Vụ án do Triệu Yến Bình viết dài khoảng mười trang, xem kỹ phải tốn chút công sức, đọc ra tiếng thì cần nhiều thời gian hơn.
Hắn dùng từ đơn giản dễ hiểu, kể chuyện trong nhà một thương nhân đã xảy ra một vụ giết người, tri huyện đại nhân đi điều tra vụ án. Từ lúc tri huyện đại nhân vào phủ thì bắt đầu miêu tả những món đồ mà hắn nhìn thấy, đến lời thẩm vấn của tri huyện đại nhân đối với chủ tớ có liên quan trong nhà, mỗi tiếng nói và hành động đều được liệt kê rõ ràng.
Sau khi hỏi tất cả mọi người, tri huyện đại nhân đi đến bên cửa sổ và bắt đầu suy nghĩ.
Gã sai vặt của hắn bước tới hỏi hắn có đầu mối chưa.
Tri huyện đại nhân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía chủ tớ trong viện, cuối cùng dừng lại trên người một người.
Vụ án kết thúc ở đây, bước tiếp theo để mọi người đoán hung thủ là ai.
Các thần tử ngồi nhìn nhau.
Nói thật, hôm nay các khách nam trong bữa tiệc hầu như đều là quan viên, còn là quan lớn, quan viên có thể ngồi vào vị trí này thì có mấy ai ngu ngốc, thậm chí đã từng nghe một số vụ án trọng đại. Nhưng ngoại trừ Lư thái công, Hình Bộ thượng thư hoặc là một số quan viên của Đại Lý Tự, không cần quan viên đoán hung thủ là ai, ngày thường đọc sách giải trí cũng chưa bao giờ đọc loại này, bây giờ chỉ nghe một lần còn phải trả lời trước mặt hoàng thượng, các đại thần đều ngẩn ra.
Người có trí nhớ tốt thì cụp mắt suy nghĩ.
Người có trí nhớ không tốt, hoặc bởi vì quá lo lắng nên không thể phát huy trình độ nhớ bình thường, lúc này thật giả lẫn lộn tỏ vẻ trầm ngâm, vừa hy vọng có người thông minh nào đó mau chóng giải quyết vụ án và kết thúc sự tra tấn, vừa thầm trách móc Triệu Yến Bình, sao không đưa quà gì mà nhất định phải là bộ này.
Sau khi Cao công công đọc xong thì đưa cho Thuần Khánh Đế.
Thuần Khánh Đế mỉm cười liếc nhìn các thần tử đang cúi đầu đoán thật hoặc giả vờ.
Trong lúc Cao công công đọc vụ án, ông đã biết đáp án.
Đặt cuốn sách lên bàn, Thuần Khánh Đế bắt đầu quan sát các thần tử, Hình Bộ thượng thư, Đại Lý Tự Khanh Thái Kỳ đều trở lại vẻ mặt bình thường, rõ ràng đã biết hung thủ, có hai ba thần tử khác cũng đang mỉm cười, càng nhiều người vẫn đang vắt óc, rồi nhìn tới Triệu Yến Bình – người nghĩ ra câu chuyện này – đang cụp mắt ngồi xa xa, gương mặt tuấn tú trắng trẻo hơi đỏ lên.
Thuần Khánh Đế bảo Lư thái công nhìn.
Lư thái công đã thấy, ông cười nói: “Hắn soạn vụ án này cũng không tệ, nhưng văn chương không tốt, văn tự khô khan, nên xấu hổ.”
Thuần Khánh Đế nói: “Hắn là quan viên triều đình, không phải trợ lý cho tiên sinh kể chuyện, có tài sáng tạo đã coi như hiếm, văn chương kém chút cũng không sao.”
Đế vương và lão thần thì thầm nho nhỏ, ngày càng nhiều quan viên đã biết hung thủ, có rất nhiều người tự mình đoán được, có rất nhiều hỏi thăm người khác, nhưng quan viên đoán đầu tiên không đứng ra nhận thưởng, các quan viên khác sẽ không đoạt danh tiếng này.
Đúng ngay lúc này, Lư Tuấn 6 tuổi đột nhiên nhảy lên, phấn khích nói rằng cậu đã biết!
Lư thái công kinh ngạc nhìn tằng tôn của mình.
