đại nhân.
Nàng chỉ có thể nghe thanh âm, Triệu lão thái thái ngồi chung bàn với thái thái các thương hộ này, lại không ngừng đánh giá tri huyện Tạ Dĩnh, thấy Tạ Dĩnh thoạt nhìn chỉ hai mươi mấy tuổi, còn trẻ hơn tôn tử, mặt mày như ngọc, môi hồng răng trắng, quả nhiên phong lưu phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng, người khác đều rót rượu cho tôn tử uống, chỉ có hắn nhẹ nhàng chạm chén với tôn tử khuyên đừng uống nhiều, nói không rõ là đau lòng hay là chua xót, Triệu lão thái thái liền hết muốn ăn.
Một đại nam nhân còn trắng trẻo hơn nữ nhân, đúng là trời sinh tới làm yêu tinh.
Đáng tiếc người ta là tri huyện, là nhi tử của Hầu gia gì đó ở kinh thành, Triệu lão thái thái giận mà không dám nói gì, nếu không bà đã sớm xông lên xé miệng hắn, kêu hắn không được thông đồng tôn tử tốt của bà.
Ăn uống linh đình, sắc trời dần tối, uống hết rượu, đồ ăn cũng ăn gần hết sạch, các tân khách sôi nổi đứng dậy cáo lui.
Triệu Yến Bình là nam đinh duy nhất trong nhà, hắn ở phía trước tiễn khách, cho đến vị khách cuối cùng rời đi, Triệu gia mới đóng cửa chính lại.
Triệu Yến Bình còn định hỗ trợ dọn dẹp trong sân, Triệu lão thái thái giữ chặt cánh tay hắn, đẩy vào phòng: “Nơi này giao cho Quách Hưng và Thúy Nương, con mau đi rửa mặt rồi vào nhà.”
Bà bỏ ra mười lăm lượng bạc nạp thiếp, chính là mưu đồ buổi tối, tiểu thiếp thi triển bản lĩnh gắt gao mê hoặc tôn tử!
Liễu thị cũng tới khuyên nhi tử: “Con đối với tiểu cô nương người ta ôn nhu một chút, đừng giống ở trước mặt chúng ta liếc mắt một cái lạnh như băng, làm người ta sợ con.”
Triệu Yến Bình nhìn mặt hai vị trưởng bối, bưng chậu rửa mặt đi vào bếp múc nước, lại đi ra hậu viện rửa mặt.
Triệu lão thái thái dặn dò huynh muội Thúy Nương lanh tay lẹ chân thu dọn, dọn dẹp xong trực tiếp đi ngủ, ai cũng không được lên tiếng.
Sau đó bà dẫn Liễu thị và Thẩm Anh tới tây phòng, kêu hai mẹ con nằm xuống ngủ sớm một chút.
Thẩm Anh thấy bà còn ngồi trên ghế, nằm trong chăn hỏi: “Lão thái thái, sao ngài còn chưa ngủ?”
Triệu lão thái thái nói dối: “Vừa rồi ăn nhiều, chút nữa ta đi lại trong viện một chút, để bụng bớt khó chịu.”
Thẩm Anh tin thật, ngoan ngoãn nằm yên.
Liễu thị nhìn mặt bà mẫu, cười cười, cũng nằm xuống.
Triệu lão thái thái tắt đèn dầu, trong phòng một màu đen tuyền.
Không bao lâu sau, Triệu lão thái thái nghe tiếng tôn tử từ hậu viện vào đông phòng.
Thời cơ đã đến, Triệu lão thái thái rón rén ra khỏi tây phòng, lặng lẽ mở cửa hậu viện, gỡ chốt cửa lên, sau đó nhẹ nhàng như mèo tới phía sau đông phòng, mặt già dán vào vách tường, giống con thằn lằn to không nhúc nhích, tập trung tinh thần.
Trong nhà, giường đều đặt ở phía bắc, vách tường phía bắc cũng có cửa sổ nhỏ, trong phòng nếu có động tĩnh gì, chăm chú vẫn có thể nghe được.
Triệu lão thái thái vừa chờ vừa nghĩ, nếu đêm nay tôn tử và A Kiều thành đôi, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi chặt chẽ không thể tách rời, về sau bà không cần làm chuyện lén lút này, nếu tôn tử một ngày không thành, bà sẽ tới nghe lén một ngày!