Các tiểu bối đều ngồi phía sau, dù muốn nghe lén đáp án của người lớn cũng không nghe được, tiểu tử này biết thật hay là đoán mò?
Thuần Khánh Đế kêu Lư Tuấn trả lời.
Lư Tuấn ngẩng đầu, vậy mà nói đúng, Lư thái công hỏi cậu sao đoán được, Lư Tuấn cũng trả lời đầy lý lẽ, nhưng sau khi nói xong, cậu mỉm cười nhìn Mạnh Chiêu bên cạnh.
Mạnh Chiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Lư thái công đương nhiên phát hiện sự mờ ám giữa hai đứa nhỏ, ông hơi thất vọng, còn tưởng rằng tằng tôn tuy nghịch ngợm ham chơi nhưng thật ra thừa hưởng được suy nghĩ tỉ mỉ của ông, tuy nhiên Lư thái công rất vui, tằng tôn còn nhỏ tuổi, không đoán được cũng là bình thường, nhưng về phần Mạnh Chiêu, nhìn thấy Triệu Yến Bình kinh ngạc, ông biết Mạnh Chiêu chưa từng nghe phụ thân nói trước về vụ án này mà hoàn toàn dựa vào bản thân để đoán ra.
Lư thái công vui mừng cho đồ đệ vì có nhi tử giỏi.
Thuần Khánh Đế nhìn ra được nhưng không vạch trần, ông mỉm cười kêu Lư Tuấn đến nhận thưởng.
Lư Tuấn không phải vì phần thưởng, cậu muốn nhanh chóng ăn xong còn đi chơi, nhưng người lớn rõ ràng biết đáp án mà không nói, cả đám người phải chờ, Lư Tuấn sốt ruột, lúc này mới hỏi Mạnh Chiêu có biết hay không, sau đó nhảy ra.
Nghe Hoàng Thượng muốn thưởng cho cậu, Lư Tuấn kéo Mạnh Chiêu ra, bảo Hoàng Thượng thưởng cho Mạnh Chiêu.
Lư thái công sờ râu mỉm cười, tằng tôn có lẽ không thông minh bằng Mạnh Chiêu, nhưng tính tình thẳng thắn không tham hư vinh thật sự khiến người ta yên tâm.
Các khách mời cũng khen ngợi hai nam oa.
Thuần Khánh Đế đành phải thưởng cả hai, ông tháo ngọc bội bên hông để thưởng cho Mạnh Chiêu, cởi nhẫn ban chỉ trên tay để thưởng cho Lư Tuấn. Thật ra Thuần Khánh Đế rất thích chiếc nhẫn ban chỉ này, nhưng bản thân ông là hoàng đế mà không đem theo bạc trong người, đã hứa sẽ thưởng, không có thứ khác nên đành tháo nhẫn ban chỉ.
Lư thái công muốn từ chối, Thuần Khánh Đế không cho ông can thiệp, kiên quyết đưa hai món đồ cho bọn nhỏ.
Mạnh Chiêu dập đầu tạ ơn, Lư Tuấn cũng cảm tạ, còn đeo nhẫn ban chỉ vào tay, đáng tiếc vì quá to nên không vừa, Lư Tuấn mới nhét vào túi trên người một cách nuối tiếc, kéo Mạnh Chiêu lại.
Sau khi thưởng cho hài tử, Thuần Khánh Đế nói với Triệu Yến Bình: “Món quà của ngươi không tệ, đến lúc trẫm mừng thọ, ngươi cũng tặng trẫm món quà này, những thứ khác thì miễn.”
Triệu Yến Bình có thể nói được gì?
Đành phải nhận lệnh.
Sau khi tiệc tàn, cả nhà lên xe ngựa, A Kiều và Liễu thị mới biết bên khách nam đã xảy ra chuyện gì.
Mạnh Chiêu lấy ngọc bội được thưởng ra.
Triệu Yến Bình kiểm tra, phát hiện trên ngọc bội khắc mây bay, không có hoa văn rồng rắn như trên các món đồ dùng của hoàng gia, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nếu tin tức lan ra ngoài, đa số mọi người sẽ cho rằng hắn đã kể trước vụ án này với Mạnh Chiêu, không đoán được Mạnh Chiêu thật sự thông minh như vậy, sự nổi bật của mình không coi như quá mức.
“Cha, con không nên nói cho Lư Tuấn phải không?” Mạnh Chiêu quan sát vẻ mặt của phụ thân, lo lắng hỏi.
Triệu Yến Bình rờ đầu nhi tử, cười nói: “Các con là bạn, nó hỏi con, nếu con biết, đương nhiên có thể nói, nhưng đôi khi quá thông minh sẽ khiến người khác ganh ghét hoặc bất mãn, cho nên thỉnh thoảng phải học cách che giấu. Chiêu nhi đừng lo, kiến thức che giấu rất sâu rộng, cha sẽ từ từ dạy con.”
Mạnh Chiêu có chỗ hiểu chỗ không.
Triệu Yến Bình nhìn A Kiều.
A Kiều hiểu ý, kéo Mạnh Chiêu về phía mình, dùng cách của nàng dỗ dành nhi tử đừng lo lắng chuyện hôm nay.
Về phần tiểu Sơ Cẩm, cô bé đã ngủ thiếp trong lòng cha từ lâu.
Trở về ngõ Sư Tử, người lớn trở về phòng nghỉ trưa, Triệu Yến Bình ẵm nữ nhi ra hậu viện, khi quay lại thì phát hiện A Kiều đang ngồi ở đầu giường đất, ôm gối trên tay, cắn môi nhìn hắn, tươi cười như có ý đồ.
Triệu Yến Bình đóng cửa và cửa sổ, sau đó mới đi đến cạnh giường đất, vừa cởi áo vừa hỏi A Kiều: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
A Kiều mỉm cười ngắm nhìn nam nhân của mình.
Triệu Yến Bình biết phá án, A Kiều đã biết bản lĩnh này khi còn ở huyện Võ An, thật lòng ngưỡng mộ hắn. Lần này Triệu Yến Bình tự mình viết truyện phá án, A Kiều đã đoán hung thủ sau khi đọc nhưng nàng không bận tâm, cho đến khi nghe nói Thuần Khánh Đế rất thích truyện của Triệu Yến Bình trong bữa tiệc mừng thọ, còn
khâm địnhTriệu Yến Bình tặng ông một món quà tương tự, A Kiều mới đột nhiên phát hiện, hóa ra nam nhân của nàng chẳng những biết phá án còn rất văn vẻ, còn biết sáng tác truyện!
“Triệu đại nhân biết viết sách, khi nào đến sinh nhật của ta, chàng cũng tặng ta một quyển nha.” A Kiều nửa thật nửa đùa.
Ý đồ của nàng là chuyện này.
Triệu Yến Bình ném áo ngoài sang một bên, bước lên giường đất, đến cạnh nàng, ôm nàng hỏi: “Nàng thích phá án từ khi nào?”
A Kiều lắc đầu: “Ta không muốn phá án, ta muốn loại nói chuyện yêu đương.”
Ánh mắt Triệu Yến Bình hơi thay đổi, nhìn nàng hỏi: “Giống cuốn sách ta tặng nàng trước đây?”
A Kiều đỏ mặt, đánh hắn: “Không phải loại đó, ta chỉ muốn đọc người có tình sẽ đến với nhau thế nào.”
Triệu Yến Bình hôn cổ nàng, tiếc nuối nói: “Ta không viết được loại nào cả, nếu nàng thích thì ta làm với nàng.”
A Kiều biết ngay, người này lại không đứng đắn.
—
Vì món quà tặng sinh nhật Lư thái công, Triệu Yến Bình hơi nổi bật ở kinh thành. Các bá tánh nói chuyện sôi nổi, Triệu Yến Bình tiếp tục làm quan ngũ phẩm ở Đại Lý Tự. Chức quan cao, bổng lộc cao thì càng bận rộn hơn, thường xuyên đi sớm về trễ, thỉnh thoảng còn bị Thuần Khánh Đế phái đi tra án, coi như được trọng dụng, nhưng loại đãi ngộ cơm ngon rượu say mặc đẹp của người bên cạnh hoàng đế như trong tưởng tượng của các bá tánh hoàn toàn không dính đến Triệu Yến Bình.
Đại hôn của trưởng tử của Hoài Vương vào tháng 7. Đại hôn của thế tử Đông Cung vào tháng 8.
Hai sự kiện vui vẻ này đã làm loãng sự nổi bật của Triệu Yến Bình.
Mùa thu vừa đến, tháng chạp cũng gần kề, Triệu Yến Bình không dám chậm trễ, ban ngày bận rộn công việc xong, buổi tối bắt đầu suy nghĩ viết sách. Quà tặng sinh nhật Lư thái công là hoàn toàn từ tình cảm, quà tặng Thuần Khánh Đế, còn là quà mà Thuần Khánh Đế muốn, vậy trở thành chuyện phải làm, bất kể độ dài, độ phức tạp và giọng văn của câu chuyện phải càng mạnh mẽ hơn câu chuyện đưa cho Lư thái công.
Điều này thật sự rất khó cho Triệu Yến Bình.
A Kiều cũng rãnh rỗi, nàng đề nghị giúp Triệu Yến Bình trau chuốt. Nàng chưa từng viết sách nhưng nàng đã học thơ ca, cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết, có thể giúp rất nhiều để làm phong phú cho câu chuyện của Triệu Yến Bình.
Đến tháng chạp, khi trong cung tổ chức sinh nhật cho Thuần Khánh Đế, Triệu Yến Bình gồng người dâng lên truyện do hai vợ chồng biên soạn.
Thuần Khánh Đế mở hộp ra, nhìn thấy độ dày của cuốn sách, ông biết lần này không thể đọc trước mặt mọi người.
Nhìn Triệu Yến Bình cụp mắt đứng đối diện, Thuần Khánh Đế không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ Triệu Yến Bình sợ lộ tài văn chương không hay của mình trước mặt mọi người thêm lần nữa nên cố ý viết câu chuyện đặc biệt dài?
Sau khi tiệc trong cung kết thúc, Thuần Khánh Đế đến Ngự Thư Phòng đọc truyện của Triệu Yến Bình.
Vẫn là chữ của Triệu Yến Bình, có chút tiến bộ hơn mấy năm trước, câu chuyện…
Thuần Khánh Đế bất ngờ phát hiện, câu chuyện lần này vẫn là chuyện phá án, nhưng đan xen vài đoạn tình yêu và thù hận giữa nam và nữ, người chết là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, tổng cộng có năm nam nhân ngưỡng mộ nàng, trong đó một người là hung thủ.
Chỉ vì muốn đọc vụ án, Thuần Khánh Đế đành phải đọc thêm vài đoạn phong hoa tuyết nguyệt.
Sau khi đọc xong, Thuần Khánh Đế nhắm mắt ngủ gật, thật ra đang suy đoán hung thủ.
Khi có đáp án, Thuần Khánh Đế mới ném cuốn tiểu thuyết cho Cao công công, bảo Cao công công đoán.
Cao công công không đoán được, nhưng thật ra cảm động trước tình cảm của một nam tử trong đó, khẳng định người này tuyệt đối không phải là hung thủ.
Thuần Khánh Đế cười và không nói gì.
Câu chuyện do Triệu Yến Bình và A Kiều hợp tác biên soạn dần dần được lan rộng ở kinh thành, mọi người đều tò mò không biết ai là hung thủ, còn có các khách nữ chạy tới tiệm thêu của A Kiều hỏi thăm khiến việc kinh doanh của A Kiều vô cùng phát đạt.
Lư thái công đến Giang Nam chơi rồi trở về, vừa hồi phủ thì nhận được một bản chép tay từ cháu dâu Mai thị.
Sau khi đọc xong một lần, Lư thái công cau mày: “Chuyện này thật sự là do cha của Sơ Cẩm viết?”
Mai thị cười nói: “Chủ yếu do Triệu đại nhân viết, nương của Sơ Cẩm hỗ trợ trau chuốt.”
Lư thái công đã nhiều tuổi, vậy mà bị những lời này kích động nổi da gà cả người.
Đồ đệ khô khan, nhờ có tức phụ mới có chút sống động.
Câu chuyện của đồ đệ khô như ngói, được tức phụ trau chuốt nên trở thành bánh nướng áp chảo tẩm mật ong.
Hai vợ chồng này vậy mà khoe tình cảm trước mặt hoàng thượng!
—
khâm định: theo ý vua, do vua quyết định